"Thư. . . . . ." Trần Đại Dũng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, "Đã muộn rồi, ngày mai ta còn…”
"Không cần thành thân nữa !" Thư Nhan khẽ cười tuyên bố, "Hôn sự bị hủy bỏ ! Tiểu thư Lý gia sẽ tiến cung!"
"Ngươi. . . . . . Lại trêu chọc ta!"
"Trêu chọc gì chứ! Đây chính là kết quả ta suy nghĩ ba ngày nay! Từ nay về sau, ngươi và tiểu thư Lý gia sẽ không còn liên quan tới nhau nữa, ta nghĩ ngày mai, Lý gia sẽ trả sính lễ về! Thế lực Trần gia tuy lớn, cũng không sánh bằng Hoàng Thượng được!"
Trần Đại Dũng trừng to hai mắt, vẻ mặt khó tin nhìn nàng, "Ngươi nói thật chứ?"
"Đương nhiên là thật, ta lừa tên ngốc ngươi làm gì!"
Một lát sau, đột nhiên vẻ mặt Trần Đại Dũng không chút thay đổi ngẩng đầu, "Ngươi lại khi dễ ta! Lúc trước bức ta thú thê tử, bây giờ lại không cho ta thành thân!"
Thư Nhan nhíu mày lại, "Tiểu thư Lý gia kia có gì tốt! Hừ! Ngươi mới gặp người ta một lần đã bị mất hồn! Ngươi lại gần đây nhìn kỹ lại xem, nàng ta xinh đẹp sao? Thật sự là tên ngốc!"
Trần Đại Dũng cúi thấp đầu, buồn không lên tiếng.
Thư Nhan lại cứng rắn nói: "Lý tiểu thư không gả cho ngươi, tự nhiên sẽ có người muốn ngươi! Nay ta chính là thê tử của ngươi! Ta cũng không cần tam thư lục lễ gì…”
Trần Đại Dũng đột nhiên ngẩng đầu nói: "Ta mới không cần ngươi làm thê tử của ta!”
Thư Nhan trừng mắt phượng, "Thật sự không cần!"
"Không cần!" Trần Đại Dũng thẳng thắn, chắc chắn như đinh đóng cột nói.
". . . . . . Vậy bây giờ còn muốn hay không?" Thư Nhan đắc ý nói.
"Ngươi, ngươi. . . . . ." Trần Đại Dũng đỏ mặt, lúng ta lúng túng, cũng là Thư Nhan lập tức bổ nhào vào trên người của hắn, kiễng mũi chân, hôn một cái lên môi của hắn, "Ta là nam nhân! Ngươi hôn ta. . . . . . Ưm!"
Thư Nhan cười ha ha, lại hôn thật mạnh lên môi hắn, "Bây giờ ta không phải là thê tử của chàng sao!”
"Không phải. . . . . ."
"Nếu đã hôn, là được rồi, không cho phép chàng phản đối!"
"Ta không. . . . . . Ngươi, ngươi tại sao lại thổi đèn!"
"Đêm nay là đem động phòng hoa chúc của chúng ta!"
"Đêm động phòng hoa chúc, ta lại không thú. . . . . . Ưm ưm! Ngươi cởi y phục của ta. . . . . . Ngươi, ngươi là nữ tử! Sao có thể như vậy. . . . . ."
"Đồ ngốc! Chàng đã quên! Ta là hồ ly tinh!"
. . . . . .
Thư Nhan ngái ngủ? sáng sớm tỉnh lại, không có bóng dáng Trần Đại Dũng bên cạnh. Chậm rãi ngồi dậy, mới tờ mờ sáng, tên ngốc kia đã chạy đi đâu rồi?