Thú thật, hắn đang vừa thương vừa giận cô đây.
“Chú… nhưng cháu… không biết hôn…”
Con bé nhìn vào đôi môi của Thiên, lắc đầu tỏ vẻ kháng nghị. Nhìn gương mặt của An xem, đỏ đến mức có thể sánh ngang với tôm luộc luôn rồi này. Cô mím môi, lại bảo: “Hôn ở nơi khác được không chú?”
“Tôi chỉ muốn hôn ở đó.” Ai kia không cho phép cục nợ từ chối.
“…”
Thấy An vẫn do dự, Thiên bè thở dài một tiếng tỏ vẻ thất vọng: “Bỏ đi, tôi không ép bé nữa.”
“Nhưng tôi buồn.”
“…”
“Rất buồn em.”
Nhìn xem, ai đó bày ra vẻ mặt đau khổ này. Hắn “diễn sâu” đến mức con bé tự giác nâng tầm tội lỗi của mình lên một đỉnh cao mới. Bé An cắn môi, sau cùng vẫn thua con sói già thâm độc kia.
Con bé nhích người về phía Thiên, níu lấy cánh tay của hắn cất lên âm thanh đầy ngượng ngùng: “Chú ơi…”
Thiên bèn quay mặt qua, kế bỗng nhiên bờ môi lành lạnh của hắn được thứ gì đó mềm mại chạm vào. Hai mắt hắn mở to nhìn gương mặt phóng đại của bé An ở trước mặt mình, thậm chí có thể nghe được cả hơi thở của cô. Nhưng chỉ được vài giây thôi thì bờ môi kia đã rời khỏi môi hắn, con bé không dám ở gần hắn thêm cho dù một phần nghìn giây. Nụ hôn chuồn chuồn lướt kia chẳng khác gì chiếc lông vũ cọ vào lòng Thiên, khiến cả người hắn ngứa ngáy không thôi.
“Chú… chú đừng buồn cháu nữa nha…” An nói lắp, con bé lấy tay che mặt lại không dám để người ta thấy được sự bối rối của cô. Xong rồi, nụ hôn đầu của cô… nụ hôn đầu cứ vậy mà mất đi…
Trái tim trong lồng ngực An nảy lên bịch bịch, âm thanh tim đập cứ như đang khuếch đại bên tai, ngỡ như là tiếng s.úng đấu nhau trong bộ phim hành động đang dần dần xâm lấn tâm trí cô mất rồi. Bờ môi chỉ còn lại cảm giác da thịt được chạm vào nhau, kể cả cái động chạm nho nhỏ giữa xúc giác vẫn còn nguyên vẹn đó khiến cô không thể chối bỏ sự thật: Cô hôn rồi, hôn người ta rồi!
“Bé không thích hôn tôi à?”Thiên liếm môi, có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Cục nợ kia đang dúi mặt vào tay, chỉ để lộ ra một phần mang tai đang đỏ bừng. Cả người cô hơi run lên như con cừu bị người ta bắt nạt.
“Cháu không biết đâu, cháu h..hôn chú rồi! Chú không được buồn nữa…” Con bé vẫn không dám hé mặt ra, cứ giữ nguyên tư thế đó mà trả lời.
“Bé nhìn tôi một cái xem.”
“Ngoan, cho tôi nhìn một cái.” Thiên không trả lời An mà chỉ mân mê mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng dụ dỗ cô làm theo ý mình. Một con sói già luôn biết cách để thu phục con mồi, khiến con mồi dần dần rơi vào trong bụng mình.
“Không cho nhìn thì tôi sẽ hôn em. Hôn khắp người em, đến khi em phải nhìn tôi mới thôi.” Ông chú thủ thỉ, kế đó ở bên hõm vai của An mà thổi nhẹ một hơi nóng vào làm con bé giật mình nên bèn ló mặt ra. Thế là cừu non bè bị sói già tóm được, kế đó bèn nhân lúc An đang ngỡ ngàng mà chiếm trọn môi cô. Hắn vươn lưỡi, liếm nhè nhẹ vào môi An, trầm giọng ra lệnh: “Há miệng ra.”
An cắn răng, bèn lùi lại không để cho Thiên đạt được mục đích. Thấy vậy, hắn bèn bóp nhẹ một bên eo cô khiến cô đau nhói mà mở miệng ra muốn kêu đau. Vừa hay, đầu lưỡi hắn bèn đưa vào khoang miệng của cô, tóm lấy mà quấn quýt.
“Hức.. ưm…” An chỉ biết lấy tay đẩy Thiên ra, ngỏ ý không muốn để hắn tiếp tục. Lờ đi sự vùng vẫy của An, hắn vẫn cùng đôi môi của cô khiêu vũ. Con bé mở to mắt đầy ngạc nhiên lại vừa bối rối nhưng chỉ trong chốc lát bèn bị một bàn tay che kín lại.
