Nhất Khí Triều Dương - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Chương 63




Dịch: Hoangtruc

Nguồn: Bachngocsach

***

Hắn thuận theo đường núi, vòng qua ngọn núi nơi Hạ Viện, đến phía đối diện, lại đi qua một hạp cốc, thẳng tiến đến một nơi là Vô Lượng viện.

Đến nơi này mới xem như chính thức tiến nhập núi Thiên Đô.

Người trong núi thường gọi bên kia là thế tục, mà xưng bên này mới là trong núi.

Người ở trong núi, tức là tiên.

Triệu Phụ Vân đi vào bên cạnh hạp cốc, lúc này đã là buổi sáng, mặt trời mới vừa nhô.

Vạn đạo hồng quang nơi phương đông rơi xuống tầng sương mù trong hạp cốc hình thành một chiếc cầu vồng, mà cầu treo bằng dây cáp qua hạp cốc lại vừa vặn xuyên qua cầu vồng kia, tựa như tiên cảnh.

Hắn quay đầu thoáng nhìn lại, vừa hay thấy được nơi đệ tử Hạ Viện tu hành.

Trên ngọn núi Hạ Viện, ở phía đông, có một nơi rộng rãi vuông vức được dùng để tu hành, mỗi sáng sớm đệ tử Hạ Viện sẽ đứng đó thu lấy tử khí triêu dương tu hành.

Vào lúc này vừa hay các đệ tử Hạ Viện sẽ kết thúc tu hành, cho nên có thể nhìn thấy rõ hạp cốc cũng như cầu treo qua hạp cốc.

Thường xuyên có đạo sư nói với mọi người: "Hy vọng có một ngày các ngươi có thể đi qua cây cầu kia, đi xuyên hạo cốc, tiến vào Thượng Viện, trở thành đệ tử nội môn."

Hôm nay bọn họ vừa vặn nhìn thấy có người qua cầu, vì vậy mà rất nhiều người đã dừng bước đứng đó nhìn hắn.

Triệu Phụ Vân nhớ rõ chính mình trước kia cũng thường tu hành xong, cũng sẽ thường đứng nơi đó nhìn hạp cốc phía xa, thỉnh thoảng cũng thấy có người đi vào.

Chẳng qua, lại không nhìn thấy có người từ cầu treo đi ra. Có người nói đi ra là điểm xấu, có nghĩa là đã bị trục xuất khỏi sơn môn, hoặc tu vi bị phế đi. Bởi phần lớn đệ tử thượng viện có thể ngự không phi hành, hoặc đạp mây cưỡi gió, hoặc ngự khí, sẽ không ai đi bộ cả.

Hắn đã từng đứng dưới chân núi nhìn người khác qua cầu, hiện tại, hắn đã trở thành hình ảnh trong mắt người khác.

Từng bước từng bước đi qua cầu treo, một cơn gió thổi tới, mây mù lập tức nuốt hết cả người hắn. Hắn cảm giác từ nay về sau mình đã chính thức bước vào thế giới tu chân, từ nay về sau sẽ chính thức bước lên con đường tu hành.

Sau khi qua cầu, hắn quay lại nhìn về ngọn núi Hạ Viện phía đối diện, đã không nhìn thấy rõ lắm, bị tầng sương mù giữa hạp cốc dâng lên cản mất tầm nhìn.

Bên dưới có một thềm đá uốn lượn. Hắn đi dọc con đường vòng qua ngọn núi, một tòa đại điện xuất hiện ở trong mắt.

Đại điện quay về hướng nam.

Ẩn dưới gốc đại thụ.

Hắn ngẩng đầu, hai chữ "Vô Lượng" đập vào mắt.

Trước điện có hai cột đá vuông vức, bên trên có khắc câu đối sơn đỏ.

Vô Lượng viện chuyên đối mặt với những chuyện thế tục.

Trước kia Triệu Phụ Vân còn nghĩ vì sao nơi phải đối mặt với những chuyện thế tục, xử lý những quan hệ giữa người, giữa địa phương, giữa quốc gia lại gọi là Vô Lượng viện.

Tuy rằng Vô Lượng viện gọi là viện, nhưng không nhỏ như một cái tiểu viện.

Hiện tại hắn mới hiểu được, cái tên "Vô lượng" này là nói cho mọi người, không nên rơi vào trong vạn trượng hồng trần, phải luôn nghĩ tới đạo pháp vô lượng, phải xem vạn trượng hồng trần như trận tu hành.

Còn nữa, đó chính là đối mặt với đủ loại ân oán hồng trần, bản thân còn cần có vô lượng ý chí, bằng không sẽ bị quấn vào trong đó.

Hắn tiến vào, tìm được phòng ghi danh.

"Tên họ?"

"Triệu Phụ Vân."

"Tu hành ở đâu?"

"Năm Quý Mão, tháng Canh Thân, ngày Quý Hợi vào Hạ Viện, tháng năm năm ngoái rời núi, phụng mệnh đến huyện Vụ Trạch đảm nhiệm giáo dụ."

Triệu Phụ Vân biết có những người không tu hành trong Hạ Viện nhưng sau khi Trúc Cơ cũng muốn vào Thượng Viện núi Thiên Đô, cho nên người của phòng ghi danh mới cần hỏi rõ ràng như vậy.

"A, là đệ tử núi ta, là đám đệ tử Huyền Quang đi vào nước Đại Chu sao?"

"Đúng vậy." Triệu Phụ Vân nói ra.

"Nhà ngươi ở đâu?" Chấp sự phòng ghi danh lại hỏi tiếp.

Triệu Phụ Vân không rõ lắm, chẳng lẽ vào núi tu hành vẫn còn coi gia thế nữa sao?

