Nhất Khí Triều Dương - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Chương 64




Dịch: Hoangtruc

Nguồn: Bachngocsach

***

Trước kia Triệu Phụ Vân còn ở Hạ Viện cũng thường nghe người ta nói trong núi Thiên Đô kỳ thật có hai phái. Nhập thế phái lấy thế gia làm chủ, được gọi là thế gia nhất phái.

Một phái còn lại là xuất thế phái lấy tĩnh tu đạo làm chủ, mặc kệ chuyện hồng trần, còn được gọi là thanh tĩnh phái.

Lúc ở Hạ Viện nghe chuyện này cũng chỉ mua vui, như thể nghe kể chuyện, cảm giác chuyện này ở cách xa mình. Mà vào lúc này, hắn không khỏi nhớ tới những lời đồn đại này, không khỏi có một cảm giác vớ vẩn. Hắn cảm giác mình một lòng tu hành, mới đến đây, còn chưa vào được Thượng Viện chẳng lẽ đã bị cuốn vào tranh đấu giữa phái thế gia và phái thanh tĩnh rồi sao?

Nhưng mà hắn nhanh chóng nhớ ra, mình giết Hứa Nhã Quân, mà Hứa Nhã Quân là người thuộc về phái thế gia, mà mình thì được Tuân Lan Nhân đưa vào Hạ Viện, sau lưng không thế gia đương nhiên sẽ được quy về phái thanh tĩnh.

Nghĩ đến Tuân Lan Nhân, hắn bỗng cảm thấy Tuân Lan Nhân hẳn sẽ thuộc phái thanh tĩnh, bởi vì hắn không nghe thấy sau lưng Tuân Lan Nhân có thế gia.

Đêm nay hắn vẫn ngồi xuống nhập định, ý thức chìm vào phù lục bên trong khí hải, cảm nhận pháp bên trong phù lục.

Nhất là đạo pháp phù Kiếp pháp kia, cảm nhận được kiếp nạn bên trong phù lục Kiếp pháp. Một đạo phù lục này mang cho hắn kinh hỉ, mà sau khi hắn trừ khử được sát cơ còn cảm nhận được thêm một tia cảm ngộ, như hiểu đạo phù lục này sâu hơn một tầng.

Chỉ chớp mắt đã qua ngày hôm sau.

Phương đông đã có một đường sáng trắng.

Sáng sớm.

Sau khi rửa mặt xong, đạo nhân thanh niên hôm qua đến khuyên bảo hắn một câu nay lại tới nữa.

Y vốn định gọi Triệu Phụ Vân, sau đó đi gọi những người khác, chẳng qua những người kia đã dậy từ lâu, đang chờ ở đó.

“Ta tên là Chu Thuần, vào Thượng Viện bốn năm trước." Thanh niên tự giới thiệu mình.

Triệu Phụ Vân tính thời gian, y vào Thượng Viện từ lúc mình còn ở Hạ Viện, thế nhưng chưa từng gặp qua y. Có thể lúc hắn vào Hạ Viện thì đối phương đã xuống núi du lịch đi tìm cơ duyên.

"Chu sư huynh." Triệu Phụ Vân chào một tiếng.

Hai người họ đi trước, sáu người còn lại đi phía sau. Cho dù có người muốn đến bắt chuyện vài câu, nhìn thấy hai người nói chuyện cũng chỉ đành nghiêm chỉnh bước sau mà thôi.

"Ngươi biết chuyện tranh đấu hai phái nhập thế và xuất thế trong núi chứ?" Chu Thuần hỏi.

"Nghe nói qua." Triệu Phụ Vân đáp.

"Đời ta tu hành, tu là muốn được trường thọ, tìm kiếm đạo trường sinh. Một môn phái sở dĩ thành môn phái, chính là nhờ có mọi người ở cùng nhau, chống lại kiếp số trên con đường tu hành, cùng ủng hộ nhau, giữa huynh đệ với nhau cũng có thể coi như là đạo lữ." Chu Thuần nói.

Triệu Phụ Vân đáp một tiếng, không trả lời thêm nữa, bởi hắn không biết đối phương muốn nói gì.

"Nhưng có một số người lại có liên hệ quá sâu với gia tộc mình, dùng bối cảnh môn phái biến thành khí thế gia tộc mình, muốn trói buộc sơn môn vào gia tộc mình. Có chuyện, thì là người của sơn môn, có lợi thì lại cầm về nhà mình."

"Như vậy, có thể gọi là ác tặc trong núi."

Triệu Phụ Vân thật không ngờ mình không nói gì cả, mà Chu Thuần lại đã nói nhiều như vậy, lại tựa hồ có hận ý sâu đậm với thế gia nhất phái.

"A, Chu sư huynh, có chuyện gì với thế gia nhất phái sao?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Thế gia nhất phái hại ta thiếu chút nữa không cách nào Trúc Cơ, khiến ta lãng phí thời gian, ngăn trở đạo đồ của ta, thù này không đội trời chung."

Triệu Phụ Vân nói xong, Chu Thuần lập tức mở miệng đáp.

Triệu Phụ Vân nghe vậy không trả lời thêm nữa, bởi hắn chợt cảm thấy không biết nên nói gì mới ổn.

Hắn cảm thấy một người để lộ nội tâm của mình vô cùng rõ ràng như vậy chắc chắn không phải là chuyện tốt, mình cùng y căn bản không thân quen, y vậy mà rõ ràng bày tỏ cừu hận trong lòng mình ra.

Người như thế, dễ chiêu họa lên mình.

