Hắn nhặt được một cục nợ, một cục nợ phiền phức.
Cục nợ này của hắn bị người ta dụ dỗ mất rồi!
Đã vậy, hai người còn cùng nhau đi vào nhà nghỉ. Càng nhắc đến thì càng nóng mặt mà!
Thiên hỏi vội người phụ nữ kia địa chỉ rồi đi đến nơi kia để bắt quả tang. Thề rằng, nếu tóm được cục nợ này, hắn sẽ dạy dỗ cô một bài học nên thân.
Địa chỉ chỗ mà An cùng với người ta đến xem ra cũng khá gần đây nên Thiên lái xe rất nhanh để đến. Hắn tìm một chỗ để đậu xe, sau đó bước vào trong để tìm An. Còn người báo cho Thiên cũng thuộc dạng hóng hớt nên vội vàng chạy theo để xem cuộc đ.ánh ghen này. Ăn vụng mà lại để cho cả thiên hạ biết, phen này chắc chắn có chuyện hay để xem.
“Thiên, ông chờ tôi với, chuyện đâu còn có đó… mình từ từ thôi…”
Hắn không trả lời cô đồng nghiệp này mà hỏi lễ tân: “Vừa nãy có hai người vào đây, không biết họ ở đâu?”
Người nọ xua tay, từ chối trả lời: “Xin lỗi, tôi không thể cung cấp thông tin cá nhân của khách hàng. Nếu anh muốn gặp họ thì hãy tự liên lạc.”
“Đó là bạn gái của tôi.” Thiên thấp giọng.
“Điều đó không nằm trong phạm vi quản lý của nhà nghỉ chúng tôi, anh muốn giải quyết gì thì nên hẹn gặp ở bên ngoài. Đây là chỗ chúng tôi làm ăn, anh không có việc gì thì…”
“Tôi có việc ở đây, tôi muốn gặp bạn gái tôi.” Thiên lặp lại lần nữa, lại nói: “Nếu không, coi chừng tôi đ.ập n.át cái chỗ này của anh.”
Khí chất là thứ tôi luyện mà thành, cũng có người bẩm sinh đã ăn sâu vào xương tủy. Người lễ tân nhìn vào người đàn ông trước mặt, ở sau cổ áo hắn có thể nhìn thấy được một hình xăm đang chạy dài xuống mà nuốt nước bọt. Định kiến là thứ không phải một sớm một chiều có thể nhanh chóng xóa đi, chúng ta đều biết xăm không hề xấu nhưng người xấu thì sẽ xăm mình. Câu này áp dụng trên người Thiên hoàn toàn đúng, bởi vì hắn không phải kẻ tử tế gì cho cam.
“Không được, trừ phi được sự cho phép của khách hàng thì tôi mới đưa được số phòng cho anh. Anh còn ở đây hăm dọa thì coi chừng tôi nói bảo vệ đuổi anh đi.” Gã đàn ông s.ống c.hết cố thủ. Bởi vì Trung là em họ của anh ta, đã vậy còn là khách quen ở đây. Thi thoảng, Trung sẽ kéo khách đến để ủng hộ việc kinh doanh của ông chủ chỗ này nên nhờ vậy anh ta mới được tăng lương gần đây. Bây giớ nếu để cho Thiên vào trong thì e là sẽ xảy ra chuyện lớn, mất cả chì lẫn chài lại không chừng.
Thiên không đôi co với người lễ tân nữa mà đi thẳng vào trong. Do nhà nghỉ này về cơ bản không có đầu tư lắm về an ninh nên chỉ thuê một bảo vệ cho có, tại vì bình thường chẳng mấy khi họ gặp rắc rối nên ông chủ quyết định tìm đại ai đó để làm cảnh thay vì bỏ nhiều tiền để đến mấy công ty bảo vệ tuyển người. Đây đúng là quyết định sai trái, bởi vì “ông trời con” này đang đ.iên tiết đến mức muốn dỡ cả cái nhà nghỉ ra để tìm người.
Người lễ tân khóc không ra nước mắt, vì anh ta bất lực mất rồi. Thiên rất kiên nhẫn mà gõ cửa từng phòng để tìm người, mà quá năm tiếng gõ họ không mở cửa thì hắn lại phá cửa để nhìn ngó bên trong. Nãy giờ đã gặp qua ít nhất mấy cảnh 18+, vậy mà ai đó lại không thèm dừng lại.
Bé con, tôi phát đ.iên vì em rồi.
Em ở đâu vậy?
Lễ tân cuối cùng cũng đầu hàng, quyết định đưa Thiên cùng với cô gái hóng hớt kia đến chỗ mà Trung đưa An vào. Ở bên trong căn phòng, An đang nhốt mình ở trong nhà tắm, cửa đã được khoái trái ở bên trong để tên Trung không động được vào mình.
“An, em mở cửa cho anh đi. Anh hứa không làm gì em đâu.”
“…”
“Em sợ cái gì chứ? Dù gì đã vào nhà nghỉ rồi, chẳng lẽ em định trốn mãi à?”
“Ngoan, đi ra ngoài… anh thương!”
