Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Chương 59





Ngày 21 tháng 8 năm 2001.

Mưa nhỏ.
Tòa soạn báo chiều Sở Nguyên.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của đội trọng án, màn đêm đen kịt cuối cùng cũng bị rách một khe hở nhỏ, để lọt một vài tia sáng rọi xuyên qua.

Tuy những tia sáng ấy còn xa xăm, lơ lửng, không thể chạm đến, nhưng dù sao cũng đem tới cho người ta một tia hy vọng.
Tổng biên tập Tần Thư Kỳ của báo chiều Sở Nguyên gọi điện đến, báo cáo một tình hình quan trọng: Phóng viên trưởng Đào Anh của báo chiều dạo gần đây có những biểu hiện bất thường, đến sớm về muộn một cách rõ rệt, không để tâm vào công việc, logic những bài viết thì loạn xạ, tiền hậu bất nhất, rất nhiều lỗ hổng.

Dĩ liên là trình độ nghiệp vụ trước đây của ông ta cũng chẳng ra gì, nhưng gần đây lại càng xuống cấp, các biên kịch khác không khỏi phàn nàn, đã có vài người phản ánh lại với Tần Thư Kỳ.

Mới đầu Tần Thư Kỳ cũng không quá để bụng, bởi Đào Anh là một lão nguyên của tòa soạn báo, tự do tản mạn quen rồi, người khác cũng không dám động vào, nếu tránh được thì tránh.

Nhưng Đào Anh lại chủ động tìm đến Tần Thư Kỳ, cứ đòi nghe ngóng về tình tiết và tiến triển của vụ án giế.t người liên hoàn.

Tần Thư Kỳ tuy quan liêu, nhưng về điểm này thì vẫn còn cảnh giác, phát hiện ra điểm bất thường của Đào Anh liền báo ngay cho đội trọng án.
Quản Nguy ghi chép lại phản hồi của Tần Thư Kỳ rồi báo cho Thẩm Thư.

Thẩm Thư nói ngay: “Thái độ và biểu hiện của cái ông Đào Anh này đều rất khả nghi, ông ta đang trong thời kỳ cảm xúc bất ổn, tranh thủ thêm một bước, có thể kéo ông ấy về phía chúng ta.

Chúng ta sẽ đến báo chiều Sở Nguyên một chuyến, nói chuyện trực tiếp với ông ta.

Lão Quản, chú giúp tôi điều tra về lý lịch của Đào Anh, càng chi tiết càng tốt.

Chỗ báo chiều Sở Nguyên, tôi dẫn Vu Ngân Bảo đi là được.”
Đào Anh khoảng 50 tuổi, thấp béo, da trắng nõn, không tương đồng với tính cách và độ tuổi của ông ta.

Ông ta không chú trọng đến cách ăn mặc, bộ âu phục đen rộng thùng thình phối với đôi giày thể thao trắng ố vàng, tóc tai bù xù, nhìn là biết tuýp người không câu nệ tiểu tiết, sinh hoạt không có quy tắc.

Thẩm Thư và Vu Ngân Bảo đã thông qua tổng biên tập báo chiều Sở Nguyên để hẹn gặp ông ta, hai người họ ngồi trên một chiếc ghế so-fa trong căn phòng hội nghị nhỏ để chờ đợi.

Đào Anh bước đến trước hai khuôn mặt lạ lẫm, lập tức trở nên cảnh giác: “Các anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”
Thẩm Thư giới thiệu thân phận cho ông ta, Đào Anh lập tức cúi gằm mặt xuống rồi nói: “Các anh cứ bám theo tôi như cô hồn ấy nhỉ, tôi nhắc lại lần nữa, tôi không có hứng thú với chuyện của các anh, cũng chả biết gì cả, các anh đang làm đảo lộn cuộc sống và công việc của tôi, mời các anh đừng đến làm phiền tôi nữa.” Đào Anh bỏ lại mấy lời cay nghiệt rồi quay người rời đi.
Thẩm Thư gọi với ông ta lại: “Mùa mưa sắp qua rồi, dựa vào thói quen gây án của hung thủ, rất có thể tới đây hắn sẽ ra tay sát hại thêm người nữa, và người này rất có thể là một nhân viên trong báo chiều Sở Nguyên, bất luận kẻ đó có quan hệ với ông hay không, tôi đều hy vọng ông có thể tích cực phối hợp với cảnh sát để tránh sự giế.t chóc tàn bạo của hắn ta.”
Đào Anh đã xông ra đến cửa phòng hội nghị bỗng dừng lại, xem ra ông ta rất quan tâm đến việc hung thủ sẽ tiếp tục gây án, nhưng ngữ điệu vẫn rất cứng rắn: “Tôi không biết gì về cái người mà các anh đang nói, làm sao mà giúp được?”
Thẩm Thư nói một cách thành khẩn: “Phối hợp điều tra, chính là đang giúp chúng tôi, cũng là đang giúp nạn nhân tiếp theo.

