Nhất Đạo Tiên Đế

Chương 4: Tinh thần




Trãi qua năm năm, bằng vào tự thân tư chất, Diệp Huyền chỉ mới có bước vào Dẫn Khí nhị tầng, tốn một lượng lớn tài nguyên tu luyện trong gia tộc.

Hắn năm nay chỉ mới mười tuổi, đạt đến Dẫn Khí cảnh nhị tầng, khác con cháu trong Diệp Gia đã bước vào tam tầng hoặc thậm chí là tứ tầng, mà hắn lại là người tốn nhiều tài nguyên nhất.

Tuy là con của gia chủ, Diệp Huyền trong tộc cũng không mấy được chào đón, thậm chí còn bị khinh thường chỉ vì thực lực kém cỏi, chỉ có thể thích hợp làm tử đệ hoàn khố.

Ngay hiện tại, Diệp Huyền đang ngồi trong phòng, tâm tình không tốt chút nào cả, hắn gần như đã dùng hết 1/3 tài nguyên trong gia tộc nhưng cũng chỉ xung kích đến nhị tầng trung kỳ.

Nếu không phải hắn lén bỏ một hai viên trung phẩm linh thạch vào trong dược dịch lúc tôi thể, có khi hắn còn chẳng bước vào được nhị tầng nữa.

"Ai, quả nhiên dù cho có có Đạo Kinh tại người, tư chất linh căn chung quy là quá kém, mất năm năm mới có thể bước vào nhị tầng".

Than ngắn thở dài, Diệp Huyền cảm thấy dù có hack gia thân, nhưng nếu không có mệnh sài thì chung quy cũng chỉ là gân gà.

Hắn nhớ tới những kẻ có hack kia, mặc cho tư chất thấp kém, nhưng vẫn được công pháp cho tẩy rửa, thoát thai hoán cốt, đủ khả năng bước lên tiên lộ vấn đỉnh thiên hạ.

Cộc cộc cộc.

Bỗng nhiên ở bên ngoài có bước chân vang lên.

Một phụ nhân từng bước từng bước đến gần gian phòng của Diệp Huyền.

Không ai khác chính là Lĩnh Xuân Y, phụ mẫu của Diệp Huyền, đăng sau nàng là một vị nha hoàn, cung cung kính kính đi theo nàng phía sau lưng.

"Huyền nhi, con có trong đó không".

Nghe được thanh âm chính là phụ mẫu mình, Diệp Huyền lập tức đứng dậy, hướng ra phía cửa để mở cửa.

"Mẫu thân, làm sao người lại đến đây ?".

"Không lẽ ta không được đến sao, Huyền nhi không lẽ không chào đón ta sao".

Lĩnh Xuân Y vừa nói vừa mỉm cười, Diệp Huyền không thể không nhịn được mà lùi lại.

Hắn biết chỉ cần mẹ hắn cười lên, hắn chắc chắn sẽ ăn đắng, không, đúng hơn là ăn thiệt thòi.

Đã từng Diệp Huyền thử đọ sức với mẹ hắn, nhưng không lần nào là hắn thắng cuộc cả, Diệp Huyền từng cảm nhận được một tia uy áp toát ra từ thân thể của mẹ hắn.

Mà uy áp ấy lại không giống với cha hắn khi hắn luyện tập với cha hắn.

Diệp Huyền có vài điều nghi hoặc, trước kia hắn nghĩ đến dù cho có tìm hiểu ra sao, hắn cũng không tìm ra được nhà ngoại ở đâu, mẹ hắn cũng không nói với hắn nửa lời.

"Thế nào, sợ rồi sao".

Lĩnh Xuân Y nhìn thẳng Diệp Huyền, cười lớn, nàng ra hiệu cho nha hoàn sau lưng lùi đi, từng bước một bước vào phòng Diệp Huyền.

"Không...không có, mẫu thân, người tìm hài nhi có chuyện gì không ?".

Diệp Huyền thả lỏng cơ thể, hướng Lĩnh Xuân Y ngồi xuống, hắn ngồi đối diện, chờ lấy mẹ hắn lên tiếng.

Bỗng nhiên, Lĩnh Xuân Y từ trong túi lấy ra một cái cuốn sách, tuy cũ nhưng nhìn qua cũng không phải đồ vật bình thường.

