Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Chương 55




Vạn Uyển nắm ống nghe, nếu không phải là còn kẹt đường dây điện thoại thật lòng có gan báo cho Diệp Dực một cước rồi.

Câu vừa rồi Diệp Dực la lên rất có cảm giác là người đàn ông gia đình khiến bà Vạn đối với việc con gái thời gian lâu như vậy mà không báo chuẩn bị có con rể tương lai mà cảm thấy sụp đổ.

"Vạn Uyển, con ăn gan hùm mật gấu rồi sao?" Bà Vạn hướng về phía ống nghe rống như Sư Tử Hà Đông, "Trước tiên ta truy cứu con không nói về người yêu với người trong nhà"

"Con. . . . . . anh ấy. . . . . ."

"Con câm miệng" Bà Vạn rất tức giận, tiếp đó lại tới một câu, "Ông cũng câm miệng"

Vạn Uyển không cần suy nghĩ cũng biết là cha gặp tai họa rồi, "Mẹ, con sai rồi"

"Trước tiên đừng nhận sai, con mang đàn ông về nhà ta còn chưa có truy cứu, muốn nhận sai coi như xong sao?" Bà Vạn chống nạnh uống sạch nước ông Vạn đưa tới, "Vạn Uyển, con tốt nhất vào lúc xế chiều liền lấy một phần tư liệu cơ bản về gia đình bối cảnh của người đàn ông kia tới cho ta, nếu không ta không để yên cho con"

Vạn Uyển vẻ mặt đau khổ, "Mẹ, mẹ chừng nào thì có để yên cho con?"

"Con tự mình chạy từ nước ngoài về chuyện như vậy chúng ta bỏ qua" Thật ra thì bà Vạn gọi cuộc điện thoại này cũng chính là vì muốn hòa hợp với con gái, ban đầu Vạn Uyển bởi vì chuyện Vương Lập Nam mà tự mình chịu dày vò, nhận điện thoại của Lộ Ninh không hề nghĩ ngợi mà tới nương tựa cô ả, làm cho bà Vạn cực kỳ ghét, vì vậy mà đoạn tuyệt.

"Vậy ý ngài bây giờ là?" Vạn Uyển lắc lắc dây điện thoại tìm một vị trí, sống lưng đứng thẳng, chờ mẫu thân đại nhân nói ra ý tưởng của bản thân.

"Hai đứa biết nhau thế nào?"

"Lộ Ninh giới thiệu " Vạn Uyển uyển chuyển biểu đạt

Bà Vạn tự mình suy nghĩ một chút, thằng nhóc do con nhóc Lộ Ninh giới thiệu đều không tệ, tiếp tục đề ra nghi vấn, "Làm cái gì?"

Vạn Uyển do dự, chọn kiểu người mẹ thích nghe mà nói, "Công nhân viên chức" ăn lương thực quốc gia làm việc cho quốc gia đều là công nhân viên chức.

"A, tối thiểu có công việc ổn định, có xe có nhà không?" Bà Vạn rất cụ thể, con gái gả đi ra ngoài thì không phải là chịu khổ chịu tội, tình yêu bản thân thì không thể làm cơm ăn.

Vạn Uyển mặc dù không rõ ràng tình huống của Diệp Dực, nhưng mà từ chỗ phu nhân Lý Thanh nhìn ra được, những thứ đồ này nhất định có thể khiến mẫu thân đại nhân thỏa mãn, "Cô giáo Hà Oánh, những thứ đồ này người cũng không cần lo lắng, công nhân viên chức đấy!"

Bà Vạn hừ một tiếng, thọc giáo sư Vạn ở bên cạnh không ngừng áp sát tới nghe điện thoại, "Con có thể gọi Vạn Phú Dung, mẹ đây liền bỏ qua."

Vạn Uyển lập tức ngậm miệng, qua nửa ngày mới rầm rì mà mở miệng, "Cô giáo Hà, người cũng đừng lo lắng cho con, chờ anh ấy có thời gian con và anh ấy thương lượng tới thăm mẹ và giáo sư Vạn."

Hà Oánh lại hừ một tiếng, "Cũng không cần chờ cậu ta có thời gian, đúng lúc gần đây ba con không có giờ lên lớp, ngày mai bọn ta sẽ đến đó."