Xin hãy tin tưởng vào năng lực phá án của cảnh sát.” Rồi nói thêm một câu như một vị triết gia: “Cái gì cần đến cuối cùng cũng phải đối mặt, không thể trốn tránh được.”
Đào Anh đứng do dự ở cửa độ một phút, quay trở lại ngồi trước mặt hai cậu cảnh sát: “Nói đi, các cậu muốn hỏi gì?”
Thẩm Thư nói thẳng: “Theo tôi biết, anh đã có thời kỳ làm phóng viên giải trí cho nhật báo Sở Nguyên, nhất định biết đến cái tên của đạo diễn kịch nói Tô Nam.”
Đào Anh cau mày đáp: “Xin lỗi, tôi chưa từng nghe đến cái tên Tô Nam hay Tô Bắc gì đấy.

Để lên được trang nhất chuyên mục giải trí của nhật báo Sở Nguyên, không phải có quan hệ, thì cũng là đại minh tinh, chứ cái vai quèn như Tô Nam chúng tôi chưa bao giờ quan tâm đến.”
Thẩm Thư nhận thấy ông ta có chút phản ứng tâm lý, vừa nghe đến cái tên Tô Nam là lập tức phủi bỏ quan hệ, chứng tỏ bí mật ẩn chứa sau họ hẳn không hề nhỏ.

Nhưng họ cũng hiểu, không được sốt sắng khi giao tiếp với Đào Anh.

Một là, Đào Anh không phải nghi phạm, không thể áp dụng những biện pháp nghiêm khắc như tra hỏi, thẩm vấn với ông ta; Hai là, Đào Anh không giống với những đối thủ mà cảnh sát đối phó hàng ngày, ông ta có văn hóa và địa vị xã hội nhất định, tính cách có phần tự cao tự đại, người như vậy rất khó để gõ cửa trái tim.
Nhưng bất luận là loại người nào cũng không thể thờ ơ với mạng sống của mình, Thẩm Thư chỉ có thể nắm lấy chỗ hiểm này để tiến công, cậu ta tát nước theo mưa: “Không quen thì tốt, nếu không sẽ có một số thứ không thể đưa cho ông xem, họ chế.t rất thảm, rất đáng thương.” Nói đoạn cậu ta đem ảnh chụp thi thể Tô Nam ra, cố tình tỏ vẻ do dự, sau đó đưa cho Đào Anh xem.
Đào Anh như bị ong chích, lùi lại lẩn tránh theo bản năng: “Đây là gì?” Thẩm Thư đáp: “Là ảnh chụp di thể của Tô Nam, muốn nhờ ông giúp xác minh, liệu có ấn tượng với cái người này không?” Đào Anh ngẩng mặt, nhìn lên trần nhà rồi đáp: “Không xem, tôi không quen ông ta.” Thẩm Thư biết ông ta đang diễn, đập mạnh tấm ảnh trong tay xuống bàn, nghiêm nghị nói: “Đào Anh, chúng tôi đã tìm đến ông, nhất định là có đủ lý do.

Cơ quan cảnh sát đang tiến hành hỏi ông, nếu ông từ chối hợp tác, chúng tôi có thể xin giấy triệu tập để mời ông đến đội trọng án.

Đi hay ở, tự ông quyết định đi.”
Đào Anh tuy khó nhằn, song trước mặt cảnh sát vẫn có chút sợ hãi, nhìn sắc mặt lạnh tanh của Thẩm Thư, có vẻ cậu ta đang nổi giận, nên cũng đành ngoan ngoãn, định nói bừa mấy câu để đối phó cho họ đi.

Thế là ông ta cầm lấy xấp ảnh trên bàn, làm ra vẻ nghiêm túc nhận dạng.

