Hai tiếng sau.
Trong một tòa đơn nguyên của khu đô thị Nam Đài thành phố Sở Nguyên.
Thi thể nữ bị lột s@ch, nằm ngửa mặt trên sàn.
Rèm cửa sổ đóng chặt, ánh sáng trong phòng mờ ảo, trên làn da tím tái của thi thể nữ được nhuộm một màu vàng nhạt dịu êm.
Người đàn ông vẫn chưa thoát ra khỏi cơn phấn khích của việc giế.t người, như đang tận hưởng tác phẩm mà hắn đã đổ biết bao mồ hôi và tâm huyết.
- ------------------
9 giờ sáng ngày hôm sau.
Khi người đàn ông thức dậy, bầu trời bên ngoài đã bừng sáng, tia nắng mặt trời rọi qua khe rèm cửa, phả lên khuôn mặt hắn một cách ấm áp.
Hắn uể oải mở mắt, hồi tưởng lại thời khắc tiêu hồn trong đêm, vẫn chưa hết hưng phấn.
Ngoái đầu lại, liền trông thấy thi thể người phụ nữ tr@n trụi.
Lúc này, trông nó thật xấu xí, làn da trở nên xanh đen, lạnh lùng mà cứng ngắc.
Đột nhiên hắn cảm thấy có chút mệt mỏi, chán ghét và ghê tởm.
Phải xử lý cái xác này thế nào đây? Hắn nằm ra sàn, gối đầu lên tay, suy nghĩ một hồi, sau đó bò dậy, đi ra khỏi cửa.
Khi trở lại, trên tay hắn cầm một chiếc máy cưa mới tinh và mấy bao tải.
Hắn chuẩn bị phân xác.
Tuy là lần đầu làm chuyện ấy, nhưng hắn lại không cảm thấy lo lắng hay sợ hãi.
Thực tế thì, động tác của hắn hết sức nhịp nhàng, cẩn thận như một lão thủ chuyên nghiệp.
Hắn đặt thi thể vào bồn tắm, để đó qua ngày hôm sau, bởi má.u cần thời gian thì mới đông lại được.
Cuối cùng, hắn như đang trở về với trò chơi xếp hình thuở nhỏ, một cách ác ý, bỏ các bộ phận thi thể vào trong túi ni-lông rồi bọc kín, sau đó dùng dây thừng buộc chặt ba cái túi lại như cái cách mà bộ đội buộc hành lý, bỏ chúng lần lượt vào ba bao tải rồi quấn chặt miệng bao.
Hắn nhấc lên, mỗi chiếc bao chỉ tầm 15 cân, kích thước và trọng lượng đều không gây sự chú ý.
Hắn mỉm cười mãn ý, vỗ đôm đốp mấy cái lên mỗi chiếc bao, như đang vỗ vai một người bạn già tri kỷ.
Trên đây là diễn biến của vụ án dựa trên lời khai của hung thủ..