Trình Thu Bạch phân vân hồi lầu quyết định lên trên xem thử. Bước vào biệt thự mọi thúc không có gì thay đổi. Có điều ngay khi vừa bước vào Trình Thu Bạch cảm thấy một cơn choáng nhẹ. Hắn chống tay lên tường bóp nhẹ thực dương hắn cảm thấy bản thân vừa quên mất điều gì đó, một chuyện rất quan trọng.
Nhưng không đợi hắn nhớ ra thì đã có thứ khác thu hút sự chú ý của hắn. Quý Lâm mặc tạp dề trắng từ trong bếp đi ra, thấy hắn đứng ở cửa anh tiến tới. Nhìn vẻ mặt hắn có phần trắng Quý Lâm lo lắng hỏi.
- Tiều Bạch, em sao vậy? Không khỏe à?
Quý Lâm đỡ hắn đưa tay chạm lên gương mặt đẹp đẽ kia kiểm tra thử. Trình Thu Bạch không phản kháng chỉ thuận theo dụi vào tay anh. Cảm giác được sự quen thuộc vốn có tâm trạng không hiểu gì sao treo trên cao của hắn liền hạ xuống.
Em không sao, chỉ hơi mệt chút thôi.Vậy à? Em ăn chút gì đó rồi lên tầng nghỉ ngơi nhé?Trình Thu Bạch gật đầu ngoan ngoãn đi theo anh vào trong bếp. Nhìn Quý Lâm loay hoay trước bếp không hiểu sao trong lòng hắn lại có một suy nghĩ rằng giây phút nào đó anh sẽ đột nhiên biến mất. Cảm giác lo sợ cứ thế phòng đại ra.
Quý Lâm đang nấu nốt món cuối thì lại thấy cánh tay lớn của Trình Thu Bạch vòng ra ôm eo anh. Cả cái cơ thể mét 9 kia đều dựa lên anh, Trình Thu Bạch đem đầu xù vùi xuống gáy Quý Lâm tham lam mà hít lấy hít đề mùi hương quen thuộc trên người anh.
Quý Lâm cảm thấy cổ sau hơi nhột từng luồng hơi thở có chút nặng nề của hắn liên tục phả lên gáy khiến anh hơi mất tự nhiên.
- Tiểu Bạch, sao thế?
Quý Lâm cảm thấy tình trạng của Trình Thu Bạch không tốt lắm. Anh xoay người muốn xem hẳn bị gì ai dè mặt còn chưa nhìn tới đã bị hắn đè xuống bàn bếp.
Một tay hẵn giữ chặt eo anh một tay lại bịt miệng Quý Lâm lại. Ngăn chặn toàn bộ âm thanh của anh. Quý Lâm bị hẳn làm cho phát hoảng, trong lúc còn chưa biết làm gì thì một cơn đau nhói từ gáy đã khiến mọi suy nghĩ của anh đứt đoạn.
Trình Thu Bạch lần đầu để lộ răng nanh của mình vậy mà lại là để cắn Quý Lâm. Trình Thu Bạch vẫn còn ý thức chính hắn cũng hoảng loạn không kém hắn muốn ngừng lại nhưng sâu trong lòng hắn lại như có thế lực đang bảo rằng không được dừng lại chỉ cần thêm chút nữa thì Quý Lâm sẽ hoàn toàn thuộc về hắn. Sẽ không thể rời xa hắn
dudc.
Lúc Trình Thu Bạch rời đi trên gáy Quý Lâm đã hiện rõ dấu răng của Trình Thu Bạch còn đang rớm máu. Hẳn nhìn
Quý Lâm nằm im bên dưới mặt vùi sâu vào cánh tay nhưng thực chất cơ thể anh đang run rẩy không ngừng.
Trình Thu Bạch đau lòng không thôi khẽ cúi xuống nhẹ nhàng liếm lên vết thương hắn vừa gây ra cho anh. Bàn tay đang siết lấy eo anh dồn lực như muốn đem Quý Lâm khảm lên người hắn.
- Anh, em xin lỗi làm anh đau rồi.
Quý Lâm không nói gì, anh đang cố bình tĩnh lại bản thân. Đồng thời cũng đang tự lí giải hành động của Trình Thu Bạch. Vết cắn ấy thực sự đau. Khiến Quý Lâm không kìm được mà đỏ hoe mắt.
Trình Thu Bạch xoay anh lại đầy vẻ hối lỗi nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt đỏ hoe của anh. Tay âm thầm đặt lên nơi vết cắn cẩm máu giúp anh.
- Anh, em sai rồi. Là em không tốt, làm anh bị đau.
Quý Lâm tránh đi ánh mắt hắn bình tĩnh lại anh mới lên tiếng. Chỉ là âm thanh như muỗi kêu chứng tỏ bị dọa không nhẹ.
Em.... thực sự không sao ư?Em không sao, thực sự không sao hết. Anh con đau không? Em xin lỗi, hay anh cắn lại em cũng được.