Mắt ông ta bị cận, nhưng lại không chịu đeo kính, đành dí sát tấm ảnh vào mắt để nhìn cho kĩ, khi nhìn thấy những vết thủng lỗ chỗ trên thi thể, ông ta bị dọa cho dựng ngược lông tơ, thét lên kinh hãi, ném bức ảnh xuống bàn, lùi ra sau hai bước, hung hãn hỏi: “Này anh họ Thẩm, anh có ý gì?”
Thứ Thẩm Thư cần chính là hiệu quả ấy, nhưng lại làm ra vẻ vô tội, xòe tay đáp: “Không có ý nào khác, ông xem lại xem, có nhận ra người đó không?”
Đào Anh vẫn chưa khỏi hoàn hồn, nghiến răng nghiến lợi: “Này anh họ Thẩm, lão đây nhắc lại lần nữa, không quen cái tên Tô Nam Tô Bắc khỉ gió gì đây, đừng đến làm phiền tôi nữa.” Vừa dứt lời, ông ta liền quay đầu bỏ đi.


Thẩm Thư vẫn đứng đằng sau nói: “Ơ, phóng viên Đào, vẫn chưa nói xong mà, sao đã bỏ đi thế? Tên hung thủ này lần ra tay sau sẽ tàn nhẫn hơn lần ra tay trước, chúng tôi cần sự giúp đỡ của ông.” Lần này Đào Anh không dừng lại, mở tung cửa, đi thẳng ra ngoài.
Vu Ngân Bảo thấy Đào Anh chẳng chịu quay đầu, “Ơ” một tiếng, định đuổi theo.

Thẩm Thư ngăn cậu ta lại rồi bảo: “Không cần, để ông ta đi, đợi ông ấy chủ động đến tìm chúng ta.” Vu Ngân Bảo bán tín bán nghi hỏi: “Ông ta ngoan cố như vậy, sao có thể đổi ý được?” Thẩm Thư đáp: “Nếu như vậy rồi mà vẫn không khiến ông ta mở miệng, chứng tỏ ông ta đã quyết tâm đến không, không ai có thể xoay chuyển được.”
Trở về đội, Quản Nguy đã sắp xếp xong tài liệu về lý lịch của Đào Anh, đặt chúng lên bàn làm việc của Thẩm Thư.

Hiệu quả công việc và tính chuyên nghiệp của Quản Nguy cũng đứng nhất nhì trong đội trọng án có tác phong làm việc nghiêm khắc.

Tài liệu chỉ ra, Đào Anh, năm nay 52 tuổi, quê ở An Huy, sinh ra ở Sở Nguyên, sinh viên Đại học Công Nông Binh, sau khi tốt nghiệp thì vào làm ở nhật báo Sở Nguyên cho đến nay.

Đã kết hôn, bà vợ Tổ Gia của ông ta làm ở Ban cán sự tỉnh, sinh một cô con gái, đặt tên là Đào Thuận Tử, hiện đang là sinh viên năm 2 trường Đại học Giang Hoa.

Đào Anh làm phóng viên lâu năm, quan hệ xã hội sâu rộng, nhưng chưa thể khẳng định ông ta có quan hệ với hai nạn nhân.

Bản lý lịch này có vẻ bao hàm rất nhiều thông tin, nhưng lại không có nội dung nào hỗ trợ được cho việc điều tra, giống với những manh mối nắm được trước mắt, lúc gần lúc xa, khiến người khác không biết bắt đầu từ đâu.
- --------------------------------------
Ngày 21 tháng 8 năm 2001.

Mưa nhỏ.
Tiểu khu Liên Hoa đường Hạ Hưng thành phố Sở Nguyên.
Chuyện sắp nói dưới đây, là những gì tôi được nghe Thẩm Thư kể lại sau 5 năm kể từ khi vụ án này được phá.

Vào thời điểm đó, cùng với sự thay đổi về mặt nhân sự, sự chuyển biến của xã hội, tình tiết bảo mật năm xưa đã quá hạn, độ nhạy cảm của xã hội cũng giảm xuống.

Chỉ có điều Thẩm Thư vẫn cứ giấu một người đã tham dự vào vụ án đó như tôi trong suốt khoảng thời gian dài, nhưng khi nhìn lúc cậu ta xử lý các vấn đề mang tính nguyên tắc, bảo cậu ta mất hết tình người cũng không ngoa.
Vụ việc này đã kéo theo cả phó phòng khoa học kỹ thuật, tượng đài quyền uy của giới pháp y thành phố Sở Nguyên – Trần Quảng vào trong.

Sau khi Thẩm Thư nghe xong báo cáo giám định của tôi về vết thương trên người Từ Kiếm Minh, cậu ta không hề cả tin, mà phái Quản Nguy lập tức đến trung tâm giám định vật chứng của Phòng Cảnh sát tỉnh, đem ảnh chụp vết thương của Từ Kiếm Minh và ghi chép của bác sĩ điều trị chính cho anh ta ra để nhờ giám định, nhằm nghe ý kiến từ bên thứ ba.


