Cả con đường đi đến thành phố H gần như hòan toàn tê liệt.
Vạn Uyển đứng ở cửa bán vé xe lửa, nhìn vẻ mặt người bán vé bực mình, lật đổ khắp túi xách đem toàn bộ tiền cùng với tiền lẻ cộng lại, "Cầu xin cô, loại nào cũng được!"
Người bán vé nhìn Vạn Uyển giống như nhìn người điên, "Cô gái à, chỗ cô muốn đến là không đi được, cô dính vào làm gì chứ? Đi đi đi, cần đi đến đâu thì đi đến đó!"
Người xếp hàng phía sau thấy người bán vé đang đuổi Vạn Uyển, cũng đẩy đẩy lên kêu la ầm ĩ bảo cô rời đi nhanh lên.
Vạn Uyển bị đẩy ra ngoài hàng, đeo túi xách đứng ở trong đám người lạ rộn ràng, nhìn bước chân bọn họ vội vàng hoặc chậm rãi, gần như bị chán nản và vô lực đánh bại.
Muốn gọi điện thoại, sờ sờ túi, thì trống rỗng. Không cần nghĩ nhất định là mới vừa rồi bị trộm đi, Vạn Uyển giữ chặt áo khoác ngoài đi ra bên ngoài đại sảnh, tìm băng ghế dài ngồi xuống. Một đám người cũng đang ở bên cạnh, bọn họ vác túi hành lý và balô dầy cộm nặng nề, Vạn Uyển ngay cả sức lực ngẩng đầu cũng không có, chỉ có thể loáng thoáng nghe được bọn họ nói muốn đi thành phố H tự phát cứu tế.
"Tiểu Vương sao còn chưa tới? Chúng ta sẽ không kịp chuyến xe lên cao tốc!" Một người trong đó gọi điện thoại không ngừng, nóng nảy đến mức đi qua đi lại.
Vạn Uyển từ trong túi xách móc ra bảng tên thực tập ở bệnh viện cài lên, "Tôi đi! Thêm một mình tôi!"
Người nọ nhìn Vạn Uyển, kinh ngạc từ lúc đầu đến bình tĩnh, thấy Vạn Uyển đeo túi xách cho rằng cô cũng là một thành viên tự phát của trường đại học, "Được, theo xe chúng tôi đi thôi!"
Lộ Ninh phát hiện không gọi điện thoại được cho Vạn Uyển thì mới biết được mình làm hành động ngu xuẩn cỡ nào, Lộ Ninh đứng ở phòng khách nhà Vạn Uyển nhìn một phong thư lời văn tinh tế lưu lóat do cô để lại, hận nghiến răng nghiến lợi.
"Cho tôi kết nối với Vương tham mưu, tôi là vợ yêu của anh ấy."
Chức năng truyền tin chỗ Vương Nghĩa Dương vẫn còn tốt, trong loa đều là tiếng xào xạc, "Lộ Lộ, sao thế?"
"Anh có cách liên lạc với Diệp Dực không?" Lộ Ninh hỏi,
"Anh đến thành phố H mới có thể liên lạc được" Vương Nghĩa Dương trả lời,
Lộ Ninh hít sâu một hơi, đánh tay lái, "Chuyển lời cho anh ta, Vạn Uyển một mình đi đến thành phố H."
"Cô gái này. . . . . ." Vương Nghĩa Dương thở dài, tiếng xì xì càng lúc càng lớn, căn bản không nghe được ở bên kia Lộ Ninh nói cái gì, "Lộ Lộ, chỗ anh không nghe được, cúp trước đây."
Lộ Ninh đánh tay lái cực nhanh, điện thoại đột nhiên bị cúp, mắng câu bệnh thần kinh rồi trở tay lại tiếp tục điện thoại cho Vạn Uyển, lại là người đàn ông nhận. Lộ Ninh xích một tiếng, "Tôi cảnh cáo ông, trong vòng một giờ giao điện thoại ra, nếu không ông sẽ cảm thấy quyết định khi ăn trộm là hối hận nhất đời này."
