"Gia chủ, việc tiêu tốn quá nhiều tài nguyên vào Diệp Huyền không thể tiếp tục như vậy được, đồng dạng với lượng tài nguyên đó, các tử đệ của gia tộc đều có thể bước vào Dẫn Khí tam tầng viên mãn hoặc là tứ tầng, mà Diệp Huyền lại chỉ là nhị tầng, mong gia chủ hãy nghĩ lại".
Một vị tộc lão trong đó lên tiếng phản đối đối với cách làm của gia chủ trong những năm gần đây.
Việc tốn quá nhiều tài nguyên vào một tử đệ gia tộc khiến cho bảo khố của gia tộc cứ thể giảm đi, lượng bù vào theo từng năm cũng không đủ để bù đắp lại lượng thất thoát tài nguyên trong bảo khố.
Mà hắn lợi dụng ngay lúc họp gia tộc lúc này nói lên chính kiến của mình.
Đông đảo tộc lão xung quanh cũng đồng thuận gật đầu theo, bọn hắn không dám lên tiếng vì trong những năm Diệp Hoài Niên lên chức gia chủ từng cống hiến rất nhiều cho gia tộc, cũng vì thế gia tộc mới có thể đứng vững trong Nguyên Lộc Thành bao năm qua.
Kể từ khi Diệp Hoài Niên lên làm gia chủ, lượng tài nguyên, sản nghiệp trong gia tộc cứ thế tăng mạnh, khác xa so với tiền nhiệm gia chủ trước đo chỉ có biết tiêu sài bừa bãi, khiến gia tộc gần như mất đi vị thế trong tam đại gia tộc trong thành.
"Đúng vậy, tuy rằng không thể không thừa nhận công trong những năm vừa qua của gia chủ, nhưng chúng ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ cho việc gia chủ ngài tự ý sử dụng quá nhiều tài nguyên lên người Diệp Huyền được".
Một vị tộc lão trong đó lên tiếng, phụ họa theo với vị tộc lão trước đó, mà vị tộc lão này tự nhiên cũng có địa vị không tệ trong tộc.
"Các ngươi...."
Diệp Hoài Niên vừa định lên tiếng phản bác nhưng hắn lại thở dài rút lại lời định nói ra.
Tuy hắn là gia chủ Diệp Gia nhưng hắn chỉ có nắm giữ một nửa quyền lực trong tộc, nửa còn lại chính là các tộc lão ngồi tại đây quyết định, mà hắn có thể lên làm gia chủ tự nhiên cũng là được các tộc lão này bầu cử đưa lên.
"Được rồi, họp gia tộc đến đây thôi, về việc này, ta tự có phương hướng giải quyết".
Nói xong, Diệp Hoài Niên hướng các vị tộc lão hành lễ, theo đó thoát khỏi gia tộc tộc điện.
...
Qua một lúc lâu, Diệp Hoài Niên trong lòng suy nghĩ đến việc của Diệp Huyền, tuy hắn tận tình hướng dẫn Diệp Huyền tu luyện, nhưng trãi qua nhiều năm như vậy nhưng tu vi lại chỉ tịnh tiện chút ít, trong khi đó các con cháu tộc lão khác đã đi khá xa so với Diệp Huyền.
Tâm tình bất ổn, hắn hướng về Lĩnh Xuân Y hỏi han ý kiến nên làm những gì.
"Xuân Y, nàng nói xem, Huyền nhi tu luyện tiến cảnh chậm chạp như vậy, ta cũng đã hết cách với con nó rồi, trong tộc các vị tộc lão lại muốn ta cắt giảm lại tài nguyên của Huyền nhi, ta nên làm sao bây giờ". Vừa nói, Diệp Hoài Niên vừa thở dài.
"Không sao cả, Huyền nhi tự có hướng đi của nó, tuy chúng ta có thể cấp tài nguyên cho con nó tu hành, nhưng lộ phải do chính nó đi, nếu không thì để ta thử xem sao".
Lĩnh Xuân Y an ủi lấy, mang theo một cỗ tự tin, rất khó có người có thể nhận ra dược.
"Vậy cũng được, không thì nàng thử xem sao, có lẽ ta không có năng khiếu dạy dỗ con nó tu luyện".
...
