Dù Tư Duệ có ao ước có mãnh liệt đến mấy, sự thật vẫn luôn đau lòng. Anh tiếp tục ở trong cơ thể của mèo nhỏ suốt một tuần liền, mỗi ngày mở mắt đều thấy Viên Tuyết Hinh bên cạnh, mỗi ngày nhìn bé con cố gắng học hành vất vả để vào đại học, thậm chí có hôm thức xuyên đêm để ôn bài mà lòng quặn thắt. Tại sao lại cố gắng nhiều như thế? Cô gái nhỏ này… thật sự hâm mộ anh như thế sao? Có đáng không?
Tư Duệ thở dài, hôm nay lại chán và muốn theo Viên Tuyết Hinh đến trường. Nếu vài ngày nữa anh còn chưa tìm được cách trở về thì xem như xong, chắc là ý trời rồi… Vừa nghĩ tới đây, anh liền ngước nhìn Viên Tuyết Hinh thêm một lúc. Thật kì quái, vì sao càng nhìn thì lại càng thấy thuận mắt chứ? Anh đang cảm thấy... luyến tiếc đứa nhỏ này.
Như mọi ngày, Tư Duệ ngồi ở trong cặp của Viên Tuyết Hinh, cùng cô đến trường. Chỉ là đột nhiên thân thể của cô bị một cánh tay đẩy mạnh vào tường, mà anh do bất cẩn cũng từ trong ba lô té nhào ra ngoài.
Vai của Vương Tuyết Hinh bị va đập khá mạnh, anh lo lắng muốn chết, vừa rơi xuống lập tức quan sát tên khốn mới xuất hiện. Vương Côn, lại là thằng nhóc này!
“Viên Tuyết Hinh, tao đã nói sẽ không nhịn nữa, mày vẫn cưa cẩm người yêu tao?” Vương Côn kéo cổ áo Viên Tuyết Hinh lên, gằn giọng.
Người yêu của cậu ta? Lại là cô gái đó sao? Viên Tuyết Hinh thật sự không hiểu rốt cuộc cô đã làm gì cô ấy để tên điên này trút giận lên người mình.
“Thả ra.”
Viên Tuyết Hinh nắm cổ tay Vương Côn, muốn đẩy cậu ta ra nhưng vô dụng, hai người cứ thế giằng co một lúc lâu vẫn không giải quyết được gì. Cô mất kiên nhẫn quát:
“Vương Côn, tôi bảo cậu thả tay ta!”
“Hôm nay tao phải giải quyết luôn với mày!”
Vương Côn giơ nắm tay lên, mạnh mẽ hướng về khuôn mặt xinh đẹp của Viên Tuyết Hinh mà đấm tới. Viên Tuyết Hinh không nói lời nào, nhanh như chớp chụp lấy nắm tay của Vương Côn, đầu gối nâng lên lập tức thúc vào bụng cậu ta một cái.
Động tác thuần thục liền mạch này khiến Tư Duệ vô cùng ngạc nhiên, Viên Tuyết Hinh có học võ sao?
Vương Côn ăn một đòn bất ngờ lập tức ôm bụng rên rỉ, cả người cong lại như con tôm luộc. Viên Tuyết Hinh ôm mèo con lên, nhìn thiếu niên kia một chút rồi rời đi. Đúng lúc Viên Tuyết Hinh quay lưng về phía này, Vương Côn đang nằm trên mặt đất chợt vụt dậy, trong chớp mắt rút dao đâm tới.
“Cẩn thận!”
Không biết là ai vô tình nhìn thấy, vội hét to cảnh báo Viên Tuyết Hinh. Cô nào ngờ Vương Côn lại làm ra chuyện động trời như vậy, nhất thời không thể tránh, cả người lạnh ngắt như rơi xuống hầm băng.
Tiếng dao cắm mạnh vào da thịt khiến đầu óc Viên Tuyết Hinh tê dại, máu tươi bắn đầy cả lưng áo sơ mi trắng của cô. Đồng tử đen láy co rút thật mạnh, cô loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
Mà Vương Côn cũng giật mình, lúc tỉnh táo lại thì vội quăng dao bỏ chạy.
Viên Tuyết Hinh ngồi bệt trên đất, ánh mắt thẫn thờ nhìn bụng Tiểu Duệ phụt ra từng cục máu tươi. Nó he hé mắt, thở thật chậm rãi.
Ahh, Tư Duệ không thấy đau, chỉ cảm thấy may mắn vì mình phản ứng nhanh. Mạng của anh là do cô nhóc cứu, bây giờ xem như trả cho nhóc. Nếu anh còn có thể sống, nhất định sẽ bù cho nhóc cả lời lẫn lãi…
Thôi nào, Viên Tuyết Hinh, đừng khóc. Anh cũng chỉ là một con mèo thôi, sao lại khóc tức tưởi như vậy chứ? Nhóc đau lòng sao?...
----
“Tiêu Minh, mau đến đây, cậu ấy tỉnh rồi!”
Trần Ngạn Khải vừa mới đặt giỏ hoa lên bàn thì phát hiện Tư Duệ đang mở to mắt nhìn mình, vội gọi Tiêu Minh vào. Tóc đỏ nghe tiếng động cũng lập tức ngắt điện thoại, loạng choạng chạy vào trong phòng.
“Tư Duệ? Tỉnh rồi? Thấy ổn chứ?”
Anh chạy tới nắm vai Tư Duệ thật chặt, lo lắng nhìn từ đầu đến chân, thậm chí phản ứng thái quá làm Trần Ngạn Khải bĩu môi một cái:
“Người sống cũng sắp bị anh bóp chết rồi, tránh qua một bên đi.”
Hai người thử nói mấy câu mà thấy Tư Duệ cứ đờ đẫn không trả lời thì hơi nhíu mày, vội gọi bác sĩ. Trần Ngạn Khải mất bình tĩnh, cầm ngón tay Tiêu Minh lên cắn cắn:
“Lỡ em ấy mất trí nhớ thì làm sao đây?”
“Em mà còn tiếp tục cắn, anh bị dại thì phải làm sao hả? Tư Duệ sẽ ổn thôi, yên nào.”
Tiêu Minh cũng rất sợ xảy ra biến cố gì đó, nhưng bây giờ việc họ có thể làm chỉ là chờ đợi mà thôi.
May mắn là bác sĩ nhanh chóng đưa ra kết quả khám bệnh, ông bảo Tư Duệ chỉ bị sang chấn tâm lí nhẹ, nghỉ ngơi vài hôm là sẽ lại sức.
Tư Duệ híp híp mắt, lúc này mặc dù khoác quần áo bệnh nhân vào nhưng vẫn toát lên vẻ trưởng thành và cuốn hút lạ thường, là một mỹ nam yên tĩnh. Anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, cảm thấy trong lòng có chút mất mát. Anh ngủ bao lâu rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sau khi anh bị tai nạn? Đầu anh thật sự rất đau, và hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong tâm trí anh chính là đuôi xe tải. Còn có… một khuôn mặt mờ ảo anh chẳng thể nhớ rõ. Đứa trẻ đó gọi anh là gì? Tiểu Duệ sao?