Vạn Uyển lập tức kinh hãi, nếu như bây giờ Hà Oánh tới thì nhất định sẽ trình diễn tiết mục bức hôn ép bán, "Mẹ, bên này con thật sự là chưa chuẩn bị xong, đừng vội đến đây"

Hà Oánh cười một tiếng, "Vạn Uyển, con quên là ai kéo con ra ngoài? Con thả cái rắm ta đã biết phân của con ra sao, con cảm thấy nói dối ở trước mặt ta thích hợp sao?"

"Không thích hợp. . . . . ." Vạn Uyển trả lời thành thật, "Nhưng mà gần đây anh ấy rất bận!"

"A? Bận cái gì?" Hà Oánh biết con rể tương lai là một công nhân viên chức, thời gian đi làm bình thường, bận chỉ là cái cớ thôi.

Vạn Uyển hối hận vì lúc ấy nhất thời nhanh miệng, "Anh ấy thật sự rất bận, chờ không bận con nhất định bảo anh đến nhà chúng ta."

"Ba ngày, nhất định phải dành ra thời gian, ta và cha con sẽ tới thành phố S thăm con."

Ông Vạn nhìn bà xã rốt cuộc cũng nói xong rồi, cầm lấy ống nghe nói thầm vài câu với con gái mới cúp điện thoại.

Buổi tối khuya, Vạn Uyển hận không thể gọi Diệp Dực trở về lập tức, cái này gọi là chuyện gì chứ?

Trước khi ngủ gọi điện thoại cho Lộ Ninh, "Lộ Lộ, mẹ mình mới vừa gọi điện thoại, muốn tới gặp mình và Diệp Dực."

"A?" Lộ Ninh đang xem chuyên đề, nghe Vạn Uyển nói như thế thì hứng thú. Phu nhân Hà Oánh thì cô biết, cả đời làm giáo viên, tính tình cương trực công chính nói một không hai, khẳng định không thể dễ dàng tha thứ cho việc con gái mình còn chưa có gả cho người ta đã bị ức hiếp, lại gặp phải phu nhân Lý Thanh, thật sự là rất bùng nổ rồi.

"Cậu có đang nghĩ biện pháp giúp mình không thế?" Vạn Uyển cầm điện thoại di động, đổi phương hướng nằm ở trên gối đầu lớn, "Tiến triển này ngoài dự đoán của mọi người."

Lộ Ninh gẩy tóc ở trán, kỳ quái nói, "Có cái gì ngoài dự đoán của mọi người, hai cậu không thể nói yêu cả đời à? Diệp Dực không phải là ngừơi lề mề như vậy."

"Vậy càng phải nghĩ biện pháp." Vạn Uyển không thể trơ mắt nhìn cầu hôn chính thức của mình là bị mẹ xuất thân giáo viên chủ nhiệm bức đi.

"Mình đề nghị, cậu đừng quá lo lắng về cô giáo Hà, dù sao bà ấy cũng là mẹ cậu, người đàn ông cậu đã xác định thì cô giáo Hà cũng sẽ không chia rẽ" Lộ Ninh từ từ nói, "Ngược lại, phu nhân Lý Thanh mới là kinh khủng nhất, nếu như có một ngày hai vị ấy chạm mặt, cậu và Diệp Dực coi như là Ngưu Lang Chức Nữ của phiên bản hiện đại."

Vạn Uyển cúp điện thoại, ở trên giường trằn trọc trở mình không ngủ được, trong đầu luôn hiện lên trường hợp phu nhân Lý Thanh và cô giáo Hà gặp mặt, cho tới gần sáng mí mắt rốt cuộc cũng không chống lại được thời gian mà nhảy lên.

Mà sự thật chứng minh, mắt trái nhảy là tai hoạ thì phải tin tưởng.

Buổi chiều tỉnh ngủ mở ti vi liền thấy mưa to ở Nam Phương gần hơn một tháng nay đã gây thành nạn lũ lụt, công trình đê đập mới xây của thành phố H ngay đợt nước lũ thứ nhất đã không chống cự được liền sụp toàn bộ. Vạn Uyển bưng một chén bánh sủi cảo chậc chậc lắc đầu, máy bay trực thăng ở trên không quay phim chiếu hình ảnh của khu tai nạn lên trên TV rất không lạc quan, đợi đến khi nuốt vào một viên bánh sủi cảo cuối cùng ngẩng đầu lần nữa, thì người chủ trì tin tức với biểu tình có vẻ nghiêm túc mà chính trực đang trấn an dân gặp nạn, tối hôm qua thành phố S tạm thời điều động bộ đội tiên phong chống lũ lên đường.

