Ăn xong bữa trưa Quý Lâm đến phòng nghỉ của Quý Tinh Dương ngủ. Một người hai cún chiếm đoạt căn phòng nghỉ duy nhất ở đây. Mà bên ngoài Quý Tinh Dương đang hỏi chuyện Kỳ Nga xem sáng nay cả bọn đã đi đầu.
Nếu Quý Lâm mà ở đây chắc hẳn sẽ không tin vào mắt mình luôn quá. Hóa ra chuyện tình tổng tài bá đạo và thư ký nhỏ của anh ta là có thật.
Quý Tinh Dương ôm nhóc thiên nga của mình. Hết nắn nắn lại hôn hôn. Nguyên ngày nay y chưa có được ôm miếng nào. Sắp thèm chết rồi.
- Sáng nay đi đâu chơi?
Kỳ Nga sau khi nghĩ đủ thì cũng không thấy khó chịu nữa. Cũng chỉ là chiếc vòng cổ thôi Quý gia đầy tiền tiếc gì 30.000 tệ không phải vẩy thật thì thôi mà nếu đúng thì tốt chứ sao.
- Đến chợ Huyền Nghi.
Quý Tinh Dương hơi nhướng mày.
- Em đưa Tiều Lâm đến đó? Vậy có mua được gì không?
Nghĩ thông là vậy nhưng cứ nhắc đến thì Kỳ Nga vẫn không mấy vui vẻ.
- Có. Mua được chiếc vòng cổ 30.000 tệ.
Quý Tinh Dương nghe mà cũng bất ngờ. Y biết ở chợ Huyền Nghi chẳng có thứ gì là rẻ cả Nhưng vòng cổ như nào mà lại tận 30.000 tệ? Tiểu Lâm còn đồng ý mua?
Cái vòng đó đặc biệt lắm sao?Em không biết. Lão chủ sạp nói chiếc vòng đó là vẩy chân long. Thế là nhị thiếu gia lấy luôn. Em có khuyên nhưng cậu ấy không nghe.Vậy sao.Quý Tinh Dương nói một câu không đầu không đuôi sau đó liền im lặng. Y biết việc Quý Lâm và Lâm Huyền là rồng nên nghĩ có lẽ Quý Lâm thực sự cảm nhận được nên mới quyết định mua.
- Không sao, chỉ là chiếc vòng bình thường thôi em không cần để ý còn cái vẩy kia phải hay không cũng không ảnh hưởng gì. Đừng khó chịu nữa.
Quý Tinh Dương sủng nịch nhéo má người yêu nhỏ. Dỗ dành cậu.
- Ò.
Mà trong phòng nghỉ. Quý Lâm đã ngủ từ lâu. Quý Thanh Miên nằm bên cạnh còn Trình Thu Bạch thì nằm trong lòng anh. Áo khoác cởi ra treo trên móc. Chiếc vòng cổ hồi sáng mua được đang ở trong túi áo. Mà lúc này chiếc vòng như có sự sống. Bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt.
Ánh sáng ấy tụ lại thành đom sáng nhỏ từ trong túi áo bay ra. Nó hướng thẳng đến chỗ Quý Lâm thần không biết quỷ không hay chui vào mi tầm anh.
Quý Lâm mở mắt. Nhưng trong ánh mắt lại không có chút cảm xúc nào. Mắt anh không còn giống trước mà là một màu đỏ tươi kì dị. Đôi mắt vô hồn không có tiêu cự như thể bị khống chế.
Trình Thu Bạch đã minh tưởng xong từ lâu chỉ là đang ngủ. Nhưng sự chú ý luôn đặt lên Quý Lâm vậy nên anh vừa có dị động hắn cũng tỉnh. Nhưng khi Trình Thu Bạch đứng lên xem xét thì mắt Quý Lâm đã trở lại như thường đang nhắm lại như ngủ. Giống như chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng Trình Thu Bạch không cho là vậy. Cảm giác của hắn trước nay luôn rất chính xác. Sự bất an khó hiểu này tuyệt đối không phải tự nhiên mà có được.
Hằn thử đưa linh lực vào thăm dò Quý Lâm nhưng chạy mấy vòng vẫn không thấy gì. Chẳng nhẽ hắn nghĩ nhiều rồi?
Trình Thu Bạch mang tâm thái bán tín bán nghi mà nằm xuống cạnh Quý Lâm. Nhưng hắn không ngủ nữa chỉ nhằm mắt vậy thôi.
Cùng lúc đó phía vòng ngoài của Lăng Quan. Sau khi thu nhập đủ oán khí và vong hồn Khanh Phiến trở về báo cáo với Tử Kỳ.
Vốn dĩ bọn họ đã làm xong chuyện này từ lâu nhưng không biết kẻ nài nhay ra phá đám. Một đám trẻ con được thủy yêu bắt giữ chỉ cần thêm hai ngày nữa là gã đến đem chúng đi vậy mà lại bị người hẳng tay trên. Còn cả đôi tỷ muội họ Phù kia nữa. Gã lợi dụng họ lâu như vậy chỉ vì hôm nay ấy vậy mà cũng bị phá hỏng.
Tử Kỳ ngồi trên ghế lớn trong phòng. Hai mắt nhắm lại an tĩnh giống như đang ngủ. Hắn vừa mở mắt Khanh Phiến đã cảm nhận một đợt rét lạnh vội cú đầu xuống không dám nhìn thêm.
Giọng hắn vừa trầm vừa lạnh.
Đến đầu rồi?Đều đã chuẩn bị xong xuôi chỉ chờ đại nhân ra lệnh.Có một chuyện cần ông đi làm.Khanh Phiến khó hiểu nhìn Tử Kỳ. Rõ ràng mọi thứ đã xong này là bên phía kim long xảy ra chuyện?
Bên cạnh tiểu kim long có một con kì lân rất đáng ghét. Ta muốn ông xử lí nó. Cẩn thân một chút.Vâng, đại nhân.Khanh Phiến vừa rời đi. Tử Kỳ liền rời khỏi ghế đứng lên nhìn về phía ngoài xa. Đám giả nhân giả nghĩa kia mở miệng ngậm mồm đều gọi hắn là yêu nghiệt hại đời vậy nên nếu hắn không làm gì vậy chẳng phải có lỗi quá sao?
Lần này hắn muốn xem thử đám người kia sẽ có bộ dạng như thế nào.
Tử Kỳ chạm tay lên mặt kính lạnh buốt. Bên ngoài đang đổ mưa như trút nước. Nếu hắn nhớ không lầm lúc hắn phá vỏ trời cũng đồ mưa rất lớn. Dường như bầu trời trong cuộc đời hắn đều âm u và mù mịt như vậy.
Lăng Quan hôm nay mưa rồi. Mưa rất lớn. Lâm Huyền đứng trong nhà tổ Quý gia ở ngoại ô nhìn bầu trời mưa như trút bên ngoài không có dấu hiệu ngừng. Cảm giác bất an kì lạ lại xuất hiện.