Sau đó, lại là âm thanh vặn cửa bên ngoài…
(15)
Hắn nhặt được một cục nợ, một cục nợ phiền phức.
Phiền phức muốn c.hết “đi”!
Cục nợ này vừa ngốc, lại vừa ngon miệng như vậy thì làm sao người ta không nhòm ngó cho được? Thiên biết tính cách con bé này không phải là loại dễ dãi, có thể tùy tiện lên giường với người khác nên hắn đoán chắc rằng An bị người ta gài vào tròng!
Lúc mà người lễ tân khép nép mở cửa ra thì đập vào mắt mấy người bên ngoài là hình ảnh Trung đang mặc độc nhất chiếc quần trong để lôi kéo An ra ngoài. Con bé hét toáng lên, ngón tay bấu víu cánh cửa nhà tắm: “Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra… coi chừng tôi báo công an bắt anh đó… cứu… cứu…”
Máu nóng Thiên dồn lên não khi thấy cục cưng bị người khác ức hiếp. Từ cái ngày mà An gặp Trung và Cẩm trong quán café thì đã nhìn được hai đứa này không phải phường lừa đảo thì cũng là phường đa cấp bị biến tướng. Hắn xông vào bên trong, chẳng nói chẳng rằng mà giáng một cú trời thần vào mặt Trung trong lúc anh ta tập trung lôi An ra ngoài.
“Á… con mẹ nó, mày là thằng chó nào?” Trung lùi về phía sau, loạng choạng ôm một bên mặt. Chỉ có một cú đấm thôi mà anh ta đã xây xẩm mặt mày, đã vậy còn cảm nhận được vị tanh ở trong khoang miệng.
Thiên lao vào đấm nhau với cậu ta, đây là lần đầu trong suốt bốn năm trời hắn ra tay đánh người ta nặng đến vậy. Từ bụng đến mặt Trung không chỗ nào là không có vết bầm tím, thế mà trên người ai đó kể cả một vết xước cũng không có.
Hắn không nói không rằng mà mà trừng trị Trung như đang giã một miếng thịt. Đôi giày da kia giẫm vào một bên má Trung, Thiên chỉ nói bâng quơ một câu: “Mày có biết mày động đến ai không?”
“Em… em không biết đại ca ơi… đại ca tha cho em… em không biết…” Kể cả sức để phản kháng Trung cũng không có, xương cốt khắp người ê ẩm như muốn đ.ứt l.ìa thành từng đoạn. Máu mũi của anh ta chảy ròng ròng, thậm chí răng còn bị rơi ra một cái.
Thiên đạp mạnh hơn vào mặt Trung: “À, mày không biết à?”
“Đó là cục cưng của tao.”
“Dạ… dạ… em sai rồi…” Trung thiếu điều muốn tè ra quần khi thấy Thiên rút trong người ra một con dao găm, đã vậy còn nở nụ cười âm hiểm: “Mày động vào con bé bằng tay nào? Tay này? Hay tay này?”
Thiên ngồi xuống, giơ con dao sắc bén kia ngang tầm mắt của tên nọ. Kế đó, lại ghì một bàn tay của Trung xuống đất, điệu bộ làm như muốn xin một miếng thịt trên người Trung: “Tao lấy ngón tay này của mày xem như cảnh cáo, dám léng phéng nữa thì tao c.ắt g.ân tứ chi của mày.”
Nhưng, chưa kịp đợi Thiên động chạm thì Trung đã ngất đi mất vì quá sợ hãi. Dù gì cũng là trai trẻ chưa trải sự đời, gặp chút hù dọa thì hồn bay phát tán mà thôi. May thay, hắn chỉ dọa cho Trung sợ mà thôi chứ chưa làm gì thật.
Bé An nãy giờ im lặng, cứ trơ mắt nhìn ông chú kia h.à.nh h.ạ tên Trung ra bã mà không chớp mắt lấy một cái. Cái ngốc của con người có thể vô hạn nhưng sự lương thiện là có giới hạn, cô không thèm cản hắn lại bà để ông chú thay mình trả hết uất ức nãy giờ cô phải chịu. Sinh viên mà, mới ra đời ai mà chẳng bị lừa? Khi lừa An vào nhà nghỉ thì cô đã thấy có gì đó không ổn rồi nhưng lại thấy Trung đau đến mức đứng không vững, đã vậy còn nói mình sẽ giúp đỡ cô trong công việc nên An cứ cắn răng mà đi vào, lờ đi cảm giác kì quặc kia. Cô đang cần tiền để đưa cho mẹ mình, không có tiền bà ta lại đến chỗ ở của cô để ăn vạ mỗi ngày không chừng. Dù đã chuyển trọ lần thứ ba, ấy thế mà người phụ nữ vô liêm sỉ kia vẫn đu bám theo con bé để vơ vét vài đồng tiền cho con trai mình.
Trong đôi mắt của An phản chiếu đôi chân dài của Thiên bước đến trước mặt mình. Hắn cụp mắt nhìn cô, bảo: “Đi chơi đủ chưa?”
“…”
“Về nhà cùng tôi được không?”
“…”
“Tôi nhớ bé lắm.”