Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Chương 35





Năm 2002, Xuân Hạ giao mùa.

Nửa đêm.
Ở một con ngõ nhỏ trên đường Đào Viên thành phố Sở Nguyên.
Đã gần cuối tháng, mặt trăng mảnh như một đường cong, treo hững hờ trên cành liễu.

Sương mỏng bao trùm, ánh trăng ảm đạm, trong con ngõ nhỏ hẻo lánh này, mọi thứ đều đang chìm vào giấc ngủ mê man.
Một chiếc taxi màu đỏ lặng lẽ dừng chân nơi đầu ngõ.

Trong xe tối đen như mực, có vẻ là một chiếc xe trống đã tắt đèn.

Thực ra bên trong vẫn còn hai người.

Một người đàn ông gầy gò ngồi ở ghế lái, đầu đội mũ lưỡi trai, không nhìn rõ mặt, hai tay đặt lên vành vô lăng, đang liên tục nói gì đó.


Một người phụ nữ trẻ trang điểm đậm ngồi ở phía sau, trên đầu treo đầy đồ trang sức, ăn mặc gợi cảm, hai tay bị còng vào ghế đằng trước, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi bất an.
Người đàn ông nheo mũi, bảo: “Cô ngửi cái mùi trong xe mà xem, thối kinh lên được, tại cô vừa nôn nên mới thành ra thế này, tôi làm sao chở khách khác được đây.”
Người phụ nữ van nài: “Là lỗi của tôi, đại ca, tôi uống say quá nên chả biết gì cả, anh thả tôi ra đi, tôi sẽ rửa xe hộ anh, thay ghế cho anh, anh…… bắt tôi làm gì cũng được.”
Người đàn ông phớt lờ cô ta, hỏi: “Cô, đã kết hôn chưa?”
Người phụ nữ vẫn chưa mất đi năng lực suy nghĩ, làm ra vẻ đau khổ: “Tôi bị người đàn ông ấy ruồng bỏ rồi, một mình nuôi đứa con 3 tuổi, đại ca, tôi không còn cách nào khác, một người phụ nữ chân yếu tay mềm, không công ăn việc làm, ngoài việc tiếp rượu ở hộp đêm thì còn biết làm gì để nuôi con đây?” Giọng nói lẫn cả tiếng khóc.
Người đàn ông cười: “Hứa Minh Minh, cô vẫn còn nói dối à, cô là giáo viên Tiếng Anh Trung học, tại sao lại nói không có công ăn việc làm? Cô cũng chưa kết hôn, chưa có con, cô đi tiếp rượu chỉ vì muốn kiếm thêm chút thu nhập, thỏa mãn ham muốn vật chất của cô.”
Người phụ nữ sợ đái ra quần, nước tiểu chảy dọc theo đùi và ống quần, nhỏ lách tách xuống dưới chân.

Cô ta bật khóc, lần này là khóc thật, khóc như người mất hồn: “Đại ca, anh biết tôi, xin anh đừng đùa nữa, chỉ cần thả tôi ra, muốn tiền hay người đều được.” Lần này nói đã thẳng thắn hơn.
Người đàn ông vẫn không quan tâm đ ến lời cầu xin của cô ta, tay đặt lên vành vô lăng, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía trước: “Hứa Minh Minh, cô trẻ trung xinh đẹp, tương lai phía trước còn rộng mở, sẽ có người đàn ông yêu cô thật lòng, bức tranh tươi đẹp của cuộc đời sẽ mở ra trước mắt cô, đợi cô miêu tả, những trái ngọt cuộc đời đang đợi cô đến hái.

Nhưng mà, cô lại bị những tham vọng vật chất làm mù mắt.

Bây giờ cô mà đi, sẽ là con đường chế.t.

Những việc cô làm, đã bôi nhọ tình yêu, bôi nhọ chính tâm hồn của mình.

Cô hãy sám hối đi.”
Trán người phụ nữ áp vào gối tựa của ghế đằng trước, dùng tư thế hèn mọn nhất để cầu xin: “Đại ca, tôi biết tôi sai rồi, nghe anh nói chuyện hẳn phải là một người hay đọc sách, tôi nhận sai với anh, anh hãy tha cho tôi trẻ người non dạ, tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không làm cái nghề này nữa.”
Người đàn ông lắc đầu, đáp: “Sao cô vẫn chưa chịu hiểu nhỉ? Đó là con đường chế.t.