Vạn Uyển lúc này cũng đang lo lắng cho điện thoại của mình, vô luận là bây giờ người nào gọi điện thoại đến hậu quả đều không thể tưởng tưởng nổi.
Người đồng hành ở bên cạnh thấy một cô gái dựa vào cửa sổ xe nhíu chân mày, tốt bụng an ủi, "Chỗ này cũng không phải là quá nguy hiểm, chúng ta cũng không phải đi đấu tranh anh dũng gì, có thể giúp được thì giúp, chúng ta không thể giúp đám người lớn nhỏ thì khẳng định cũng là cứu bạn trước!"
Vạn Uyển do dự một lát cảm thấy vẫn nên để cho người lạ biết mình không có công cụ truyền tin thật là tốt, như trút được gánh nặng rất vui vẻ phối hợp và nói "Có câu này của bạn thì yên tâm nhiều rồi!"
Xe ngừng ở trạm thu lệ phí một chút, một cô gái lên tới, vác balo lớn mang theo mũ lưỡi trai không thấy rõ diện mạo, cho đến khi cô ấy lên tiếng chào hỏi với tài xế ngồi vào chỗ đối diện Vạn Uyển, lái xe qua trạm thu lệ phí quốc lộ thì ánh đèn quét nhẹ qua, Vạn Uyển mới nhìn rõ bộ dáng của cô ta. Làn da trắng nõn, nhìn một cái cũng biết điều kiện gia đình rất tốt, cô ta cũng phát hiện Vạn Uyển đang ngó mình, hạ viền nón xuống rồi cười với Vạn Uyển, đưa cho cô một chai chất lỏng rửa tay. "Nơi này rất bẩn, xoa một chút đi!"
Lúc bàn tay với tới, Vạn Uyển nhận ra chiếc đồng hồ màu xanh trên tay cô ta, Lộ Ninh đã từng vì giá tiền và tòan cầu chỉ có một cái của nó làm người ta chắc lưỡi mà thống hận ước chừng một tháng.
"Cái đó, tốt nhất là đừng để lộ tiền bạc" Vạn Uyển nhỏ giọng nói, có chút lúng túng.
Cô gái kia nghe cô nói như vậy, lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm Vạn Uyển, Vạn Uyển biết mình xen vào việc của người khác, nên nhanh chóng ngậm miệng lại ngồi xuống bên cạnh.
Hai người không nói chuyện nhiều nữa, lúc rạng sáng Vạn Uyển cảm giác xe ngừng, người trên xe đều còn ngủ, tiếng hít thở xuôi tai liên tục đến khi tài xế xuống xe mở cửa ra, nhỏ giọng kêu "Tiểu thư, đến rồi"
Vạn Uyển buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, cô bé đối diện đứng dậy xuống xe.
Sự việc quá hỗn loạn, buổi sáng khi tỉnh lại Vạn Uyển liền quên mất không còn một mống. Trừ tài xế biến thành người dẫn đầu, chỗ ngồi đối diện ngoại trừ thừa hai chai nước rửa tay thì không có gì thay đổi.
Cách thành phố H còn năm giờ đi xe, cao tốc xa lộ đã phong tỏa không để cho xe thông qua, mọi người lựa chọn đi đường núi.
Vạn Uyển ở trong đội ngũ sinh viên y khoa, đi theo Sư huynh hơn mình năm tuổi lập tức liền thân quen, hai người vào trong thôn vùng núi hẻo lánh mua chút thuốc men, tập hợp một chút tiếp tế. Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của thôn trưởng đi vào chỗ duy nhất có tín hiệu ở trong thôn, Vạn Uyển chờ sư huynh nói chuyện điện thoại với bạn gái xong, đưa tay muốn mượn điện thoại di động, "Mượn một chút đi?"
"Sao thế? Điện thoại di động của mình không dám dùng?" Sư huynh trêu ghẹo
Vạn Uyển nói thật lòng đúng là đã bị ngài đoán đúng, hi hi ha ha mà mượn điện thoại di động chạy đến phía trước gọi điện thoại cho Lộ Ninh.