Phòng Cảnh sát nhanh chóng đưa ra kết luận, hoàn toàn trùng khớp với báo cáo giám định của tôi.
Thẩm Thư nhận thấy cần phải hành động ngay.

Do chức vụ hành chính của Trần Quảng cao hơn, nên cậu ta phải báo lên cấp trên trước.

Đây là một chuyện rất khó xử, vì Trần Quảng là ái tướng của Giám đốc Sở điều tra Cao Đại Hùng, cũng là do một tay ông ấy đề bạt, mà Cao Đại Hùng lại là lãnh đạo trực tiếp của Thẩm Thư.

Phải báo cáo thế nào đây? Nói Trần Quảng làm việc bất cẩn, nghiệp vụ không chính xác, nhận định nhầm vết thương do súng Mauser thành súng săn? Nhưng kỹ năng nghiệp vụ của Trần Quảng đã được công nhận, được tôi luyện qua trăm ngàn trận chiến, sao có thể chỉ vì một lần sai sót --- thậm chí chưa thể khẳng định là sai sót, liền phủ nhận hoàn toàn một con người? Làm cảnh sát hình sự, ai mà chưa từng mắc sai lầm? Nếu chỉ vì phạm sai lầm trong quá trình làm án mà xử lý người ta, thì trong Sở liệu còn mấy ai là trong sạch đây?
Thẩm Thư suy nghĩ hồi lâu, quyết định làm suy yếu mâu thuẫn, trong khi báo cáo với Cao Đại Hùng, sẽ nói giảm nói tránh rằng Phòng Cảnh sát tỉnh có ý kiến trái chiều với vết thương do súng trên người Từ Kiếm Minh, kiến nghị trong quá trình làm án, triển khai điều tra đồng thời cả súng dân dụng và súng quân dụng.

Thời gian gần đây thường xuyên xảy ra trọng án, Cao Đại Hùng có chút rối ren, nên không kịp nghĩ nhiều về ẩn ý sâu xa trong báo cáo của Thẩm Thư, liền đồng ý phê duyệt.
Thẩm Thư có dùng thủ đoạn gì với Trần Quảng hay không, đến nay vẫn là một ẩn số, có thể cậu ta sẽ đem theo cái bí mật đấy xuống quan tài.

Tóm lại, dưới tình hình lúc bấy giờ, cậu ta có dùng thủ đoạn hay không cũng đều sai.

Dùng thủ đoạn, là kiêu ngạo, không tuân theo trình tự làm việc của tổ chức, gây chia rẽ nội bộ; Không dùng thủ đoạn, là cẩu thả, thái độ làm việc không nghiêm túc, thiếu tinh thần trách nhiệm.

Sự việc là như thế, lật tới lật lui cũng là cái lý, chỉ khi nắm được quyền lực, mới nắm được chân tướng.
Hoạt động rà soát súng được triển khai.
Số lượng súng Mauser ở thành phố Sở Nguyên vốn không nhiều, đã bị loại khỏi biên chế từ năm 1978, tập trung thu hồi để tiêu hủy.

Hiện tại chỉ có bảo tàng quân sự còn lưu giữ hai khẩu, nhưng đều không có đạn.

Khẩu Mauser bị lưu lạc trong dân gian, là vào khoảng năm 1974, sau khi một đội Hồng vệ binh lai lịch không rõ ràng công kích vào một đơn vị đóng quân của quân Giải phóng ở Sở Nguyên, khẩu súng Mauser mang số hiệu 7885 của Đại đội trưởng quân Giải phóng đã bị mất.

Có lẽ một Hồng vệ binh đã nhân lúc hỗn loạn để cuỗm khẩu súng đi.

Nhưng chuyện đã qua từ rất lâu, giờ mà đi điều tra lại vụ Hồng vệ binh làm loạn thì khác gì mò kim đáy bể.
Khẩu súng đó đã xuất hiện lại sau hơn hai thập kỷ mất tích, liệu kẻ cầm súng có phải là Hồng vệ binh năm xưa? Hay đã được đổi chủ? Từ khi súng Mauser bị loại khỏi biên chế, thành phố Sở Nguyên không ghi nhận một vụ thương tích nào do súng Mauser gây ra.

