Thích Mân có chút kinh hãi với suy nghĩ của chính mình mà cũng vì phút kinh hãi này mà ông bị Lâm Huyền đánh bay.
Pháp trượng rầm một tiếng cắm xuống đất ngăn lại lực đẩy giúp lão đứng vững. Ánh mắt khó tin nhìn về phía ba người.
Lâm Huyền dường như bị kích động nhìn ông đầy sát khí móng vuốt ở hai tay đều đã xuất ra tùy thời có thể về ông mấy phát bất cứ lúc nào.
Thích Mân nắm chắc pháp trượng nhìn y. Ánh nhìn đã trở về như cũ chút kinh ngạc kia dường như chỉ thoáng qua.
- Lâm Huyền à Lâm Huyền ngươi đúng là khiến ta mở mang tẩm mắt. Bảo sao năm xưa ngươi lại tự nguyện dùng bản thân phong ấn yêu nghiệt kia thì ra... thì ra là đã sớm để lại dã chủng cho Quý Lãng.
Giọng ông ta nói vô cùng lớn hàm ý mang theo đẩy sự trào phúng không thôi. Việc Lầm Huyền là chần long lão không biết vậy nên vẫn luôn xem y là long loại bình thường. Đó cũng là lý do lão quy y cùng ca ca y thành yêu quái mà phát lệnh vây bắt.
Mà với Thích Mân yêu nghiệt long loại đáng ghét bao nhiêu thì dã chủng của chúng cùng nhân loại đáng hận gấp bội. Ánh mắt ông ta nhìn Quý Lâm cay nghiệt hơn bao giờ hết như hận không thể lột da rút xương anh.
Trình Thu Bạch tay nắm chặt tới trắng bệch gân xanh trên trán cũng giật mấy hồi. Hắn muốn giết người. Hẳn động sát tâm rồi. Mà ở phía trước Lâm Huyền cũng kích động không kém hắn bao nhiêu. Y lao tới nhắm thẳng
Thích Mần mà đánh. Lão cũng không phải nỏ mạnh hết đà lập tức đỡ được.
Hai bên liền ẩu ả loạn thành một đoàn. Thanh Tịch thấy trụ trì đang ra sức đánh nhau với yêu nghiệt cũng không muốn lép vế phát động đệ tử tấn công Trình Thu Bạch.
Trình Thu Bạch ôm Quý Lâm trong lòng không thể hành động nhiều nên đặc biệt hạn chế. Hắn chỉ có thể né tránh tấn công không để đám người kia đụng vào anh.
Thanh Tịch nhận ra điểm này liền hạ sát chiêu nhắm tới Quý Lâm. Trình Thu Bạch tất nhiên là bị chọc giận. Gắn giơ tay vận linh lực. Một chưởng đánh Thanh Tịch bay xa cả mét. Thanh Tịch lôi pháp khí hộ thân của mình ra là một cây côn lớn ánh kim quang sáng rọi. Ông ta nhảy lên vung một chưởng.
Nhưng ngay lúc này côn trượng của Thanh Tịch liền một đường bị chặn lại rồi bị đánh bật ra xa.
- Lão lừa trọc muốn chơi côn vậy lão tử tới chơi với ngươi!
Đà Niên khí thế ngút trời đứng sừng sững chắn trước Trình Thu Bạch. Đồng phục của đội tuyển quốc gia còn chưa kịp thay đã vội chạy tới tìm người. Từ lúc Đới Thành thông báo Quý Lâm mất tích bọn họ liền không ngồi yên nữa mà đi tìm. Trong đó Đà Niên ở gần nhất cộng với động tĩnh của đám hòa thượng kia lớn như vậy cậu liền tìm tới.
Cậu ta vắt trên vai một cây Hải Tử Lương Kim(*) sáng loáng. Dài gần 2 mét hai đầu gập lớn hơn còn có gai nhọn.
Thân màu đỏ tía khắc đủ loại hoa văn phức tạp tinh xảo.
Đà Niên lao lên vung gậy vào Thanh Tịch. Từ lúc xuống núi tới giờ chưa từng được đánh một trận nào thoải mái lần này cậu ta phải chơi cho đã mới được.