"Lộ Lộ?" Vạn Uyển nói
"Mẹ nó! Con mẹ nó, cậu không cho mình chút vui mừng sẽ chết hả?" Lộ Ninh vỗ bàn một cái, thanh âm vang dội.
Vạn Uyển rụt cổ một cái, "Chú ý dưỡng thai được không?"
"Chú ý em gái cậu! Rời nhà trốn đi thì quên đi, điện thoại di động còn bị trộm!"
"Hắc hắc he he" Vạn Uyển cười, biết chắc Lộ Ninh đã cầm di động trở về rồi. "Mình trốn ba mẹ mà! Nghĩ tới nghĩ lui tìm đến Diệp Dực vẫn là an toàn nhất! Nếu như bọn họ tới thật cậu quan tâm một chút nhé!"
Lộ Ninh xì một tiếng, chán ghét nhìn sữa tươi bảo mẫu bưng tới, "Sau đó mình mệt sống mệt chết chờ hai vợ chồng cậu về rồi trả nhà?"
Vạn Uyển cắn tay áo, "Mình thật sự sợ cô giáo Hà, còn có. . . . . . phu nhân Lý Thanh."
Lộ Ninh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Được rồi! Sợ cũng phải đối mặt! Bây giờ không phải là cậu đi viện binh sao?"
"Vậy. . . . . . mình phải liên lạc viện binh nói cho anh ấy biết mình tới đây sao?" Vạn Uyển hỏi
Lúc này chuyện quan trọng nhất chính là bỏ quan hệ qua một bên, "Lúc này cậu phải tự mình định đoạt rồi, mình đi liên lạc với cô, cúp trước đây!"
Vạn Uyển cũng biết là Lộ Ninh cố ý không muốn chọc tới Diệp Dực, quay đầu lại liếc mắt nhìn đội viên vẫn ngồi ở trong lều bên cạnh xe ăn cơm, chạy tới chỗ vắng vẻ hơn một chút bấm dãy số đọc trong lòng nhiều lần.
Điện thoại kết nối, nhưng nhận không phải là Diệp Dực, Đồng Niệm gào to lên, "Alô alô alô. . . . . . Alô! Diệp đoàn trưởng lúc này ở đê phòng hộ 07. . . . . . Alô? Nghe được không?"
Vạn Uyển nghe rất rõ, thanh âm bây giờ của Đồng Niệm quá lớn, "Đồng Niệm, lúc nào thì Diệp Dực mới có thời gian nghe điện thoại?"
Bên Đồng Niệm đều là tạp âm, cũng chỉ có thể nghe được thanh âm đứt quãng của một cô gái truyền đến từ trong microphone, Đồng đồng chí trẻ đáng thương làm sao biết ghi chú của cô gái được đặt tên ‘ yêu tinh phiền toái’ là ai chứ, trong điện thoại của đoàn trưởng cho dù có con hồ ly tinh mình cũng không để ý đến, chỉ có thể khổ sở mà giơ điện thoại tìm tín hiệu khắp nơi, "Đồng chí! Ngài có thể lớn tiếng chút hay không hả!"
"Đồng Niệm! Tôi là Vạn Uyển!" Vạn Uyển học thanh âm của Đồng Niệm cũng la rất lớn, chỉ sợ anh ta không nghe được, "Tôi tìm Diệp Dực!"
Đồng Niệm nghe được hai chữ Vạn Uyển thì lập tức ngừng bước chân lại, tìm điểm cao giữ tín hiệu bình thường, "Chào chị dâu! Đoàn trưởng mới vừa đến tiền tuyến thị sát đê đập chống lũ, trở lại sẽ trả lời điện thoại cho chị!"
Vạn Uyển ồ một tiếng, có hơi thất vọng, "Chắc còn chừng mấy giờ nữa tôi sẽ đến thành phố H, cậu có thể tìm người tới đón tôi hay không? Hoặc là chỉ chỗ cho tôi đi qua?"