Nói cách khác, trong suốt hai thập kỷ, khẩu súng đó chỉ nằm yên một chỗ, kẻ giữ súng đã cả gan làm loạn lại ngấm ngầm chịu đựng, dù phải đối mặt với nguy hiểm cũng không chịu vứt nó đi.

Nhiều năm sau nó lại được đem ra sử dụng, nhằm mục đích tiêu diệt Từ Kiếm Minh.


Có một cách giải thích đó là, hành động của Từ Kiếm Minh vào mỗi đêm mưa lại đến hiện trường vụ án để tuần tra đã uy hiếp đến sự an toàn của hung thủ, phá hỏng hành vi giế.t người liên hoàn của hắn, mà hung thủ lại không có cách nào để trừ khử Từ Kiếm Minh, đành phải mạo hiểm, lôi khẩu Mauser đã ngủ yên suốt nhiều năm ra sử dụng.
Đó là chân tướng của sự việc sao?
Đội trọng án đã liên hệ với đơn vị quân Giải phóng, những chiến sĩ năm xưa giờ đa phần đã luân chuyển về địa phương công tác, có người nghỉ hưu, có người đã mất.

May mắn thay, vẫn liên hệ được với Cảnh Liên Phú - Đội trưởng bị mất súng năm xưa.

Ông ta sống ở tiểu khu Hoa Liên đường Hạ Hưng thành phố Sở Nguyên, ông từng giữ chức Trưởng phòng tổng hợp của Sở nội vụ và mới về hưu năm ngoái.

Nhắc lại chuyện mất súng, cái người đàn ông tóc đã bạc màu trong lòng lại thấy ấm ức, giận giữ nói: “Đám Hồng vệ binh năm ấy, vô pháp vô thiên, thấy nhà là phá, thấy đồ là cướp.

Các chiến sĩ chúng tôi lại không được động thủ, cấp trên đã có lệnh, không được làm thương bọn họ, nếu không chúng tôi sẽ mắc bẫy, mang tiếng là phản đối cuộc đại Cách mạng Văn hóa của giai cấp vô sản, cố tình công kích chế độ chuyên chế của giai cấp vô sản, nên chúng tôi đành để mặc bọn chúng làm càn.

Nguyên cái doanh trại của chúng tôi bị đập phá tan nát.

Tôi tức quá, chửi bọn chúng mấy câu, thì bị một đám người có vũ trang, cầm gậy gộc vây lại đánh.

Trong lúc hỗn loạn, tôi bị phang một nhát gậy vào đầu rồi lăn ra ngất, sau khi tỉnh lại thì không thấy khẩu súng dắt ở bụng đâu, nhất định là bị một tên khốn nào đó đã cuỗm mất.

Vì chuyện ấy mà tôi bị luân chuyển công tác trước thời hạn.”
Thẩm Thư hỏi: “Các Hồng vệ binh tấn công ông đều đeo băng tay đúng không? Vậy vẫn không biết lai lịch của họ sao?”
Cảnh Liên Phú lắc đầu, đáp: “Nhìn vào băng tay không nhận ra đâu.

Hồi đó thiếu thốn vật chất, đồ đạc đắt giá, băng tay toàn đeo bừa, có người còn đeo mỗi miếng vải đỏ.

Vây đánh tôi có mười mấy người, nam nữ có cả, tuổi ngoài 20, không giống học sinh Trung học mà giống sinh viên Đại học hơn.

Chuyện qua rồi có người mới nói, họ nhận ra hai Hồng vệ binh trong số đó là sinh viên Đại học Sở Nguyên.

Hồi ấy, phe phái của Hồng vệ binh rất đông, cũng chả ai rảnh để mà nhớ tên mấy cái phe phái hỗn tạp ấy.”
Nhắc đến khẩu Mauser bị mất, trong lòng Cảnh Liên Phúc đau đớn khôn nguôi: “Khẩu súng đó là vật kỉ niệm mà thủ trưởng quân khu tặng cho tôi khi tôi làm cảnh vệ cho ông ấy, tôi coi nó như báu vật vậy, thế mà lại bị người khác trộm mất một cách không rõ nguyên nhân, giờ lại đem nó ra để giế.t người, thật là nhục nhã."
Mặc dù tìm được Cảnh Liên Phúc, xác minh được lai lịch của khẩu súng, nhưng vụ án vẫn là một mớ bòng bong, không vì thế mà được thúc tiến.

Hồng vệ binh trộm súng năm xưa, tính đến nay cũng đã ngoài 50 rồi, biển người mênh mông, lại không có manh mối nào để lần theo, biết tìm người đó ở đâu đây?.