Nàng ngáp một cái thật dài, vốn định ngủ thêm một chút nữa, lại nhìn canh giờ, quên đi! Một lúc sau, hạ nhân Trần phủ sẽ vào dọn phòng, đành phải đứng dậy mặc y phục, quay về chỗ của nàng !
Đến buổi tối, Thư Nhan lại xuất hiện ở Trần phủ lần nữa, nhưng tên ngốc kia vẫn chưa trở về. Buổi sáng, Trần phủ đã nhận được tin Lý gia trả sính lễ, bỗng chốc trở nên tức giận, lại biết được thiếu gia mất tích, lại hỗn loạn vô cùng! Trần lão gia vô cùng tức giận, vốn định đến Lý phủ tranh luận, nhưng lý do của Lý gia lại hợp tình hợp lý, Lý tiểu thư được hoàng thượng nhìn trúng, Trần lão gia có gan lớn cách mấy cũng không dám cướp tân nương với hoàng thượng!
Nhìn mọi thứ hỗn loạn, Thư Nhan cũng nóng nảy! Tên ngốc kia thật sự sẽ không nghĩ quẩn chứ! Lý tiểu thư có gì tốt, đáng giá để hắn coi trọng như vậy! Ai, thật đúng là tự gây nghiệt mà! Lúc trước không nên tự tiện sửa số mệnh của Lý tiểu thư, dám tác hợp bọn họ ở chung một chỗ, nếu như nàng đã sớm hiểu được lòng của mình…
Bỗng nàng hơi cắn răng, nàng không quản được nhiều như vậy, nếu nàng đã thích rồi sẽ không thể cho kẻ khác!
Hạ nhân Trần phủ không tìm được Trần Đại Dũng, không có nghĩa nàng không tìm thấy.
Nhưng mà, cuối cùng nàng tìm thấy hắn trong một quán rượu rách nát, lúc này hắn đã uống say bí tỉ ! Cả khuôn mặt đỏ bừng, ngả nghiêng trên ghế, không biết miệng lẩm bẩm cái gì, không thấy góc bàn, không nhìn được màu sắc trên đó, vì trên bàn đã đặt hơn mười bầu rượu rỗng.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Thư Nhan cũng không tức giận như ngày thường, ngược lại cảm thấy trong lòng chua xót, đau khổ trong ngực, kinh ngạc đứng ở một bên ngẩn người nhìn hắn, hắn thích Lý tiểu thư như vậy sao? Nên buồn bực trốn ở đây uống rượu, nàng thật sự đau lòng!
Nếu là ngày trước, nếu có bất kỳ người nào trên đời này, nàng cũng không quan tâm, tùy theo tâm tình của mình, chỉ cần chính mình vui vẻ là đủ. Chẳng qua là hắn…
Nàng đau lòng vì hắn! Nhưng nàng đã thích rồi, nàng thích nam nhân thật thà hiền lành này! Nàng không buông tay, tuyệt đối không buông tay! Chỉ là Trần Đại Dũng quá đau lòng, chờ thêm một thời gian tự nhiên sẽ quên đi Lý tiểu thư kia! Nếu không được, vậy thì giết Lý tiểu thư kia, không cho hắn nhớ nhung! Hoặc, sử dụng niệm chú quên, khiến cho hắn quên đi Lý tiểu thư! Hoặc là. . . . . .
Trong nháy mắt, trong đầu của nàng nghĩ được không dưới mười biện pháp, đều bị nàng gạt bỏ hết! Nàng thích sự chân thật của hắn! Nếu Trần Đại Dũng không còn là Trần Đại Dũng, nàng còn có thể thích không?
Trần Đại Dũng uống từ sáng sớm đến tối muộn, uống liên tục, sau đó gục xuống bàn ngủ.