Ngay trong phòng, Diệp Huyền mảy may không biết đến ngoại giới xung quanh đã có những gì xảy ra.
Hắn vẫn đắm chìm trong tinh thần đại hải của mình, từng chút từng chút một dẫn dắt lấy từng tia từng tia tinh thần chi lực hội tụ lại ngay trong thức hải.
Theo như Thanh Minh Tâm Pháp ghi chép, bước đầu tiên chính là dẫn dắt từng tia tinh thần chi lực hội tụ lại trong thức hải, từ đó dựng nên một cái thai màng thức hải, nhằm chuẩn bị cho bước kế tiếp.
Chính là biến tinh thần chi lực thành tinh thần chi hải, từ đó rèn luyện chính mình linh hồn, có thể tẩy rửa linh hồn để linh hồn bước vào một trạng thái thuế biến thăng hoa, nhằm nâng cao ngộ tính.
Trong những ngày qua, Diệp Huyền chỉ sử dụng đúng một lần không gian tu luyện, mà hắn cũng không tu luyện Đạo Kinh.
Hắn thấy muốn tu luyện một cuốn siêu cấp công pháp, cần phải có đủ tinh thần và linh hồn cường đại mới có thể làm được.
Sẽ không bao giờ có chuyện, một phàm nhân tu luyện siêu cấp công pháp sẽ được công pháp tẩy lễ, thăng hoa ngộ tính và tư chất, từ đó nhất phi trùng thiên.
Ầm ầm.
Vù vù.
Ngay lúc này, trong thức hải của Diệp Huyền phát ra một tiếng oanh minh.
Cả thân thể của hắn lượn lờ xung quanh lấy từng tia từng tia tinh thần chi lực mà ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được.
Từng tia tinh thần chi lực lập tức hội tụ lại hắn mi tâm, trên mặt Diệp Huyền cũng nổi lên từng tia gân xanh, mang theo dáng vẻ đau đớn tột cùng.
Hết thảy những dị tượng này không có ai nhận ra cả vì Diệp Huyền đang sử dụng công năng không gian tu luyện của hệ thống.
Hắn từng xe qua, tu luyện tâm pháp này sẽ gây nên dị tượng khó lường, chỉ cần một tác động nhỏ từ bên ngoài cũng đủ khiến cả quá trình gây ra phản phệ, ảnh hưởng rất có thể chính là tổn thương thần trí, từ đó trở thành kẻ khù khờ suốt đời.
Ầm.
Lại một âm thanh trong thức hải của Diệp Huyền vang lên.
Nhưng lần này Diệp Huyền không còn cảm nhận được đau đớn trước đó nữa, hắn cảm giác giờ đây bản thân đã có thể thông thấu hết thảy những gì trước đó đã đọc qua cũng có thể nhớ lại một số kí ức đã phải mờ rất lâu tại tiền thế.
Tinh thần chi hải, nhập môn.
Mở mắt ra, nhìn hết thảy xung quanh, giờ đây quang cảnh trong mắt Diệp Huyền đã không còn như trước kia, hắn có thể thấy được từng đốm nhỏ li ti bay lượn xung quanh.
"Đây chính là thứ được gọi là hạt tinh thần như trong tâm pháp miêu tả sao".
Hạt tinh thần, những hạt này có khắp mọi nơi, chỉ có những tu giả tu luyện tinh thần lực có thể lấy trong không khí đến luyện hóa cho chính mình, nhưng con đường này cực khó, nếu bản thân không có tinh thần cường đại thì dù có dùng mọi cách cũng không có cách này khai thác lấy hạt tinh thần trong không trung.
Diệp Huyền kiểm tra lấy thức hải của mình, ở đây không còn là như trước một màu đen xám nữa, mà là một màu vàng óng ánh.
Một dòng nước màu vàng lặng im trong thức hải của hắn, như một tấm gương, Diệp Huyền thậm chí còn có thể thấy được chính mình phản chiếu trên mặt hồ.
Quan sát một lúc, Diệp Huyền thoát khỏi tinh thần chi hải.
Hắn tiếp tục đọc lấy Thanh Minh Tâm Pháp, theo như trong tâm pháp khi chép, tu giả ngưng kết thành công tinh thần chi hải, có thể lấy hại tinh thần tại ngoại giới thêm vào chính mình tinh thần chi hải.