Cô đừng van xin tôi tha thứ, hãy van xin Thượng Đế đi.

Con người từ khi sinh ra đã mang tội, đó là nguồn gốc tội lỗi.


Đời người chính là một quá trình chuộc tội.

Những người hay làm việc thiện, yêu thương con người, biết khắc chế h@m muốn cá nhân, kính sợ Chúa sẽ được lên Thiên đàng; Những kẻ tham lam, dâm loạn, sống buông thả, bất kính với Chúa tất yếu phải xuống Địa ngục.

Tình yêu, d*c vọng, tội lỗi, trừng phạt đều phải rõ ràng, nếu không, cô bảo Thượng Đế phải làm sao?”
Người đàn ông vừa nói vừa bước xuống xe, mở cửa xe sau, ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ, nhìn chằm chằm vào cô ta hồi lâu.
Người phụ nữ nghiêng đầu né tránh, cười gượng lấy lòng: “Đại ca, anh quả là một người tốt.”
Ánh mắt người đàn ông lộ ra vẻ thương hại, năm ngón tay phải nhẹ nhàng lướt qua đôi má mịn màng của người phụ nữ, như thể tiếc thương người tình và đứa con của mình, lại như đang tận hưởng và thưởng thức món đồ nghệ thuật trân quý, mỏng manh.

Lông tơ trên người phụ nữ dựng ngược cả lên, nỗi sợ từ da thẩm thấu đến tận xương tủy, nhưng cô không dám né tránh, mà lại dùng mặt để nghênh đón những ngón tay anh ta, hy vọng có thể lấy lòng hắn.
Ánh mắt người đàn ông lấp lánh những giọt lệ, môi bặm chặt, cảm xúc dường như rất đau khổ, lại như đang chuẩn bị đưa ra một quyết định trọng đại và mấu chốt.

Hắn ta giật lấy chiếc đai an toàn, dùng lực để thòng vào cổ người phụ nữ.

Người phụ nữ không kịp đề phòng, chỉ ngoái đầu theo bản năng, nhưng hai tay đã bị còng chặt, không gian trong xe lại chật chội, chiếc đai an toàn thòng vào cổ cô ta một cách trung dung.

Một sự đè nén trầm trọng ập đến, đai an toàn càng lúc càng siết chặt, để lại trên cổ người phụ nữ một vết rãnh sâu hoắm, như thể muốn cứa đứt cái cổ của cô ta.

Mặt người phụ nữ đỏ gay như tôm luộc, những mạch má.u bị chèn ép như muốn nổ tung, hai cầu mắt lồi ra ngoài một cách đáng sợ, như sắp rụng ra đến nơi.


Cô ta ra sức vặn vẹo chân tay, đâm thùm thụp vào khoang xe, cổ tay đã bị chiếc còng cứa rách thịt, má.u me be bét, nhưng cô vẫn không sao nắm được sợi dây sinh mệnh ấy.
Người đàn ông tiếp tục dồn lực, những đường gân xanh nổi lên khỏi cánh tay gầy gộc, hàm răng nghiến chặt đến úa má.u.

Hắn nuốt thứ má.u tanh nồng trộn lẫn với nước bọt xuống cổ họng, yết hầu chuyển động, ánh mắt càng ánh lên vẻ hưng phấn, tàn nhẫn như một con dã thú.
Người phụ nữ cuối cùng cũng không vùng vẫy nữa, cơ thể mềm oặt.

Hai mắt trố lồi, lỗ mũi và khóe miệng chảy ra thứ má.u màu đỏ đen.

Trong khoang xe tràn ngập mùi má.u tanh và bầu không khí chế.t chóc.
Người đàn ông mãn nguyện nhìn thi thể người phụ nữ, cười nhe răng.

Hắn cúi người xuống, khẽ hôn lên đôi môi còn ấm của cái xác, thấp giọng nói: “Cục cưng à, anh đã giúp em lên Thiên đường rồi.” Một giọng nói ấm áp, cảm động không thể diễn tả thành lời..