Thanh Tịch không biết từ đâu lòi ra một tên phá đám, cay lắm chứ nhưng làm được gì đâu. Ông chật vật đỡ đòn
Đà Niên nhưng mắt lại cứ luôn nhìn tới phía Trình Thu Bạch và Quý Lâm.
Đà Niên gẵn giọng nhảy lên dồn lực vung một quyền thật mạnh.
- Nhìn đi đâu thể hả? Ngươi đang đánh với ngươi là lão tử cơ mà.
Thanh Tịch mất tập trung bị Đà Niên đập cho một gậy muốn váng đầu luôn. Ông ta khó khăn chống côn đứng dậy lại hộc thêm một mồm máu nữa. Đà Niên khoái chí nhìn ông ta mà nhếch miệng. Quay qua nhìn Trình Thu Bạch.
- Dẫn cậu ta đi đi. Chị Cẩm cũng mấy người khác sắp tới rồi, chỗ này để bọn tôi lo là được. Lão Đới chắc đang đợi cậu ở vòng ngoài.
Trình Thu Bạch nhìn cậu ta mấy giây sau đó liền chấp nhận sự giúp đỡ này. Hắn gật đầu để lại một câu cảm ơn rồi mang Quý Lâm rời đi.
Không còn gì cần để mắt Đà Niên liền như được đứt cương. Đem Hải Tử Lương Kim cắm phập xuống đất. Bắt đầu ép dọc ép ngang khỏi động chân tay giấn gây cốt đôi chút. Khởi động xong cũng là lúc Thanh Tịch đứng vững lại người, thể là cậu ta nằm gậy trực tiếp lao tới lần nữa.
Mà phía bên kia trận chiến. Thích Mân đánh ngang cơ với Lâm Huyền, mắt thấy có kẻ đến phá rối liền cau mày.
Trực tiếp bỏ qua y mà chạy tới đuổi theo Trình Thu Bạch. Lão đã nhận ra tấm ảnh hưởng của Quý Lâm. Vậy nên chỉ cần nắm được anh còn sợ Lâm Huyền và Quý Lãng không tuân sao.
Thích Mân đuổi tới nơi liền không nói hai lời trực tiếp đánh Trình Thu Bạch. Trình Thu Bạch còn phải bảo vệ Quý Lâm trong lòng nên không thể toàn lực ứng chiến liền ăn không ít khổ. Cái mặt đẹp trai mà Quý Lâm thích cũng bị thương mấy chỗ rồi.
- Hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi đây.
Lão đem pháp trượng cắm xuống tay bắt đầu kết thủ ấn. Này là muốn ra đại chiêu với bọn họ sao?
Thích Mân kết ấn đánh ra một chữ "Phật". Đòn lần này khác mấy thứ lông gà vỏ tỏi lúc nãy.
Trình Thu Bạch có thể cảm nhận sức ép từ nó mang lại. Hắn liền nhanh chóng kết ấn tạo ra vô số lá chắn chặn lại như khi phật chưởng đánh tới chỉ một khắc liền đem lá chắn đánh vỡ. Phật chưởng lấy tốc độ nhanh hơn lao đến mắt thấy sắp phá tới tầng lá chăn cuối cùng thì lần nữa lại có người đến cứu hai người.
Trình Thu Bạch nhìn bóng người trước mặt. Tóc vàng kim? Là chân long kia sao? Không đúng, còn có người khác
ทนีล.
Giọng nói trầm thấp mang theo uy áp khó tả. Từ sâu thằm trong đó tỏa ra sự cao ngạo uy nghiêm giống như một bậc quân vương thực sự dõi mắt xuống mà nhìn những thứ bên dưới chân mình.
- Lão đầu trọc, ta không tới ông liền dám bắt nạt con trai cùng đạo lữ của ta?
(*) Hải Tử Lương Kim: là vũ khí của Xích Khao Mã Hầu cụ thể là Đà Niên. Cái này tui coi trên gg mọi người muốn biết thêm có thể lên tìm kiếm thử.