Khi tinh thần chi hải đạt đến trạng thái viên mãn, từ đó đúc nên tinh thần kim đan, có thể giữ đến trạng thái bất hủ, không ai có khả năng đánh vỡ.
"Ra là vậy, tinh thần chi hải cũng có thể đúc thành kim đan, chắc cũng khá tương tự như cách tu luyện theo hệ thống tu luyện như luyện khí, trúc cơ, kim đan nhỉ".
Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyền vẫn tiếp tục tu luyện, nhưng lần này hắn không tu luyện tâm pháp nữa, hắn nếm thử tiếp tục tu luyện Đạo Kinh, từ đó thử xem có thể hay không nhất cử đột phá đến Dẫn Khí tứ tầng hay cái cột mốc Đạo Kinh đề ra là Dẫn Khí ngũ tầng.
Bỗng nhiên, bên ngoài co tiếng bước chân vang lên, ngay lập tức Diệp Huyền thu lại không gian tu luyện.
Không gian tu luyện cũng chỉ như một cái tứ phương trận pháp gắn tại bốn phía cách hắn ngồi chỉ tầm bốn năm bước chân, cũng chẳng phải là một cái không gian tách biệt so với ngoại giới.
Nhưng làm Diệp Huyền đau tim nhất chính là một lần mở ra không gian tu luyện thì dù cho có mở ra bao lâu thì cũng tính là một lần, hiện tại, hắn cũng chỉ còn lại 2 lần, mà vì ngoại giới có người đến, Diệp Huyền hết thảy mới tiêu hao một canh giờ trong đó tu luyện, tự nhiên còn thừa lấy một canh giờ nữa.
Cốc cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo một thanh âm nhu mì.
"Huyền nhi, con có trong đó không, nếu có thì mẫu thân vào đây".
"Dạ, mẫu thân cứ tự nhiên".
Người đến tự nhiên là Lĩnh Xuân Y, trước đó nàng đã đồng ý với Diệp Hoài Niên đến chỉ đạo Diệp Huyền tu luyện, tự nhiên nàng cũng không có quên đi.
Diệp Huyền tự thân ra mở cửa, hướng Lĩnh Xuân Y đi vào trong phòng.
Vừa đi, Lĩnh Xuân Y quan sát trên dưới Diệp Huyền, nàng không khỏi ngạc nhiên.
"Huyền nhi, con thành công đúc nên tinh thần chi hải rồi sao, chỉ mới mấy ngày thôi mà".
Nghe vậy, Diệp Huyền cũng chỉ có thể gãi đầu, nhỏ giọng đáp.
"May mắn, may mắn thôi ạ".
Mặc cho hắn đúc nên tinh thần chi hải, hắn vẫn không có cách nào nhìn thấu mẫu thân hắn.
Gác lại sự việc, Diệp Huyền lên tiếng hỏi Lĩnh Xuân Y trong sự nghi hoặc.
"Mẫu thân, người đến đây làm gì ạ, không phải chỉ là kiểm tra lấy hài nhi tu luyện đấy chứ ?".
"Đúng vậy, ta vừa đến là để kiểm tra con tu luyện cũng như chỉ đạo con tu luyện, nhưng con đã đúc nên tinh thần chi hải, vậy thì ta cũng không cần phải chỉ đạo nữa".
"A, vì sao mẫu thân lại không chỉ đạo nữa, vì tinh thần chi hải đúc thành sao ?". Diệp Huyền mang theo sự nghi hoặc hỏi lên.
"Bớt giả ngu cho ta, ngay trong tâm pháp cũng có ghi lại rồi, tu giả tu luyện Thanh Minh Tâm Pháp khi đã nhập môn, tinh thần chi hải có thể phụ trợ lấy tu giả thấu hiểu mọi loại công pháp, tùy theo cảnh giới tu giả hiện có, mức độ lý giải và hiểu rõ cũng cao hơn so với cùng cảnh giới tu giả khác, tự nhiên tu hành sẽ thuận thế hơn nhiều, bình cảnh cũng được giảm bớt đi rất nhiều".
Lĩnh Xuân Y theo đó bóc trần cái giả ngu của con mình, từ từ mà giải thích cho Diệp Huyền hiểu.
"A, thì ra là vậy".