Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Chương 66





Ngày 2 tháng 9 năm 2001.
Phòng hội nghị Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Phó phòng điều tra Trần Quảng của Sở Cảnh sát thành phố bị nghi phạm bắt cóc, sống chế.t chưa rõ, đây là một sự kiện tấn công cảnh sát lớn, có tính nghiêm trọng hiếm gặp trong phạm vi cả nước, Sở thành phố Sở Nguyên đã kịp thời báo cáo lên Văn phòng Công an tỉnh và Bộ Công an Bắc Kinh.

Hai cấp cơ quan công an đã ra chỉ thị, dốc toàn lực để bảo đảm an toàn cho cảnh sát bị bắt cóc, lấy giải cứu con tin làm nhiệm vụ hàng đầu, tình hình cụ thể của vụ án đợi sau khi con tin được giải cứu sẽ cho điều tra bổ sung.
Đêm nay lại là một đêm không ngủ.

Tòa văn phòng của Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên sáng trưng ánh đèn, cảnh sát trực ban hoặc bận rộn nghe điện thoại và gửi fax, hoặc chạy đi chạy lại giữa các văn phòng hành chính để gửi hết lần này tới lần khác các công văn chỉ đạo, chỉ thị và phê duyệt.
Căn phòng hội nghị nhỏ của Sở Cảnh sát thành phố trở thành bộ chỉ huy tạm thời của vụ án lần này.

Giám đốc Sở thành phố Lưu Bách Phát làm chỉ huy, Chính ủy Ân Kiều của Sở và Giám đốc Sở điều tra Cao Đại Hùng, Chủ nhiệm Bộ Chính trị Lý Đức Hinh, Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Mã Minh và nhiều quan chức khác đều có mặt, tham dự có hơn hai mươi nhân viên cảnh sát các cấp.

Khói thuốc nghi ngút trong phòng hội nghị, nhiều ống khói nhỏ chụm lại thành một ống khói lớn khiến người ta gần như không thở nổi.

Đây cũng là kỹ năng cơ bản nếu muốn làm cảnh sát, hoặc hút thuốc, hoặc hút thuốc thụ động, ai mà tỏ ra “thanh tao, giả tạo” thì xin mời làm nghề khác.
Thẩm Thư chức vụ thấp bé, ngồi ở một góc trong phòng họp, nhưng lại là tâm điểm của sự chú ý.

Lưu Bách Phát và Ân Kiều đang vặn vẹo cậu ta, còn Chủ nhiệm Bộ chính trị Lý Đức Hinh thì ngồi bên cạnh để thêm dầu vào lửa.
Nguyên nhân Thẩm Thư bị bao vây công kích là bởi cậu ấy “không hết mình làm án”.

Còn ngôn từ công kích không có gì khác ngoài: “Trước mắt cơ bản có thể khẳng định, nghi phạm bắt cóc Trần Quảng là hung thủ đã giế.t hại tàn nhẫn Tô Nam, Lâm Mỹ Khuyên và những người khác.

Hơn nữa kể từ tội ác đầu tiên của hung thủ đến nay, đã qua được hai tháng, lãnh đạo các cấp đã tỏ ra rất chú trọng và quan tâm đến vụ án này, nhưng Thẩm Thư và đội trọng án mà cậu ấy dẫn dắt lại chậm chạp không thể giao nộp một câu trả lời thỏa đáng, khiến cho hung thủ vẫn cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lần sau lại điên cuồng và tàn nhẫn hơn lần trước.


Lần này hắn đã dám bắt cóc đồng chí Trần Quảng – Phó phòng điều tra của Sở Cảnh sát thành phố, gây kinh động cho toàn Sở, thủ trưởng cấp trên tỏ ra rất quan tâm tới vụ án này, chỉ đạo cho Sở chúng ta phải bằng mọi giá, nhanh chóng phá được vụ án, giải cứu cho đồng chí Trần Quảng.

Thẩm Thư là người chủ trì vụ án, bây giờ là cơ hội tốt để lập công, hy vọng cậu ấy sẽ khiến chúng ta hài lòng.
Cao Đại Hùng tỏ ra không hài lòng với việc một số lãnh đạo đùn đẩy trách nhiệm, tìm người thế thân, nói: “Tình tiết của vụ án này hết sức phức tạp, động cơ gây án của hung thủ không rõ ràng, rất khó để điều tra phá án, không thể dễ dàng đổ trách nhiệm lên đầu một hoặc một vài đồng chí nào đó được.

