Hậu quả của việc Tư Duệ chơi ngu là bị vợ cắn một dấu thật to trên vai, anh bị đau nhưng không dám nói lời nào, ai bảo anh trêu vợ chứ?
Lúc anh nói cho vợ biết anh đã nhớ ra hết mọi chuyện, cô lại mít ướt một lần nữa, cả người cô giống như làm từ nước vậy, hở một chút là nhõng nhẽo.
Viên Tuyết Hinh cũng không muốn thế, nhưng thời gian sống chung với anh bị anh chiều hư rồi, chỉ biết cuộc sống của cô mà không có anh thì không được.
Thói quen là một thứ rất đáng sợ, giống như Viên Tuyết Hinh quen với việc có anh bên cạnh, không có liền khó chịu, Tư Duệ cũng vậy. Thậm chí ký ức không còn, nhưng thói quen sinh hoạt cùng cô vẫn luôn còn đó…
Ba ngày này Tiêu Minh cũng liên lạc đến hỏi thăm tình hình, lúc nghe được Tư Duệ “tỉnh” rồi, Tiêu Minh mừng đến rơi lệ:
[Em trai, mau quay lại làm việc, anh đây sắp bị cậu hại thảm, quá nhiều thứ cần duyệt đó biết không hả? Anh còn đang nghi ngờ cậu giả vờ mất trí trốn việc đó.]
“Giả vờ với anh làm gì, dọa Tuyết Hinh khóc nhiều như thế, em không có điên.” Tư Duệ nghiêm túc nói.
[Rồi, cô vợ nhỏ của cậu là nhất, chỉ biết đến vợ, còn ông anh đang đi làm thay cậu sắp đổ bệnh đây cậu không quan tâm.]
Nói được mấy câu, Tiêu Minh liền tìm lý do chuồn gấp, bắt Tư Duệ đến công ty xử lý nốt những văn kiện còn lại.
Viên Tuyết Hinh ở nhà phát chán, vì vậy đu theo Tư Duệ đi làm… Cũng như trước đây, cô ngồi bên cạnh thật sự rất vô dụng, chỉ biết ngủ gật mà thôi.
Nhưng có cô ở nơi này, Tư Duệ cảm thấy động lực tăng gấp đôi, dù có mệt cũng rất đáng. Kiếm tiền nuôi vợ, còn có gì không đáng giá chứ?
Đoạn thời gian sau đó, Viên Tuyết Hinh không đi làm nữa, bởi vì cô cảm giác không khỏe, ăn uống không vào, còn hay ngủ ngày, mệt mỏi.
Tư Duệ vốn muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô lại bảo không cần, còn dặn anh đi mua que thử thai.
Nghe đến đây, Tư Duệ không chắc chắn lắm mà hỏi:
“Không cần đi thật sao? Hay chúng ta đi bệnh viện kiểm tra cho chắc đi?”
“Nghe lời em là được, cái này cũng không phải chuyện gì to tát đâu.”
Bà xã đã khẳng định như vậy, Tư Duệ chỉ có thể ngoan ngoãn đi mua đồ, sẵn tiện mua thêm trái cây và một ít bánh kẹo cô thích về.
Viên Tuyết Hinh hồi hộp đi thử thai, bởi vì bình thường cô cũng hay trễ kinh nguyệt nên thật sự không chắc lắm.
Lúc que hiện lên hai vạch đỏ mờ mờ, cô không biết nên vui hay buồn, cứ thế đơ mặt mang kết quả ra cho Tư Duệ nhìn.
Anh vừa thấy hai vạch đỏ kia lập tức nhào qua ôm cô hôn tới tấp, hôn đến mức cô choáng váng mới thôi.
“Em có thai, anh sắp làm bố rồi! Cục cưng của anh, yêu em nhất! Mau nghĩ tên cho con đi!”
“Còn chưa biết là trai hay gái mà…”
Tư Duệ vô cùng phấn khích ôm cô vào lòng, lại hôn cô một cái rồi nói:
“Nghĩ cả tên trai và gái, nhất định sẽ rất đáng yêu. Mau thông báo cho mẹ biết đi, anh sẽ gọi cho Tiêu Minh.”
“Anh gọi cho Tiêu Minh làm gì…”
Viên Tuyết Hinh đột nhiên cảm thấy Tiêu đại ca thật đáng thương làm sao…
Tư Duệ nhếch môi cười:
“Gọi để khoe là bà xã anh có thai rồi, anh sắp làm bố rồi.”
“...”
Viên Tuyết Hinh thật lòng hy vọng chồng mình lên công ty không bị Tiêu Minh đánh cho. Đi khoe tin vui với một cặp nam x nam, chắc chắn là chán sống rồi.
Cô không biết rằng mình đoán thật sự rất chính xác, vừa vào công ty, Tư Duệ liền bị Tiêu Minh kẹp cổ không tha.
Năm đó, Viên Tuyết Hinh mang thai và sinh được một bé trai mũm mĩm nặng tận ba ký rưỡi.
Mẹ và em gái của cô đều đồng thời nhận xét một câu, rằng Tư Duệ nuôi cô béo tốt thật.
Trước kia Tư Duệ đã nghĩ kỹ tên cho con trai của mình, đặt là Tư Dạ, bởi vì đơn giản nghe có vẻ rất bá khí rất ngầu.
Viên Tuyết Hinh cũng không phản đối, dù sao cô cũng không giỏi trong khoản đặt tên này lắm.
Con trai ra đời, cuộc sống của Viên Tuyết Hinh cuối cùng đã viên mãn. Nhưng thật ra, hạnh phúc, cũng chỉ vừa bắt đầu.