Chiều hôm đó Quý Lâm tỉnh lại là ba giờ chiều. Nhìn Quý Tinh Dương từ lúc anh ngủ đến lúc tỉnh vẫn một tư thế không đối liền cảm thấy nhằm chán vô vị. Không làm phiền Kỳ Nga nữa Quý Lâm tự đi thăm thú xung quanh cùng Trình Thu Bạch.
Trình Thu Bạch lần này không minh tưởng minh tiếc gì nữa quyết định đi cùng anh. Dường như cảm giác bất an kia vẫn còn đó khiến hắn không cách nào yên tâm.
Vị trí trụ sở của Thiên Phù là khu vực sầm uất với đủ loại công ty lớn nhỏ nhà hàng cùng khu thương mại. Vừa vặn gần đó có một thủy cung khá nổi tiếng nên Quý Lâm cùng Trình Thu Bạch liền bắt xe tới đó.
Thủy cung nằm trong trung tâm thương mại lớn nhất Lăng Quan và không nói cũng biết Quý gia có cổ phần ở đây.
Hai người đi thang máy lên tầng ba liền thấy lối vào thủy cung ở bên trái. Bên trong chia làm nhiều khu vực khác nhau cá nước ngọt, nước mặn rồi khu bắc cực.
Quý Lâm cảm thấy cảnh quan nơi này không tồi bày trí cũng rất đẹp có thể tham khảo.
Tuy là ngày thường nhưng người đến chơi rất đông. Quý Lâm có thể thấy đa phần là học sinh, sinh viên đi theo nhóm hoặc là gia đình.
Quý Lâm từ trong đoàn người đông đúc vừa chen ra liền thở phào một tiếng.
- Chỗ này đông quá, biết vậy đi nơi....
Quý Lâm vừa nói vừa nhìn lại phía sau nhưng kinh ngạc khi không thấy bóng dáng Trình Thu Bạch. Sau lưng anh chỉ còn những người xa lạ. Quý Lâm quay lại lối cũ vừa đi vừa tìm kiếm. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. Anh nhớ hình như hai người vẫn luôn nắm tay mà. Chưa kể vóc dáng Trình Thu Bạch nổi bật như vậy lí nào lại không thấy được.
Bên này Quý Lâm đang ráo riết tìm kiếm Trình Thu Bạch thì một mặt khác Trình Thu Bạch lại đang thong thả đi dạo cùng một "Quý Lâm" khác ở khu "Vực thằm".
Trình Thu Bạch nắm tay "Quý Lâm" cẩn thận rất sợ giữa đường xảy ra chuyện. Khu "Vực thẳm" thường là những loại sinh vật sống quanh năm trong bóng tối dưới vực sâu vậy nên không gian ở đây cũng được thiết kế như vậy.
Đã thế còn rất ít người qua lại.
- Khu này có vẻ không có nhiều người xem thì phải?
Trình Thu Bạch quan sát xung quanh. Hai người càng đi vào sâu thì người qua lại càng ít, đến cuối cùng chỉ còn hai người trên lối đi.
Không gian vẫn mờ mờ ảo ảo như vậy. Trình Thu Bạch bắt đầu cảm thấy kì lạ. Lối đi của khu này có phải hơi dài rồi hay không? Tại sao đi mãi vẫn không thể ra khỏi. Trình Thu Bạch nhìn tới người đang đi cạnh mình.
Từ ban nãy khi gặp đoàn người kia "Quý Lâm" trợt trở nên kì lạ. Không nói một câu nào cũng không nhìn tới hắn chỉ chăm chăm dẫn hắn đi về phía trước.
Trình Thu Bạch giữ tay "Quý Lâm" ép người dừng lại.
- Anh.
"Quý Lâm" không trả lời hắn chỉ im lặng đứng đấy. Trình Thu Bạch âm thầm tụ linh lực trong tay vươn lên muốn thử chạm vào "Quý Lâm" kết quả vừa vươn tay thì người phía trước đã bất ngờ quay lại đánh tới.
Trình Thu Bạch phản ứng lại lập tức thu tay phòng thủ. Một chưởng kia đánh rách tay áo hắn. Lúc Trình Thu Bạch
nhìn tới người vốn đứng đó đã không thấy đâu. Không gian xung quanh cũng bắt đầu thay đổi.
Không còn là lối đi ở thủy cung nữa mà là một không gian tối đen mịt mờ. Trình Thu Bạch bước mấy bước liền nghe được âm thanh như đang đi trên nước còn ngoài ra hắn không thấy bất cứ cái gì.
Trình Thu Bạch biết bản thân có thể đã rơi vào ảo cảnh hoặc mê trận nào đó và hắn không biết làm sao để phá giải. Huống hồ Quý Lâm đang ở ngoài kia hẳn lo lẳng cho anh hơn.
Mà Quý Lâm bên ngoài này đã tới phòng giám sát kiểm tra camera. Hai đầu lối đi đều có camera nhưng chỗ Trình Thu Bạch biết mất lại là phần giữa lối đi nới camera không lia tới được. Có thể nói chính là góc chết.
Lần này Quý Lâm khẳng định có kẻ đang nhắm vào họ. Biết mất không chút dấu vết một là Trình Thu Bạch chủ động đi hay là bị người bí mật mang đi. Mà trước giờ Trình Thu Bạch sẽ không tự ý đi đâu mà chưa bảo anh nên khả năng xảy ra là phương án hai rõ ràng.
Nhưng có thể là ai? Kẻ muốn nhắm đến hai người? Đúng lúc này điện thoại Quý Lâm đồ chuông. Anh bắt máy.
Bên kia giọng Quý Lãng hiểm khi pha lần chít lo lắng.
Lâm Tử con với Tiểu Bạch đang ở đâu?Tụi con đến thủy cung ở trung tâm thương mại nhưng Tiểu Bạch hình như mất tích rồi.- Mất tích?!