Còn quá sớm để bàn về việc này, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là mau chóng tìm ra nơi mà hung thủ đang giam giữ Trần Quảng để có thể lên kế hoạch giải cứu tiếp theo.

Đừng quên, hung thủ là một động vật má.u lạnh giế.t người không chớp mắt, cứ một phút trôi qua là tính mạng của Trần Quảng lại bị đe dọa thêm một chút.” Cao Đại Hùng nói đoạn, dí mạnh đầu thuốc xuống gạt tàn, như thể đầu thuốc đó là nỗi căm phẫn, thứ cảm xúc bực bội rác rưởi trong lòng ông ta, bị vùi nát trong đống tro tàn.
Sắc mặt của Thẩm Thư lại vẫn rất bình tĩnh, như thể những lời lẽ bốp chát của các vị lãnh đạo đang nói về ai đó chứ chẳng phải cậu ta.

Đó là điều tôi đánh giá cao ở Thẩm Thư, cậu ta rất xem nhẹ những lời khen chê bên ngoài, nhất là khi phải đối mặt với những lời buộc tội và chỉ trính vô cớ, cậu ta không giải thích, không tức giận, không phản bác, không thù hằn.

Trên thực tế, trong đầu cậu ta đang nghĩ đến một việc khác ngoài căn phòng họp này, đó là một chuyện liên quan mật thiết tới vụ án, cậu ta không muốn lãng phí sức lực vào những cuộc tranh chấp vụn vặn vô nghĩa.

Cậu ta không phải tín đồ Phật giáo, nhưng lại có một tinh thần thiền đạo siêu nhiên.

Tính cách của tôi lại hoàn toàn trái ngược với cậu ấy, rất dễ cảm động, kích động và bốc đồng, vì ngoại vật mà vui, vì bản thân mà buồn, đi ở có ý, vinh nhục đều kinh, một tục nhân không có chút duyên với cửa Phật.
Cái đêm không bình yên ấy, Thẩm Thư phải nhận búa rìu chỉ trích, những người anh em của cậu ta ở tuyến đầu không một phút nào làm việc ngơi tay, trong đó có cả tôi, nếu tôi được tính là anh em của cậu ấy.
20 giờ tối, Quản Nguy dùng điện thoại để gửi tin nhắn về kết quả lục soát căn nhà của Từ Kiếm Minh cho Thẩm Thư: Nhà của Từ Kiếm Minh là một căn hộ của khu chung cư gồm 3 buồng và 2 phòng tắm, nằm ở tầng 1, trong nhà không có người.

Nhìn vào đồ dùng trong nhà tắm, tủ chạn, quần áo và những dấu vết khác, có thể phán đoán Từ Kiếm Minh sống một mình.

Căn phòng được dọn dẹp hết sức sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp gọn gang, có thể đoán chủ nhà là một người có thói quen sinh hoạt tốt.


Đến thời điểm hiện tại vẫn chưa phát hiện ra dấu vết khả nghi.

Thẩm Thư không nhắn lại.
20 giờ 40 phút, tôi gửi cho cậu ta kết quả phân tích kỹ thuật hiện trường: Trên sàn, bồn tắm và tường nhà vệ sinh phát hiện một lượng nhỏ vết má.u đã được lau chùi cẩn thận, sử dụng cả nước tẩy rửa, nhưng vẫn có thể dùng Luminol để giám định ra vị trí và hình dạng của vết má.u, tất cả đều là vết má.u bắn.

Tạm thời chưa thể xác định mối liên hệ giữa những vết má.u này và các nạn nhân của vụ án giế.t người liên hoàn, nhưng nghi ngờ nạn nhân đã bị giam cầm và đánh đập ở đây.

Đã thu thập mẫu má.u, đem về Sở để tiến hành giám định bước tiếp theo nhằm xác nhận thuộc tính của chúng.
Thẩm Thư nhắn lại một câu ngắn gọn: Đã rõ.
Chúng tôi ở tuyến đầu không rõ tình hình bên trong phòng họp, lúc này trên gương mặt của các vị lãnh đạo ngồi hàng ghế đầu đều đã xuất hiện biển cảm lo lắng.