Nàng hướng cuốn sách ấy đến gần Diệp Huyền, lên tiếng nói.

"Huyền nhi, hiện nay con đã đủ mười tuổi, có thể tiếp nhận cuốn tâm pháp này, cuốn tâm pháp này là Thanh Minh Tâm Pháp, có thể giúp con tăng cường tinh thần lực, từ đó đột phá bình cảnh dễ hơn, ta quan tinh thần lực của con tuy mạnh hơn người khác, nhưng lại rất tán loạn, không tụ lại được một chỗ".

Nghe vậy, Diệp Huyền hắn mới hiểu ra tại sao mỗi khi tu luyện, vận chuyển Đạo Kinh cũng như công pháp gia tộc lại chậm chạp như vậy, mặc cho hắn là xuyên việt giả, tinh thần cùng linh hồn lực có chỗ hơn người, nhưng chung quy cũng không phải cường đại.

'Chờ chút, mẫu thân quan ta tinh thần lực, tu sĩ Dẫn Khí cảnh đâu thể làm được, trừ phi đạt đến Linh Hải hoặc thậm chí cảnh giới cao hơn mới có thể làm được, không lẽ...'.

Nghi hoặc trong lòng, Diệp Huyền không kìm được lên tiếng hỏi thẳng Lĩnh Xuân Y.

"Mẫu thân, có phải người hay không là...".

Không đợi Diệp Huyền nói tiếp, Lĩnh Xuân Y trực tiếp ngắt lời, chặn lại ý nghĩ trong lòng của hắn.

"Có những điều con không nên biết, biết quá nhiều đồng dạng không tốt chút nào, cầm đi, cũng không nên nói cho cha con làm gì, cũng không nên nói với bất kỳ một ai khác, hiểu chưa".

Nói xong, Lĩnh Xuân Y trực tiếp rời khỏi đây, cũng không giải thích gì cho Diệp Huyền nữa, nàng truyền cho Diệp Huyền cũng chỉ mong Diệp Huyền tu luyện được tốt hơn mà không gặp phải chướng ngại gì.

Nhìn đến bóng lưng từng bước từng bước rời đi của mẫu thân mình, Diệp Huyền trong lòng cảm nhận được bản thân như sắp mất đi một cái gì đó, hắn biết sắp tới chính là theo mô bản của mình.

Từ trong câu nói trước đó của Lĩnh Xuân Y, hắn đã ẩn ẩn cảm nhận được nhà ngoại của hắn có hai trường hợp ngay tại trước mắt hắn.

Một là sự cường đại, mẹ hắn có thể vì đào hôn mà đi tới nơi này, từ đó gặp cha hắn nên mới có hắn ngay tại thời điểm này, và rất có thể bọn họ đã biết được mẹ hắn ở đây, tùy thời có thể áp giải về gia tộc.

Hai chính là nhà ngoại của hắn đã bị diệt, thứ hắn đang cầm chính là nguyên nhân dẫn đến trạng thái bị diệt, mà mẹ hắn lại là tộc nhân cuối cùng sống sót được.

Diệp Huyền nhận thấy trường hợp một sẽ khả thi hơn rất nhiều, nhưng không ai biết được thiên cơ ra sao, rất có thể sẽ là trường hợp hai.

Cầm lên cuốn tâm pháp, Diệp Huyền lật ra trang đầu tiên, nếu mẹ hắn đã đưa hắn, vậy tự nhiên là chấp nhận hắn có tư cách học nó.

Nhìn vào phần giới thiệu của Thanh Minh Tâm Pháp, hắn thấy được tâm pháp này chủ tu là tinh thần chi lực, tinh thần càng cường đại, tự nhiên bình cảnh tu luyện sẽ giảm bớt đi rất nhiều.

Nhưng độ khó của nó lại cực cao, mặc cho không có sự xung đột khi tu luyện công pháp khác, nhưng tâm pháp yêu cầu phải có tinh thần và linh hồn phải cường đại hơn người bình thường, đạt đến đại thành, càng là có thể đúc ra được tinh thần kim đan, khả năng vượt cấp khiêu chiến càng là cao hơn rất nhiều.

Đọc xong giới thiệu sau đó, Diệp Huyền loại bỏ đi mọi tạp niệm, tâm thanh minh tịnh, bắt đầu tu luyện Thanh Minh Tâm Pháp.

