Chương 5: Gặp nguy cứu giúp
Kỳ Hoa mặc vào liền cảm thấy một luồng gió mát lan tỏa cả người, y phục vừa khít hắn, nhìn lại hai đệ tử vừa mặc vào rộng đến nổi lết đất, chỉ sau chút thời gian liền co lại vừa người, đều này làm Tuyết Vân rất thích thú.
Trang phục của hắn có họa tiết là những cành liễu kéo dài nửa thân áo, không rối mắt mà lại thanh tao.
Tuyết Vân lại điểm chút lá liễu ở dưới hai bên tà, còn Thiên Vũ lại được điểm xuyến lá liễu ở hai tay áo, kết hợp trắng xanh vô cùng nhã nhặn.
“Ting! Hoàn thành nhiệm vụ 3 ngày sinh tồn, ban thưởng quà tân thủ, Thẻ An Cư x1, Thẻ May Mắn x1, Thẻ Giảm Giá x1, Phù Hồi Gia x1, Phù Hộ Thân x1, Bảng Hiệu x1”
Thẻ Giảm Giá: Giảm giá một món trong shop 50%
Phù Hồi Gia: Sử dụng liền trở về nhà.
Phù Hộ Thân: Phòng chống toàn bộ sát thương trong 10 giây, có thể tự kích hoạt khi bị sát thương chí mạng.
Thẻ May Mắn: Chắc chắn bốc được quẻ xăm Thượng Thượng
Nhà An Cư: Có thể tùy ý lựa chọn một căn nhà, trở thành nhà của mình.
Bảng Hiệu: Một cái bảng hiệu hợp cách mà thôi.
Kỳ Hoa cười không ngậm được miệng, hắn đã nghĩ ngay đến hệ thống rồi, cảm ơn nhiều.
Lúc này, phía trước liền nghe tiếng động, giống như một trận đánh nhau, Kỳ Hoa đưa tay ngăn lại, từ từ đi vào đường mòn tiến lên phía trên xem thử.
Ở phía trước,
Đã có mấy cái xác c·hết, một người đàn ông tóc màu bạc, đang bay trên không trung, trên hai cầu vai như hai cánh bướm, dưới thắt lưng cũng có một cánh nhưng nhìn giống như chiếc đuôi, màu xanh tím.
Bên dưới là một trung niên, phải gọi là một nửa thân là trung niên, phần trên là đầu sói, đang liên tục chống đỡ những đòn t·ấn c·ông của người kia.
“Liên Châu, ngươi mau đem hộp gấm trở về Thành Thiên Đăng, cứ bỏ mặc ta.”
Người đàn ông nằm trên đất, gượng dậy hét lớn.
Liên Châu cũng không quay lại, mà hét lớn sau đó, “Thành chủ không thể c·hết ở đây được.”
Hướng tới người ở không trung, hai tay chống đỡ hình chữ X liền buông lỏng, hét lớn.
“Ngân Lang Trảm”
Một cương khí hình đầu sói bay thẳng vào đàn ông tóc bạc, nhưng lại không trúng, đôi cánh của người đàn ông tóc bạc đã thu lại, cơ thể nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Sau đó, liên tục lướt đến trước mặt Liên Châu đấm nhiều đấm.
“Bỏ cuộc đi Liên Châu, năng lực của ngươi phải phát huy vào ban đêm, muốn thắng được ta, đâu có dễ.”
“Hoành Như, ngươi là song thụ linh?” Liên Châu hoảng hốt, “Ngươi tha mạng thành chủ, khế đất kia liền giao cho Tà Tâm Tông, có được không?”
Hoành Như vừa đấm vừa cười, “Đúng như ngươi thấy, ta là song thụ linh, còn về khế đất ta phải lấy, còn lấy luôn cả mạng hai ngươi mới không có người nào biết!”
[ Trương Hoành Như, 44 tuổi
Cảnh Giới: Nguyên Hồn sơ kỳ
Căn cơ: Băng hành Phong
Thụ Linh: Hoa Tam Sắc Cẩn, Dạ Điệp
Đạo Hồn: Quỷ Đạo (Giả Nho Đạo)
Thân phận: Chấp sự Tà Tâm Tông ]
Kỳ Hoa một bên nghe một bên điều tra, vừa thấy Tà Tâm Tông, hắn biết làm sao kiếm công đức rồi, cái tên môn phái này liền rõ như ban ngày.
A ha! Còn có Quỷ Đạo đây mà.
Bên đây, Hoành Như nhảy ngược ra, hai cánh trên lưng liền ảo hóa vô số đường gân tím, một lát sau liền cô đọng thành một quả cầu, một bên, Liên Châu vẫn bị bởi những cú đấm của Hoành Như, sắc mặt của Liên Châu liền hoảng, “Thụ linh Dạ Điệp, Phấn Đông Cứng.”
Quả cầu nhẹ nhàng nổ tung, vô số hạt phấn rơi xuống, chỗ kỳ diệu là hai cánh tay đưa thẳng về phía trước của Liên Châu dần dần xuất hiện tầng băng, sau đó dần dày lên rồi lan dần xuống cơ thể.
Trương Hoành Như ngửa mặt cười ha ha, bung hai đôi cánh hoa, dùng một chiêu gọi là Băng Phong Nhất Kích bay thẳng về phía ông già nằm đất, trên không trung chỉ phát ra một giây quang mang màu đỏ rực cùng một tiếng phốc.