Kết quả vụ án của Trần Quảng, liên quan đến sự thành bại của lớp lãnh đạo khóa này, quyết định đến vinh nhục trong sự nghiệp cảnh sát của họ, nên họ không sao bình tĩnh được.

Bọn họ liên tục hỏi về các hành động được Thẩm Thư bố trí, tỏ ra hoài nghi về tính hiệu quả của chúng, trong căn phòng tràn ngập thứ cảm xúc đối lập và kìm nén.
21 giờ, “Hacker siêu cấp” Mã Kiêu của Phòng điều tra đã nhắn tin hồi báo cho Thẩm Thư: Đã khôi phục được lịch sử đăng nhập của chiếc máy tính duy nhất ở hiện trường, trong vòng 48 giờ gần đây, chiếc máy tính này đã liên tục đăng nhập vào địa chỉ mạng của Hội bơi sông lễ Vu Lan của thành phố Sở Nguyên.
Hội bơi sông lễ Vu Lan thành phố Sở Nguyên là truyền thống được lưu truyền ngàn năm.

Lễ Vu Lan trong dân gian còn được gội là ngày lễ Xá tội vong nhân hoặc Tết Trung Nguyên.

Theo phong tục tập quán thì đây là ngày lễ để tỏ lòng kính trọng đối với những người đã khuất.

Người ta kể rằng, cứ vào tháng 7 âm lịch là Quỷ môn được mở ra mà không đóng lại, những vong linh địa phủ sẽ đi lại trên dương gian, cho nên khi trời tối cố gắng không ra khỏi cửa, đề phòng gặp ma.


Còn ở Hội bơi sông lễ Vũ Lan, thời kỳ hưng thịnh nhất có đến hơn một ngàn con thuyền, trên mỗi con thuyền đều được treo đèn lồng, mang ý nghĩa dẫn đường soi lối cho những vong hồn đi lạc chốn dương gian.

Đến hiện tại, do việc tuyên truyền phá bỏ mê tín thời phong kiến, quy mô của Hội bơi sông đã thu nhỏ đi nhiều, mỗi năm chỉ có một hai trăm con thuyền bơi lại trên sông.
Gần như cùng lúc đó, tin nhắn của Vu Ngân Bảo được gửi đến: Đã tra ra nhân viên phụ trách xử lý di thể của vợ chồng họ Từ năm xưa, là Tổng vụ trưởng đã nghỉ hưu Lục Minh của Đại học Giang Hoa, theo lời chứng thực của ông ta, do thành phần của vợ chồng họ Từ trong thời kỳ “Văn Cách” đều là phản cách mạng Lịch sử, theo chính sách thì hài cốt không được bảo quản, di thể của họ sau khi hỏa táng, tro cốt đã được rải xuống sông Cự Lưu.
Thẩm Thư cất điện thoại đi, sau khi báo cáo tình hình ở tuyến đầu cho lãnh đạo Sở nghe, nói: “Từ Kiếm Minh đã giế.t hại liên tiếp ba người, sẽ không nương tay với Trần Quảng, nhưng tôi tin là hắn ta cho đến hiện tại vẫn chưa giế.t hại Trần Quảng, bởi động cơ gây án của hắn là báo thù, mà Trần Quảng là mắt xích quan trọng nhất trong toàn bộ kế hoạch báo thù của hắn, hắn sẽ không dễ dàng ra tay mà làm giảm đi khoái cảm phục thù.

Cho nên chúng ta phải chạy đua thời gian cùng với hắn.

Có dấu hiệu cho thấy, hiện trường gây án tiếp theo của Từ Kiếm Minh có thể là ở Hội bơi sông lễ Vu Lan.

Hiện đã gần sáng, Hội bơi sông sắp bắt đầu rồi, tôi kiến nghị bố trí lực lượng ở hai bên bờ sông Cự Lưu, một khi nghi phạm xuất hiện sẽ lập tức bắt giữ.”
Lưu Bách Phát có chút khó hiểu, đáp: “Hiện đang là lúc rất cần cảnh lực, việc cho người giám sát ở hai bên bờ sông Cự Lưu sẽ ảnh hưởng đến việc bố trí cảnh lực ở những địa điểm khác, hơn nữa số người tham gia vào Hội bơi sông lễ Vu Lan rất đông, chỉ cần manh động là sẽ phát sinh những tình huống khôn lường.