Một đoàn người nhanh chóng đi tới trước một đại điện.

Trên đại điện có treo một tấm bảng to có hai chữ Vấn Tâm.

Mấy người đi vào, trong đại điện có hai ba pho tượng.

Phía trên cùng, cao nhất là một pho tượng không có mặt mũi, đó là Vô Thủy Đạo Tổ.

Vô Thủy Đạo Tổ đến tột cùng là tồn tại thế nào cũng không ai rõ lắm. Có người nói ông mở ra thế giới này, có người nói ông cư nơi thâm xử chốn tinh không.

Vị thứ hai là tổ sư truyền đạo khai phái, tên là Bành Việt Thiên Quân, nghe nói đã chạy tới thiên ngoại.

Mà vị thứ ba, là tổ sư khai phái nghe nói vẫn còn ở trên đời, Hi Di Tổ Sư.


Còn chưa thấy người chủ trì vấn tâm, tất cả mọi người bèn đứng chờ, không ai nói chuyện, cả đại điện yên ắng nghiêm túc.

Triệu Phụ Vân đánh giá ba pho tượng. Trong đó tượng thần Bành Việt Thiên Quân nhìn qua uy vũ, nhìn về phương xa. Mà tượng Hi Di Tổ Sư thì mang bộ dạng già nua.

Đúng lúc này hắn nghe thấy có tiếng bước chân, sau đó có hai người từ ngoài đi vào.

Hai người này đều mặc đạo bào màu đen, người đi đầu nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, bên hông cột một sợi thừng màu vàng. Triệu Phụ Vân nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy dây thừng kia nổi lên một tầng ánh sáng vàng khiến người ta không cách nào nhìn rõ được chân diện, vẻ mặt người nọ rất nghiêm nghị.

Người còn lại chừng hơn ba mươi, người gầy gò, hông đeo một tấm gương như thể là một món đồ trang sức.

Ánh mắt hai người đảo qua mọi người. Triệu Phụ Vân không rõ có phải mình bị ảo giác không, hắn cảm thấy ánh mắt của người mang vẻ mặt nghiêm nghị, bên hông buộc sợi thừng vàng dừng lại nhìn mình thêm một thoáng nữa.

"Bản đạo Hứa Thế Khâm, thụ lí khảo hạch kỳ vấn tâm này của các ngươi. Các ngươi đều mới Trúc Cơ, đã muốn vào núi Thiên Đô thì phải nhận khảo nghiệm Vấn Tâm này."

"Bắt đầu từ ngươi."

Nghe đến cái tên Hứa Thế Khâm, tâm tình Triệu Phụ Vân có hơi căng chặt, bởi vì chữ Hứa này cũng rất giống với Hứa của Hứa Nhã Quân.

Thật ra Triệu Phụ Vân đứng ngoài cùng bên trái, nhưng Hứa Thế Khâm lại bắt đầu từ ngoài cùng bên phải.

Chỉ thấy Hứa Thế Khâm mở miệng, hắn cảm giác toàn bộ âm thanh trong đại điện như thể đã biến mất. Hơn nữa chẳng biết lúc nào, hắn cảm thấy ánh mắt trên pho tượng tổ sư như rũ xuống, nhìn chăm chú nơi đây.

Hắn không biết người bị hỏi có cảm giác gì. Nhưng hắn nghe thấy người bị hỏi, nghe gọi tên, sau khi trả lời như lâm vào một loại trạng thái vô ý thức, hỏi gì đáp nấy.

Trong lòng Triệu Phụ Vân chợt khẩn trương vô cùng.

Đối phương hỏi từng người một, vấn đề như nhau.

"Đến từ đâu?"

"Tại sao phải vào núi Thiên Đô?"

"Mục đích tu hành là gì?"

"Nếu núi Thiên Đô gặp nguy nan, ngươi sẽ làm thế nào?"

Bốn câu này, sáu người bên phải lần lượt trả lời.

Đến phiên hắn, Triệu Phụ Vân cảm thấy lúc đến lượt mình, khí tức nghiêm túc kia còn nặng nề hơn, sau người trước chỉ như pháp vận chồng chất, còn đến mình thì đã như thể trở thành sóng gió pháp vận rồi.

Hắn nhìn Hứa Thế Khâm, chỉ cảm thấy sâu trong mắt đối phương mang đầy vẻ lãnh khốc, cả người như thể một ngọn núi nguy nga.

Chỉ nghe ông ta mở miệng hỏi: "Ngươi là đệ tử Hạ Viện miễn thúc tu của núi Thiên Đô, ngươi phải cống hiến mọi thứ cho sơn môn, ngươi biết không?"

Một câu này không phải đang hỏi chuyện, trong thoáng chốc Triệu Phụ Vân không biết nên trả lời hay không. Bởi vì câu này, nếu trả lời "không" sẽ bị nhiều người như vậy nhìn vào, trả lời "biết" thì sau này sẽ bị người nhớ kỹ, sau này dễ bị bắt bẻ trong mỗi đầu câu chuyện.

"Sư huynh, lời này nói ra, người tu hành cùng trong một núi, đều là đạo lữ cùng ủng hộ giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta há lại muốn vãn bối cống hiến cái gì!"

Đạo nhân gầy vừa nói ra, lại khiến bầu không khí nghiêm túc, lực áp bách mạnh mẽ đột nhiên giảm xuống. Triệu Phụ Vân vốn luôn cảm thấy như có người giẫm trong lòng, lúc này như thể họ đã nhấc một chân lên.

Hắn không trả lời, đầu hơi cúi xuống, tránh ánh mắt.