Đồng Niệm đã sớm biết đầu óc của Vạn Uyển có vấn đề, không thể nào nói qua đây thì qua đây, cười hắc hắc không để ý, "Chị dâu, chị phải hiểu đoàn trưởng, một hai ngày này anh ấy cực kỳ bận, rút được thời gian rảnh thì nhất định gọi điện thoại cho chị!"
Vạn Uyển im lặng cầm điện thoại di động nghe Đồng Niệm hưng phấn nói chuyện mấy ngày nay chống lũ tiền tuyến, muốn chen vào nói cũng không mở miệng được.
"Chị nói nguy hiểm hay không? ! Còn thiếu một chút xíu đã vỡ đê rồi!" Chờ giọng điệu của Đồng Niệm nghỉ ngơi, Vạn Uyển tìm đúng cơ hội nói tiếp, "Đồng Niệm, tôi đã đến thôn C rồi, qua trạm thu lệ phí nội thành thì còn chừng mấy giờ nữa, cậu nói cho tôi biết các người ở đâu có được hay không?"
Đồng Niệm biết thôn C, đi đường núi tới phải qua thành phố H, cẩn thận lắng nghe thanh âm đầu điện thoại kia, huyên náo lại còn có giọng nói địa phương của thôn C, lập tức hoảng hồn "Bà cô ơi, không phải là chị nói thật chứ?"
Người dẫn đầu đã bắt đầu kêu mọi người lên xe lần nữa, sư huynh cũng nhìn bên này vài lần, Vạn Uyển không còn kịp nhiều lời nữa "Chúng ta nên đến bệnh viện trung tâm thành phố H tập họp!"
"Được được được! Chị ngàn vạn lần đứng ở chỗ đó đừng có đi đâu! Tôi tới đón chị!" Đồng Niệm quả thật muốn lệ rơi rồi, đụng phải cái sọt lớn như vậy, thật lòng không sống được rồi.
Diệp Dực điều tra xong mấy cửa đê mấy ngày trước bị lũ lụt nghiêm trọng nhất xác định vật liệu liên đội trang bị đầy đủ hết mới về đến nơi đoàn bộ đóng quân, thấy Đồng Niệm đang nằm ở trên bàn cát điều chỉnh tỷ lệ thực thể của bản đồ, thuận miệng hỏi "Đồng Niệm, cậu thấy điện thoại di động riêng của tôi đâu không?"
Đồng Niệm liền cứng ngắc ngay lập tức, từ trong ngăn kéo đưa di động ra, uyển chuyển nhỏ giọng mà nhắc nhở, "Đoàn trưởng, mới vừa rồi chị dâu gọi điện thoại cho anh."
Diệp Dực vốn là chuẩn bị đi vào đổi bộ rằn ri đều là nước bùn trên người, nghe được lời nói của Đồng Niệm thì bất động, híp mắt lấy cái mũ ở trên đầu xuống lắc ở một bên, "Cô ấy nói gì hả ?"
Đồng Niệm nói trong lòng đoàn trưởng ngài quả nhiên quá mạnh mẽ, còn chưa nghe nội dung đã biết Vạn Uyển lại gây họa.
Diệp Dực nhìn vẻ mặt Đồng Niệm, đột nhiên cảm thấy mình quả nhiên là khinh thường rồi, theo tác phong của phu nhân Lý Thanh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhượng bộ như vậy, Vạn Uyển nhất định là gặp phải phiền toái rồi, "Đợi xe tới cậu hãy đi trước, tôi muộn năm phút đồng hồ."
"Đoàn trưởng, chị dâu đã đến thôn C rồi, tôi sẽ chờ mà đi đến bệnh viện trung tâm nội thành đón chị ấy."
Diệp Dực ấn dãy số một nửa thì ngừng lại, nhìn về ánh mắt của Đồng Niệm không có gì khác biệt, "Cậu lặp lại lần nữa!"
Đồng Niệm đương nhiên là không có can đảm lặp lại lần nữa, cầm lấy chìa khóa chào một tiếng liền chạy vội ra ngoài, đứng ở cửa bệnh viện trung tâm làm tượng đá còn vui vẻ hơn là bị ánh mắt của đoàn trưởng giết trong nháy mắt.