Tôi muốn biết cậu dựa vào đâu mà phán đoán hung thủ sẽ xuất hiện ở Hội bơi sông?”
Thẩm Thư giải thích: “4 tiếng trước, tôi đã phái hai đội cảnh lực, một đội chủ yếu là nhân viên kỹ thuật, do Quản Nguy dẫn đội, tiên hành điều tra khám xét nơi ở của Từ Kiếm Minh; một đội chủ yếu là nhân viên điều tra, do Vu Ngân Bảo dẫn đội, điều tra về địa điểm mai táng của bố mẹ Từ Kiếm Minh.

Trước mắt, công việc của cả hai đội đều tiến triển thuận lợi, Quản Nguy không những tìm ra nơi có thể là hiện trường thứ nhất của Từ Kiếm Minh, mà còn thông qua nghiệp vụ kỹ thuật để khôi phục lịch sử duyệt web trong vòng 4 giờ qua của Từ Kiếm Minh, phát hiện hắn đã truy cập vào địa chỉ mạng của Hội bơi sông lễ Vu Lan.”
Lưu Bách Phát lắc đầu nói: “Chỉ dựa vào lịch sử duyệt web mà phải điều động cảnh lực đến giám sát hai bên bờ sông Cự Lưu, không đủ sức thuyết phục.”
Thẩm Thư đáp: “Không chỉ có thế, Vu Ngân Bảo cũng đã cung cấp một thông tin đáng tin cậy, trong thời kỳ “Văn Cách” năm xưa, bố mẹ Từ Kiếm Minh đã bị Hồng vệ binh bức hại đến chế.t, do nguyên nhân thành phần lịch sử, hài cốt của họ không được bảo tồn, mà đem hỏa táng rồi rải tro xuống sông Cự Lưu.

Ba lần gây án trước, Từ Kiếm Minh đều chọn cùng một địa điểm, lý do đó chính là nơi mà bố mẹ hắn ta bị giế.t hại năm xưa, hắn đã giế.t hung thủ sát hại bố mẹ mình ở nơi đó, ý nghĩa của sự báo thù mới càng thêm hoàn chỉnh.

Hiện tại chúng tôi đã cho giám sát chặt chẽ hiện trường đó, hắn không tìm ra cơ hội, chỉ có thể chuyển sang địa điểm gây án khác, xuất phát từ tâm lý của hắn, ngoại trừ nơi ở cũ của bố mẹ hắn thì địa điểm thứ hai phù hợp nhất để gây án chính là nơi chôn cất thi thể họ, cũng chính là con sông Cự Lưu đã nuốt tro tàn của bố mẹ hắn.”
Thẩm Thư nói xong, phòng họp liền xôn xao, mọi người xì xào bàn luận, có người đồng tình, cũng có người phản đối.

Chỉ có điều trong khoảnh khắc mấu chốt này, mỗi một quyết định đều có thể liên hệ tới sự sống chế.t của Trần Quảng, quan hệ tới thành bại của vụ án, nên không ai dám tỏ thái độ sau lưng Thẩm Thư.
Lưu Bách Phát tối sầm mặt, rít thật mạnh mẩu thuốc ngắn tũn, mãi lâu sau mới nói: “Nếu bố trí giám sát ở bờ sông Cự Lưu, cậu có dám chắc mười phần sẽ bắt được nghi phạm, cứu được Trần Quảng không?” Câu nói ấy mang nặng tính uy hiếp, phòng họp im phăng phắc, ai cũng sợ mình sẽ nói sai, bị Giám đốc Sở cho là phe đối lập, con đường nhân sinh sau này e sẽ trải đầy chông gai, bước đi gập ghềnh.
Phản ứng của Thẩm Thư không hề tức giận, nghe không ra sự dao động trong lời nói, đáp: “Để mà nói đã đánh là phải thắng, việc này không ai có thể dám chắc được, lập quân lệnh trạng chỉ mà một thủ đoạn dồn quân vào đường cùng để xông lên chiến thắng, đối với đội ngũ không thiếu sĩ khí mà nói, nó không mang nhiều ý nghĩa.