Hai phút trôi qua thật nhanh, Thiên đã buông đôi môi của cô ra. Kế đó, lấy ngón trỏ vuốt nhẹ môi dưới của cô nói như đang dạy bảo một đứa trẻ: “Sau này khi hôn đừng nín thở.”
Đôi môi An đỏ bừng, con bé đang hít lấy hít để từng ngụm không khí. Lấy tay lau đi nước bọt ở bên khóe miệng mà lúc nãy không kiểm soát được mà trào ra, cục nợ lắp bắp: “Chú… chú…”
“Và đừng từ chối tôi. Nếu không, tôi sẽ buồn.”
“Không… không được hôn môi!”
“Vậy hôn ở đâu thì được?”
“Không được!”
“Vì sao không được?”
“Vì… vì cháu không thích…”
“Thế bé thích hôn ở đâu?”
“Không thích hôn ở đâu cả!”
“Vậy thì tôi sẽ hôn cái miệng dưới của bé.” Thiên nói: “Đừng từ chối tôi, vì tôi sẽ không dừng lại.”
Lại tuyên bố: “Bé có năn nỉ cũng không.”
An vẫn không hiểu được ông chú này nghĩ gì, thật ra cô vẫn là một giấy trắng chưa trải sự đời nên chẳng hình dung được ý tứ trong câu nói của Thiên. Con bé biết được mình có nói cũng không thể nào nói lại được ông chú kia, chỉ đành lấy tay chùi đi đôi môi mình, muốn đem mọi dấu vết xóa sạch đi mất như đang dùng hành động để tỏ vẻ bất mãn. Thiên nhìn thấy, chỉ lắc đầu cười trừ.
(…)
An được Thiên đưa thẳng về nhà mình, lúc trở về đây con bé có cảm giác bồi hồi khó nói nên lời. Đến tận khi xe đã ở trước cổng nhà, con bé vẫn có cảm giác không được chân thực cho lắm.
Xe chạy vào trong nhà rồi dừng ở bên ngoài. Con bé bước xuống, có chút không tin vào thứ trước mặt.
Mới đây mà đã một tháng rồi sao?
Tình cờ, lại gặp được bà lão nhà hàng xóm bên cạnh đang ra ngoài. Bà ấy nhìn thấy An thì gọi cô ra ngoài, đã lâu rồi không gặp nên hai bên cũng tiện thể chào hỏi vài câu, bà nói: “An à? Bấy lâu nay không thấy con?”
“Dạ, gần đây cháu… cháu về quê ạ!” Con bé nói.
“Về Bắc hả con?” Bà ấy lại hỏi.
“Dạ…”
An chẳng biết nên trả lời như thế nào với bà ấy. Lúc ở đây cô với bà thỉnh thoảng hay qua lại với nhau do bà chẳng có con gái nên thi thoảng cô lại tìm bà để tâm sự. Thực chất, quê An ở Hà Nội bởi vì cha cô là người ở đó. Do xảy ra vài chuyện nên mới chuyển vào Nam rồi gặp được mẹ cô. Do môi trường sống nên giọng của cô vẫn pha lẫn một chút nào đó của người Hà Nội bao gồm cả giọng nói tính cách có chút khép kín của họ.
Chào hỏi nhau một hồi thì hai người tạm biệt nhau. An theo ông chú đó đến chỗ ở, chuyện đi làm thêm chiều nay đã sớm quên đi từ lâu. Con bé cúi đầu, vẫn mang mặc cảm tội lỗi mà không dám ngẩng mặt lên nhìn Thiên.
“Sao lại không vào trong?”
“Tại vì…”
“Đi vào, tôi muốn nói chuyện với em.”
An cun cút nghe theo, không dám hó hé thêm câu nào. Hắn chỉ tay vào chiếc sofa kia, nói với An: “Cởi giày ra rồi lên đó nằm úp xuống.”
Con bé nghe theo lời Thiên, ngoan ngoãn mà nằm úp trên sofa. Tiếp đó lại nghe thấy âm thanh lạch cạch của tiếng mở cửa phòng ông chú kia. Chỉ tầm vài phút sau, Thiên ra ngoài, trên tay là một cây roi da.
Con bé trố mắt nhìn cây roi trong tay Thiên, nhưng chưa kịp hỏi thì đã bị giọng điệu của chú làm cho hoảng hồn: “Nằm yên đó.”
“Chú muốn làm gì?” Giọng An hơi run, lấy hết can đảm để hỏi hắn.
“Phạt em.”