Vạn Uyển ngốc trệ một giây, từ hình ảnh mấy gương mặt quen thuộc chợt lóe lên nhận ra phân hiệu bộ đội.

Buông chén xuống mà bấm quân tuyến (đường dây điên thoại quân đội), nhân viên truyền tin báo Diệp đoàn trưởng đã theo đoàn lên đường, muốn liên lạc chỉ có thể chờ sau khi về.

Cái này cho dù là mưa lớn cũng không thể giải quyết trong vòng ba ngày mà về nhà, huống chi là Diệp Dực. Vạn Uyển nhìn ba ngày vòng đỏ tươi trên lịch, hoàn toàn bất đắc dĩ.

Vạn Uyển ở phía xa thành phố S dĩ nhiên không thể ngờ tới rồi, khi cô giáo Hà từ phòng gác thi trở về phòng làm việc, nhận được điện thoại chính hiệu trưởng gọi nói buổi tối có một vị phu nhân muốn gặp bà, mới kêu trời muốn diệt Vạn Uyển.

Cô giáo Hà nhận đối đãi đặc biệt của hiệu trưởng, cho 3h tan việc sớm hơn bình thường, hết giờ làm trên đường đi vòng qua đại học của giáo sư Vạn, ở phòng thí nghiệm kéo giáo sư ra từ trong vòng vây của một đám học sinh, vẻ mặt nghiêm túc, "Lão Vạn, gần đây ông làm nghiên cứu gì mà cần xin tiền bạc của chính phủ thế?"

Giáo sư Vạn nhớ đám học sinh của mình làm gì có thời giờ vùi đầu nghiên cứu, "Gần đây không có kế hoạch."

Cô giáo Hà híp mắt, đẩy mắt kiếng to không khung, "Được rồi, xong lớp này trở về thu xếp một bữa cơm, người tối nay tới đối với con gái cưng của chúng ta rất quan trọng."

Giáo sư Vạn từ trước đến giờ nghe bà xã, huống chi còn liên quan đến con gái nhỏ nhà mình, nên vội vàng gật đầu, "Được! Bà về trước đi, tôi xong lớp này sẽ đi chợ mua thức ăn."

Lúc chuông cửa vang lên thì Vạn Phú Dung đang ở trong phòng bếp nấu xào cực kỳ cao hứng, chỉ nghe thấy một tiếng đã vội vàng thò đầu ra kêu Hà Oánh, "Nhanh nhanh nhanh, mau mở cửa."

Cô giáo Hà cũng không vội, chậm rãi đứng dậy, trước khi mở cửa còn đặc biệt búi tóc một lần nữa.

Mở cửa, hiển nhiên đứng ở bên ngoài là quý phu nhân hoàn toàn không biết, ánh mắt quét qua một lần, áo khoác ngoài chất lượng cao cấp, túi hàng hiệu giá cả xa xỉ, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng.

Lý Thanh cũng đang quan sát người phụ nữ trước mặt, đầy bụng học thức mà lại tự cường tự tôn, không khỏi nhếch khóe miệng lên, "Mẹ của Vạn Uyển?"

Hà Oánh đã suy đoán tới bây giờ coi như là biết chắc rồi, trăm phần trăm mẹ của nhà trai mà Vạn Uyển mới vừa nói qua, con nhóc này, sao lại tìm được gia đình chồng tương lai như vậy, cô giáo Hà bất đắc dĩ than thở ở trong lòng, ngoài miệng vẫn phải khiêm tốn, "Trước xin mời vào."

Lý Thanh bước vào cửa, chỉ đơn giản nhìn qua một lần gian phòng lớn nhỏ cùng đồ trang trí cũng biết nhà này không thể nào xứng đôi với con trai mình, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, vẫn có thể ngửi thấy được mùi khói dầu trong phòng bếp, không khỏi đưa tay ho khan hai tiếng.

Hà Oánh nhớ năm đó mình cũng là con gái của nhà giàu có, bệnh chung này vẫn hiểu, dứt khoát đóng máy hút khói và lò bếp, vỗ bả vai giáo sư Vạn nói thầm, "Được rồi, ông cố gắng người ta cũng không nhất định lĩnh tình, nhà chúng ta nhất định là không thể mặt nóng dán đít lạnh ."

Giáo sư Vạn ít nói nhưng cũng đã duyệt người hơn vạn, đối với vị phu nhân ngồi thẳng lưng ung dung ở bên ngoài thì cũng coi như là có cảm giác tám chín phần mười.