Vụ án này điều tra đến thời điểm hiện tại, thói quen, động cơ, thủ đoạn, tâm lý của hung thủ đều đã được phơi bày trước mắt chúng ta.

Tôi cho rằng, bố trí giám sát bờ sông Cự Lưu là biện pháp hiệu quả nhất bây giờ.”
Thẩm Thư đã dùng cách này để đối phó với sự nghi ngờ của Giám đốc Sở, lấy sự luận sự, ngữ khí cũng không mang sắc màu cảm tình, có thể coi là lý tính.

Nhưng những người khác nhau sẽ có một cách hiểu khác nhau.

Sau khi vụ án này đi qua, trong Sở có rất nhiều bình luận về Thẩm Thư, có người nói cậu ta điềm đạm và bình tĩnh, tư duy rõ ràng; có người nói cậu ta lòng dạ thâm sâu, giỏi tính toán; cũng có người nói cậu ta khôn khéo, qua quýt cho xong, vô trách nhiệm.

Nơi nào có đám đông thì nơi đó có mâu thuẫn, từ cổ chí kim, luôn là như vậy.
Lưu Bách Phát tỏ ra bất mãn với câu trả lời của Thẩm Thư, lại bắt đầu rít mẩu thuốc ngắn tũn, phòng họp im lặng đến đáng sợ, ai cũng cúi gằm đầu, không muốn bắt gặp ánh mắt của Giám đốc Sở.
Cao Đại Hùng ngồi đối diện với Giám đốc Sở, ra sức hút một điếu thuốc nhập khẩu mùi sặc sụa, có lẽ là không chịu được sự im lặng trong thời gian dài, mở miệng nói: “Tôi cho rằng ý kiến của Thẩm Thư là khả thi, dù sao thì đến thời điểm hiện tại, cậu ta hiểu về vụ án này toàn diện hơn chúng ta.

Chi bằng thế này, bố trí giám sát trọng điểm bên bờ sông Cự Lưu, đồng thời tăng cường cảnh lực ở những lối ra vào thành phố, ngăn không cho nghi phạm tẩu thoát.

Bất luận thế nào, chỉ cần nghi phạm vẫn còn ở Sở Nguyên, dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra được hắn.”
Vị trí của Cao Đại Hùng trong Sở rất quan trọng, lại là lão tướng trong công tác điều tra hình sự, kinh nghiệm phong phú, Lưu Bách Phát cũng khá tin tưởng ông ta, huống chi trước mắt cũng không còn phương án nào khả thi, đành tỏ thái độ mà nói: “Cứ làm vậy đi, lão Cao, việc điều phối cảnh lực đành phiền anh vậy, hợp tác với Văn phòng tỉnh, nhất là đội cảnh sát vũ trang, cần phải đặt trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Thẩm Thư, việc bố trí giám sát sông Cự Lưu sẽ do cậu đảm nhiệm, bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo xin chỉ thị của tôi hoặc lão Cao.” Lại quay sang Phó giám đốc Sở phụ trách chi đội cảnh sát giao thông Lê Trạch Đông nói: “Việc chốt chặn kiểm tra các ngã tư phải phiền anh đích thân phụ trách, nhất là tuyến đường thông ra Thành ủy và Tỉnh ủy, nhất định phải giám sát chặt chẽ, chỉ cần lơ là một chút cũng có thể gây ra sự cố chính trị, điểm này cần phải hết sức chú ý, ghi nhớ thật kỹ.”
Lúc Thẩm Thư bước ra khỏi cửa chính của bộ chỉ huy lâm thời đã là 21 giờ 25 phút tối, một luồng gió lạnh thấu ruột gan phả vào mặt.

Lúc này đã là đêm cô hồn, cánh cửa địa ngục đã được mở ra, vô số những oan hồn đi lang thang giữa chốn hồng trần.

Trên bầu trời có một vầng trăng tròn vành vạnh, phát sáng như đôi mắt cô liêu, lạnh lùng quan sát chốn nhân gian huyên náo nhưng hiu quạnh này.

Đêm nay, nó sẽ phải chứng kiến biết bao má.u tươi, biết bao sự giế.t chóc nữa đây?.