Đối phương hiển nhiên nhìn ra nghi hoặc trong lòng Triệu Phụ Vân, đại khái đã gặp nhiều rồi nên mới nói: "Trên núi phải biết rõ tình huống của từng đệ tử, kể cả gia thế, như vậy mới có thể biết được gút mắc hồng trần phía sau."

Triệu Phụ Vân nghe xong cũng đã hiểu nguyên nhân trong đó.

Như kiểu lập hồ sơ hộ tịch vậy.

"Năm mười ba tuổi ta đã được dì cả đưa vào núi Thiên Đô, đến chỗ đạo sư Tuân Lan Nhân. Được đạo sư Tuân Lan Nhân đưa vào trong nội viện." Triệu Phụ Vân đáp.


Đối phương ngẩng đầu nhìn Triệu Phụ Vân, rồi nói: "Ngươi là dùng văn khế nội bộ miễn thúc tu vào núi?"

"Vâng." Triệu Phụ Vân đáp.

Trong núi Thiên Đô, mỗi đệ tử nội môn đều có thể đưa một người vào Hạ Viện núi Thiên Đô tu hành, miễn thúc tu. Đương nhiên nếu hắn có thể Trúc Cơ thì không thể chuyển qua môn phái nào khác được. Còn những người giao thúc tu vào Hạ Viện tu tập, trong quá trình Trúc Cơ mà kết duyên được với môn phái khác, có thể chuyển đến môn phái khác.

Tình huống như vậy thì núi Thiên Đô cũng không quản làm gì. Nhưng đệ tử miễn thúc tu thì không thể chuyển đi phái khác được.

"Tên họ dì cả ngươi là gì?"

"Vân Ỷ Thanh." Triệu Phụ Vân đáp.

"Nhân sĩ nơi nào?"

"Không có chỗ ở cố định, phiêu bạt tứ hải, du đãng quần sơn." Triệu Phụ Vân đáp.

Người nọ lại lần nữa ngẩng lên dò xét Triệu Phụ Vân, cười nói: "Như vậy khá hiếm thấy."

"Đúng vậy." Triệu Phụ Vân nói ra.

"Được rồi, đây là lệnh bài lâm thời của ngươi, có thể tạm thời ở tạm hậu sơn, cứ theo số hiệu trên lệnh bài mà vào ở, qua mấy ngày nữa sẽ cử hành nghi thức nhập môn, chỉ cần thông qua khảo nghiệm là có thể trở thành đệ tử Thượng Viện."

"Được, đa tạ." Triệu Phụ Vân đáp.

"Nhóm các ngươi lần này, cũng không tệ, sau khi vào Thượng Viện nhớ tu hành cho tốt."

Triệu Phụ Vân lại không biết mình ở trong nhóm nào, còn có ai nữa trở về, cũng không biết thế nào là không tệ, cho nên chỉ có thể đáp “Vâng."

Hắn cầm tấm đồng bài này, nhìn vào thì thấy hai chữ Thiên Đô ngay chính diện, mặt sau có thêm một chữ "Lâm", và một số - Bảy.

Gian phòng kia không lớn nhưng đầy đủ đồ dùng, hơn nữa nơi này có nhà ăn, cầm theo lệnh bài này có thể được ăn uống miễn phí trong đó.

Lúc ăn cơm, hắn có nhìn thấy một số người cũng ở tạm trong dãy nhà mình ở. Triệu Phụ Vân không biết bọn họ, chẳng qua giữa bọn họ cũng không thân quen lắm, đại khái là chỉ đến trước Triệu Phụ Vân vài ngày. Bốn nam hai nữ, thêm Triệu Phụ Vân nữa thì đúng là bảy.

Trong đó có một cô nàng vừa nhìn thấy Triệu Phụ Vân đã như thân quen mà hỏi: "Vị đạo hữu này, trước kia ngươi tu tập ở Hạ Viện này sao?"

Triệu Phụ Vân húp cháo linh mễ, ăn một miếng nấm tươi, khẽ gật đầu.

Hắn đánh giá đối phương, lại đánh giá năm người còn lại, chợt hiểu có lẽ bọn họ cũng không phải là người từ Hạ Viện núi Thiên Đô đi ra.

"Vậy thì tốt quá, rốt cuộc chúng ta đã đợi được một vị đạo hữu xuất thân Hạ Viện về núi rồi." Nàng kia nói.

"A, sao lại nói như vậy?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Bởi vì nếu có đệ tử bản viện về núi thì nghi thức nhập môn sẽ nhanh chóng cử hành, nếu không chúng ta phải đợi đủ một tháng nữa mới có thể cử hành nghi thức nhập môn." Nữ tử đáp.

Triệu Phụ Vân cũng không rõ việc này.

Nhưng quả thật đúng như lời nàng nói, ban đêm đã có người tới thông báo cho hắn ngày mai sẽ cử hành nghi thức nhập môn.

Chẳng qua người thông báo cho hắn còn đánh giá hắn một chút, mới nói: "Ngày mai nếu như người chủ trì nghi thức nhập môn có hỏi ngươi những vấn đề nằm ngoài chuyện nhập môn, ngươi chỉ cần bảo vệ chặt tâm thần, không cần mở miệng là được."

Triệu Phụ Vân thầm nghi hoặc, định hỏi y vì sao thì y đã đi ra ngoài rồi.

Kỳ thật cho tới nay trong lòng Triệu Phụ Vân vẫn có một lo lắng, chính là "Vấn Tâm" trong lúc nhập môn. Chẳng qua hắn biết nội dung vấn tâm thật ra vẫn luôn cố định.

Chẳng qua, thoạt nhìn có lẽ ngày mai sẽ có người thừa cơ hỏi nhiều.