Vạn Uyển đi theo xe vào thành phố H, tình hình tai nạn rất nghiêm trọng, địa phương cao ba tầng lầu đều bị chìm rồi, trên đường phố ngập đầy nước, một vài món đồ trong siêu thị trôi theo nước, hai đứa bé chèo ở trong bồn tắm lớn gào khóc mà tìm mẹ.
Người dẫn đầu mặc dù tận lực đi đường vòng tránh địa phương nước sâu, nhưng xe vẫn tắt máy, Vạn Uyển cầm bản đồ trước khi đi đã tải xuống để đối chiếu, "Đội trưởng, từ nơi này mà đi đến bệnh viện trung tâm không qua được sao?"
Người dẫn đầu liếc mắt nhìn Vạn Uyển, và gật đầu, "Trừ phi chúng ta cũng kết một bè gỗ, nếu không nhất định không qua được."
Mấy người đàn ông trên xe nghe lời này, liền bắt đầu tiện tay nhặt tấm gỗ và tấm nylon bên cạnh, Vạn Uyển từ trong xe chuyển cho bọn họ dây ni lông đầy đủ, nhìn bọn họ bận rộn đồng thời cũng không ngừng tìm kiếm tín hiệu điện thoại di động.
Sư huynh nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Bạn trai ở chỗ này?"
Không biết vì sao, khi Vạn Uyển nghe mấy chữ bạn trai thì đột nhiên lòng cực kỳ chua xót, đặc biệt muốn xác định có phải Diệp Dực rất mệt rất khổ hay không, có thể bởi vì quá tập trung mà bị thương hay không, nghĩ đến lại đỏ vành mắt, gật đầu mạnh, "Vâng! Bây giờ anh ấy đang cứu người!"
Sư huynh không nghĩ tới cô gái dọc trên đường đi đều không nói lời nào tâm tình biến đổi kích động như thế, vội vàng lau tay ở trên quần tìm túi khăn giấy đưa tới, "Lau nước mắt đi, người khác nhìn còn tưởng rằng tôi bắt nạt em!"
Vạn Uyển cầm lấy khăn giấy lau mu bàn tay lung tung rồi lau mặt, "Bọn họ đã xong chưa?"
Người dẫn đầu đúng lúc nghe được những lời này của cô, chỉ chỉ cô và sư huynh, "Hai người đi đến bệnh viện trung tâm trước đi, đến lúc đó vui lòng đến địa điểm tập hợp."
Vạn Uyển nói cám ơn với đội trưởng, đội trưởng vỗ vỗ túi xách của cô, "Nhìn một cái cũng biết là tới tìm người rồi! Xem cô nóng ruột kìa, nhanh chóng đi trước đi!"
Sư huynh giơ hộp cấp cứu lên, dẫn Vạn Uyển đi trước.
Nước lũ rất mạnh, cho dù ở bên trong nội thành nhìn như nước chảy bình tĩnh cũng có thể dao động không dứt. Hai người trước sau cầm giữ tấm cọc gỗ không làm sao kín được, Vạn Uyển kéo đầu thấy bảng hiệu bệnh viện trung tâm lớn, "Sư huynh, chúng ta đến nơi này xuống đi! Nước chảy mới có thể đi tới."
Sư huynh gật đầu, dọn dẹp đồ xong cho Vạn Uyển và mình mỗi người một túi ny lon cột chặt ống quần xuống nước.
Vạn Uyển kéo balô từ từ đi trong nước đục đang lưu động, vật ở dưới lòng bàn chân hoàn toàn không thấy rõ, nhiều lần thiếu chút nữa đã bị ngã trật chân, cách đó không xa một chiếc thuyền xung phong tới tới lui lui đưa bệnh nhân bị thương, bộ rằn ri màu xanh lá cây lại thêm thuyền xung phong màu quất cùng áo cứu sinh, Vạn Uyển liếc mắt liền thấy Đồng Niệm đứng thẳng tắp không ngừng nhìn quanh.