"Ngài chắc là bận rộn hơn chúng tôi, cũng không vòng vèo, Vạn Uyển nhà chúng tôi thế nào?" Hà Oánh ngồi đối diện Lý Thanh, đôi tay đan chéo, cười đặt câu hỏi.

Lý Thanh cũng cười, che giấu khinh bỉ trong mắt rất tốt, "Mục đích tôi tới rất đơn giản, hi vọng vợ chồng hai người có thể để cho con gái có một kết quả tốt."

"Đó là đương nhiên, dù sao chúng tôi cũng chỉ có một đứa con gái này."

"Đúng lúc, tôi cũng chỉ có một đứa con trai." Lý Thanh đứng dậy, từ trong túi lấy ra một phong thư, Hà Oánh nhìn thấy trên phong thư có dấu ngân hàng Trung Quốc đỏ tươi, bình tĩnh vuốt vuốt tóc chờ bà ta nói tiếp, "Một chút lòng thành cũng coi như là bồi thường cho con gái nhà các vị, tìm gia đình chồng tốt dư dả."

"Con tôi giữ chức ở bộ đội, cần là danh tiếng cực tốt, tôi nghĩ điểm này hai vị nhất định hiểu."

Hà Oánh cũng đứng lên, độ cao của hai người tương đối, chỉ là một đôi môi đỏ mọng cao quý, một màu trắng kín kẽ. Hà Oánh cầm phong thư từ trên bàn lên, thả lên trên tay giáo sư Vạn, "Xem ra Vạn Uyển nhà chúng ta rất có may mắn, xa xỉ như vậy, gia đình nhỏ như chúng ta cũng thật sự không với cao nổi."

Lý Thanh liếc về phía xe hơi màu đen đã dừng hẳn ở dưới lầu, "Cáo từ."

Giáo sư Vạn làm giáo sư nghèo khó cả đời, bình thường thống hận nhất chính là bị tiền bạc sỉ nhục, cầm phong thư cô giáo Hà đưa tới giận dữ, "Tôi nói bà già rồi nên hồ đồ phải không? Sỉ nhục con gái nhà chúng ta như vậy mà cũng nhận?"

Hà Oánh chuyển người mở tất cả cửa sổ phòng khách trong nhà, "Đây là họa của Vạn Uyển xông tới, buổi trưa chúng ta đặt vé máy bay, để cho con bé tự mình xử lý số tiền kia." Nói xong cũng vào phòng, cửa bị đập vang lên tiếng phanh.

Giáo sư Vạn cầm phong thư gãi gãi đầu hói, "Xong rồi xong rồi, con nhóc làm sao bây giờ!"

Vạn Uyển nhìn chằm chằm trang tin tức khu tai nạn không ngừng chuyển động trong máy vi tính, hận mình không thể có thêm một đôi mắt nữa, thêm một đôi cánh, làm thế nào cũng không có được chút tin tức về Diệp Dực, gấp đến độ không ngừng đảo quanh ở trong phòng khách.

Gọi cho Diệp Dực hai cuộc điện thoại, đều không có ở trong vùng phục vụ.

Gọi điện thoại cho Lộ Ninh, lúc rạng sáng Vương Nghĩa Dương cũng đã đi, hiện tại cũng không có liên lạc được.

Lo lắng đến mức không chịu nổi nữa thì điện thoại vang lên, Vạn Uyển nhào qua, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, "Diệp Dực! Anh phải cẩn thận! Anh biết bơi không?"

Quả nhiên là điện thoại của giáo sư Vạn đang ngổn ngang trăm mối cảm xúc, con gái ơi con gái, sao con lại thích làm hư con trai của nhà mẹ chồng chứ?

"Uyển Nhi à?" Giáo sư Vạn cũng mang theo tiếng khóc nức nở, cha con liên tâm.

"Cha?" Vạn Uyển nhỏ giọng gọi, "Sao thế?"

"Con mau dọn dẹp một chút đi, mẹ con và cha chậm nhất là chiều nay sẽ đến chỗ con đấy."

"Con đã gặp qua mẹ chồng tương lai rồi chứ? Cha không phải độc ác, nhưng mà con gái à, con cũng không thể bị giày vò sau này nhé!"

Vạn Uyển nghe Vạn Phú Dung nói đôi câu đơn giản liền đứt tuyến, điện thoại cũng không kịp treo, liền lên máy tính, mua vé xe lửa sớm nhất đi đến thành phố H.