Bước đầu khi tu luyện Thanh Minh Tâm Pháp chính là tâm phải tịnh, không thể có sự can thiệp của ngoại giới, càng là phải tụ tập lại tinh thần lực lại một chỗ mới có thể tính là là nhập môn.

Trãi qua hết thảy hai canh giờ, Diệp Huyền cuối cùng mới có thể tụ tập lại được một nửa lượng tinh thần lực lại một chỗ, chỉ có thể tính là bán nhập môn.

Phù.

Thở ra một cái, quanh thân của hắn như có như không toát ra một loại khí chất siêu phàm thoát tục, hết thảy không tiếp nhận ngoại giới xâm nhập.

Cảm nhận được tự thân thay đổi, Diệp Huyền lập tức thu hồi khí chất bản thân lại ngay lập tức, hắn cũng không muốn làm chim đầu đàn.

Ở xa, Lĩnh Xuân Y vẫn chưa rời đi quá xa, mà là ngồi ở gần đó, quan trắc đến Diệp Huyền tu luyện.

"Không tệ, tiêu hao hai canh giờ đã có thể coi như bước đầu nhập môn rồi".

Lĩnh Xuân Y cảm khái, lúc nàng tu luyện tâm pháp này, tiêu hao hết một tuần mới có thể tính là nhập môn, phải nói dùng một tuần trong gia tộc nàng đã được coi là rất nhanh.

Mà cuốn tâm pháp này dược truyền từ tiên tổ trong gia tộc, độ khó cực cao, người tu luyện được nó càng là như hạt cát giữa biển cát.

"Tiểu thư, thiếu gia ngài ấy tuy tu luyện được nó nhưng cũng không thể giúp ngài ấy có chỗ đứng trong gia tộc được, càng quan trọng hơn là tư chất ngài ấy rất thấp, trong quảng thời gian này, gia tộc đã điều tra đến được Nguyên Lộc Thành, chúng ta còn rất ít thời gian, tối đa chỉ còn năm năm nữa, khi đó chỉ có thể về gia tộc chịu phạt thôi ạ".

Vị nha hoàn này đã theo Lĩnh Xuân Y từ lúc nàng đến Nguyên Lộc Thành, vì sự đào hôn của tiểu thư mình, nàng chấp nhận đi theo tiểu thư chạy trốn khắp nơi.

"Vậy thì sao, ta có lòng tin thằng bé có thể đúc nên tinh thần hải trước năm năm, ta không biết tại sao lại có cảm giác này nhưng từ trước đến nay ta chưa từng cảm giác sai lầm, càng là sẽ không mạo hiểm mà đưa cho thằng bé cuốn tâm pháp đấy".

"Dạ".

Vị nha hoàn đứng sau Lĩnh Xuân Y cũng không có chất vấn tiếp, tuy nàng biết tiểu thư không có sai lầm trong linh cảm của mình nhưng cũng không thể không tin đến linh cảm của tiểu thư mình được.

...

Tại một thành địa ở đâu đó.

Trong góc tối, hiển hiện ra hai người, toàn thân càng là một màu đen, không thấy rõ dung mạo ra sao.

Một người trong đó càng là quỳ trước người kia, thể hiện ra sự cung cung kính kính.

Một thanh âm già nua vang lên, cấp cho người kia những tình báo mà hắn đã thu được gần đây.

"Chủ nhân, theo lão nô tìm hiểu được, Diệp Huyền của Diệp Gia hiện tại chỉ mới là Dẫn Khí cảnh nhị tầng, lượng tài nguyên hắn sử dụng trong gia tộc rất lớn, càng quan trọng hơn là những tộc lão trong Diệp Gia đang có ý định bức bách gia chủ Diệp Hoài Niên nhường ngôi gia chủ".

Nghe được lượng tin tức hôm nay, người đang đứng kia mở nụ cười, ha hiệu cho người đang quỳ kia lui đi.

"Lui đi".

"Vâng".

Đợi hạ nhân thoái lui, hắn ngồi xuống ghế, nhấc lên ly trà, trong lòng càng là nghĩ đến bảo vật mà Diệp Gia cất dấu trước kia, thứ mà hắn nghe được rằng đó là một món bảo vật, chỉ cần nắm giữ nó, khi đó hắn có thể một bước bước vào viên mãn, càng là có thể đột phá cảnh giới.