"Đồng Niệm! ! Đồng Niệm! !" Vạn Uyển kêu to, nhảy dựng lên thiếu chút nữa là bị té.
Đồng Niệm quay đầu lại thấy cánh tay của Vạn Uuyển không thấy chân thì kích động hơn, "Chị dâu ôi! !"
Sư huynh giúp đỡ đem đồ vật đưa lên thuyền xung phong lái tới, Vạn Uyển đáp tay lên thuyền của Đồng Niệm, thút thít hỏi, "Diệp Dực biết tôi tới đây không?"
Đồng Niệm hận không thể khóc một chút, "Đoàn trưởng biết, nói muốn tôi trước tiên đưa chị đến đơn vị trú trên cao chiêu đãi."
"Anh ấy ở đâu? Tôi có thể nhìn thấy anh ấy không?"
"Có thể. . . . . . Chúng ta phải đi qua nơi đóng quân, đoàn trưởng cũng ở nơi đó!" Vừa nói liền lái thuyền xung phong đi, Vạn Uyển vặn tay không nói chuyện nữa, cúi đầu tổ chức ngôn ngữ sau khi nhìn thấy Diệp Dực .
Đồng Niệm kích động mà vỗ cô, "Đoàn trưởng ở nơi đó! Ở bên trên đê đập bên trái, mau nhìn đi!"
Vạn Uyển chợt ngẩng đầu, ánh mặt trời cực kỳ chói mắt, chỉ có thể híp mắt lại. Diệp Dực mặc quân trang rằn ri màu xanh lá cây, tay áo vén đến khuỷu tay, trên mũ có chút bùn bẩn, hai sao trên bả vai bởi vì ánh mặt trời chiếu vào có vẻ trang trọng mà thần thánh.
Vạn Uyển đứng lên, lấy cái mũ trên đầu xuống vung mạnh về phía Diệp Dực, nếu không phải là Đồng Niệm và một đồng chí trẻ khác sớm có chuẩn bị, thì thuyền xung phong cũng không chống đỡ nổi Vạn Uyển nhảy về phía trước.
Không thấy rõ vẻ mặt của Diệp Dực trên đê đập, anh ở lúc Vạn Uyển nhảy về phía trước quơ cái mũ thì bình tĩnh xoay người biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Vạn Uyển giơ tay lên cao còn không kịp buông xuống, lúng túng không biết làm thế nào.
Đồng Niệm cùng đồng chí trẻ ở phía sau cũng phát hiện tình tiết đổi ngược cấp tốc, một tiếng cũng không dám la nữa.
Vạn Uyển lúng túng không biết làm sao, tay cũng không biết đặt ở đâu, một số binh lính ở trên đê đập vốn cũng đang phấn khởi khi nghe nói bạn gái đoàn trưởng tới, hiện tại đoàn trưởng mặt không chút thay đổi lại đi xuống một đường, mọi người cũng vội vàng đi theo.
"Chị dâu, nếu không chúng ta đi đến chỗ chiêu đãi bố trí trước?" Đồng Niệm đánh vỡ cứng ngắc, "Buổi tối đoàn trưởng sẽ tới đây ăn cơm, phòng ăn chuẩn bị nguyên liệu xong rồi."
Đồng Niệm bằng tốc độ nhanh nhất dẫn Vạn Uyển đến chỗ chiêu đãi.
Chỗ chiêu đãi của bộ đội là ở trên sườn núi của thành phố H, gặp tình huống tai hoạ gần như không có. Vạn Uyển không nói lời nào mà đi theo phía sau Đồng Niệm vào phòng ở lầu ba, Đồng Niệm không có đi vào theo, chỉ đem một túi hành lý thả vào cửa, "Chị dâu, chị đừng suy nghĩ nhiều, đoàn trưởng nhất định là quá mệt mỏi! Chốc lát nữa anh ấy sẽ tới đây đấy!"