“Kim Châm Kết Tử”
[ Giết một cao thủ Nguyên Hồn, nhận 100 công đức ]
Kỳ Hoa lựa chọn xong mục tiêu Trương Hoành Như, một kim phóng ra còn mạnh hơn cây kim châm lúc đầu, tiếng phóng kim như t·iếng n·ổ đại bác, làm vang toàn bộ rừng cây, chim chóc đua nhau tung bay ngập trời.
Toàn bộ cảnh đó đều thu vào ánh mắt của ông lão nằm dưới đất và Liên Châu, một loại cương khí đủ uy lực xé gió trúng ngay mi tâm của Trương Hoành Như, ai ai cũng hốt hoảng, cho đến cả Tuyết Vân, Thiên Vũ càng hâm mộ hắn hơn.
Không còn tác dụng của Phấn Đông Cứng, Liên Châu chỉ đưa một lực liền phá vỡ, đầu sói thu về hóa thành đầu người, các v·ết t·hương do đao phong tạo thành từ từ lành lại, Kỳ Hoa vô cùng kinh ngạc.
[ Phạm Liên Châu, 32 tuổi
Cảnh Giới: Nguyên Hồn sơ khuy
Căn cơ: Thổ hành Kim
Thụ Linh: Ngân Nguyệt Lang 2 sao
Thân phận: Vệ thành tướng quân Thành Thiên Đăng ]
Ngân Nguyệt Lang: Sinh sống thành bầy trong U Nguyệt Sâm Lâm, rất ít khi xuất hiện ở bên ngoài, hít thở ánh trăng làm lẽ sống.
Thụ linh: Ban ngày có khả năng phục hồi v·ết t·hương nhanh chóng, đổi lại giảm đi một nửa tu vi, không thể biến thân toàn phần, ban đêm không có khả năng hồi phục, đổi lại tu vi gia tăng một cấp, đêm trăng tròn tăng hai cảnh giới.
Bối phận không nhỏ, Kỳ Hoa trong lòng cười gian, cứu một mạng người này, hưởng lợi không nhỏ, dù sao cũng là ân nhân tướng quân một thành, việc làm ăn buôn bán an nhàn về sau không thành vấn đề.
Liên Châu xoay người gật đầu liền vội chạy lại bên cạnh ông già đang nằm dưới đất.
Kỳ Hoa bên này ngỡ ngàng một chút, sau đó có chút không vui với người này.
Hắn nhìn xuống nhìn thông tin của lão già.
[ Tôn Đào, 60 tuổi (hấp hối)
Cảnh Giới: Thoát Phàm tầng 10
Căn cơ: Kim chuyên chú
Thụ Linh: Ngọc Thiềm Thừ (cấp sử thi)
Thân phận: Thành chủ Thành Thiên Đăng ]
Ngọc Thiềm Thừ: Cóc ba chân ngậm báu vật trong miệng, khi bị g·iết có thể dùng báu vật hồi sinh.
Thụ linh: Chủ nhân có thể chọn một thứ xem như là báu vật, ngăn chặn một lần chí mạng.
“Hêy da, ông lão này bối phận còn cao hơn, thì ra là thế.”
Hắn nhìn cử chỉ của Liên Châu liền đồng tình, trách nhiệm bảo toàn mạng của chủ nhân càng lớn hơn mạng hắn, vì thế cách cư xử vừa rồi cũng phải.
Liên Châu lúc này vận dụng một lực cương khí màu vàng tươi, chưởng vào cơ thể của Tôn Đào, một viên ngọc trai bay ra từ miệng của ông ta, hóa thành một con cóc to bằng hai bàn tay, trên lưng đính đầy kim cương, ngọc thạch, nó ngồi lên ngực Tôn Đào sau ba tiếng ộp, liền hóa thành viên ngọc trai rơi xuống người lão.
Lúc này, Tôn Đào mở mắt, đầu tiên vẫn là mỉm cười, “Tạ ơn ân công giúp sức, mạng già của lão đầu chắc không qua khỏi, Ngọc Thiềm đã dùng hết ba lần năng lực, tiếc rằng chỉ còn thời hạn một tuần nữa có thể dùng, nhưng mệnh trời không cho ta hoàn thành.”
Hắn dừng lại ho khan, “Khế đất phía đông thành Thiên Đăng phải cho một người đủ sức gánh vác, không thể cho ma phái giữ, ân công nếu có thể, khụ khụ, nắm giữ khế đất này, giúp lão già duy trì ít nhất một năm.”
“Dùng tâm để cảm, dùng tay để nhìn, không cần phải bi oan.”
Kỳ Hoa nói xong, tay giả vờ kết ấn đơn giản, tay trái kết thành lan hoa chỉ, một luồng sinh cơ to lớn tụ hội về đầu ngón tay, đến Kỳ Hoa cũng ngỡ ngàng, lần này Kim Châm Độ Kiếp ra thế công lớn vậy sao?
Lúc đó, vô số nụ hoa liền bung những cánh hoa, kết kén nằm trong các hốc cây cũng run mình bật kén, vô số cây cỏ tự buông tha thời gian sinh trưởng, tạo thành sinh cơ tụ lại vào đầu kim châm.
Kim Sinh Cơ.
Mũi kim phóng ra kèm theo quang mang màu xanh thẳm, tựa như ánh sáng ban mai, pháp thân sau lưng hắn lại hiện ra, bồ tát trên tay cầm bình liễu, nhẹ nhàng vung cầm liễu, những giọt nước tưới trên người Tôn Đào.
Tôn Đào như không tin vào mắt mình, trong miệng chỉ lầm bầm: “Cảnh giới Chuyển Linh, Thụ Linh Hóa Tướng?”