Vạn Uyển gật đầu, suy nghĩ cẩn thận một chút, Diệp Dực cho dù tức giận cũng là có đạo lý, luôn miệng dặn dò không được bỏ đi mà bỏ chạy tới đây, quả thật không ra thể thống gì rồi.
Đồng Niệm thấy cô không có trả lời, cho rằng vẫn còn đang hờn dỗi, "Cơm tối nhất định phải ăn, cái này là đoàn trưởng dặn dò đấy!"
Chờ Vạn Uyển dọn dẹp hành lý tắm rửa xong đi ra thì đã có người gõ cửa, anh lính trẻ vẻ mặt non nớt bưng cái mâm, ba món ăn một canh mỹ vị phong phú, đợi Vạn Uyển cầm chắc cái mâm mới chạy đi, Vạn Uyển muốn nắm anh chàng đó lại hỏi một chút đoàn trưởng của các người trở lại chưa cũng không kịp.
Vạn Uyển bưng cái mâm, trong lòng ngũ vị tạp trần, cũng không biết là Đồng Niệm len lén nói hay là Diệp Dực dặn dò, ba món ăn một canh đều là khẩu vị mình thích.
Sắc trời bên ngoài đã rất tối rồi, Vạn Uyển nằm ở cửa sổ, không thấy được dưới lầu dù là một chiếc thuyền xung phong đến, yên lặng đi tới bên bàn bày hai cặp đũa hai cái chén, gục ở trên bàn nhìn rau hẹ trứng xào nóng hổi hơi nước từ từ biến mất.
Diệp Dực kéo tay nắm cửa một cái liền mở cửa ra, thói quen không thích khóa cửa của Vạn Uyển dạy mãi không sửa.
Vạn Uyển nghe thấy âm thanh thì quay đầu, trong mắt tràn đầy uất ức, "Diệp Dực, em tới rồi."
"Tại sao lại tới đây?" Diệp Dực hỏi, đứng ở trong phòng khách, bên trên quân trang còn có một vài vết bùn đọng.
"Mẹ em muốn tới thành phố S, muốn gặp anh một lần." Vạn Uyển cũng từ trên ghế đứng lên, nhìn gương mặt lạnh nhạt của Diệp Dực không biết làm sao.
Diệp Dực cau mày, hơi phiền não mà cởi ra cà vạt, "Dì phải thông cảm với công việc đặc thù của anh, trở về thành phố S nhất định chiêu đãi bà thật tốt, tình huống bây giờ em cũng biết, mặc dù phần lớn tiếp viện đã lần lượt tới, nhưng mà đoàn bộ rút lui một lát thì sẽ không trở về ngay được."
Vạn Uyển ồ một tiếng, lùi về cái ghế ngồi xếp bằng, mắt nhìn sàn nhà, nhỏ giọng nói, "Từ trên truyền hình em thấy một người lính, mấy lần bị nước lũ ngập quá đỉnh đầu, khạc nước dơ còn tiếp tục đống bao cát, lại tới."
Diệp Dực nghe Vạn Uyển nói, "Vạn Uyển, em đừng không có việc gì thì gây phiền toái cho mình, đây là địa phương em có thể tới sao?"
"Không thể, nhưng mà em lại muốn đến, phải." Vạn Uyển đứng lên, tiến lên một bước vòng eo ôm lấy Diệp Dực, "Anh nói sẽ để cho Diệp phu nhân vượt qua mỗi ngày tốt nhất, vậy tại sao cô ấy không thể ở bên cạnh Diệp tiên sinh?"
Diệp Dực giơ tay lên ôm lại cô, trong giọng nói rất là bất đắc dĩ, "Vạn Uyển, bản lãnh của em đều làm cho anh chán đến ốm rồi."
"Vậy em đi theo bên cạnh anh có được hay không? Sau đó chúng ta trở về thành phố S" Vạn Uyển cười và hỏi
"Được" Diệp Dực nói, giọng mang theo trêu chọc, "Mẹ anh và mẹ em?"
Vạn Uyển rầm rì một tiếng, "Anh không sợ cô giáo Hà, vậy em cũng không sợ phu nhân Lý Thanh."