Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 23




Hàng năm giữa tháng tám, Kim Phượng Các chẳng phân biệt ngày đêm. Tuy là đêm khuya, vẫn tiếng động lớn rầm rĩ náo nhiệt, khách quý chật nhà.

Bên dưới ồn ào gay gắt, đình nhỏ Vong Ưu lại thanh u vắng vẻ.

Lúc mọi người đang ngủ say, giọng nữ khó nhịn đau đớn đột nhiên vang lên. “A… Đau quá a… Nhân yêu… Hồ ly, cứu mạng a.”

Đình nhỏ Vong Ưu chỉ có bốn người ở, tiếng kêu đau vang khắp đình, ánh nến trong ba gian phòng nhanh chóng sáng lên. Ngay sau đó, ba người vội vội vàng vàng vọt vào trong phòng Lăng Sương.

“Bích Ảnh, ngươi làm sao vậy.” Nam Cung Dật đi vào trước tiên, chạy đến bên giường, giọng lo lắng, “Khó chịu chỗ nào?”

“Bích Ảnh.” Lâu hồ ly không cam lòng tỏ ra yếu kém, cũng vọt vào trong phòng.

“Lâm tiểu thư,” Thanh Tuyền vào sau cùng.

Thấy ba người xếp hàng đứng trước cửa sổ, mắt Lăng Sương thật có chút trợn tròn, “Chân ta bị chuột rút a.” Chẳng qua chỉ là chuột rút, không cần tất cả phải đến đây hết đi.

Lâu hồ ly vừa định tiến lên, đã bị Nam Cung Dật xô sang một bên. Hắn xốc chăn lên, nhẹ nhàng xoa bóp cẳng chân co căng của Lăng Sương, “Không sao, bị chuột rút đều như vậy cả.”

Nam Cung Dật sốt ruột, dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa đem Lâu Đoạn Nhai xô té xuống đất.

Ổn định thân thể, hắn nhịn không được lắc đầu cười khổ, “Lâm cô nương, bị ngươi hù chết rồi.”

“Ta đau a.” Chưa nói nàng phụ nữ có thai lại bị chuột rút, nửa đêm canh ba đột nhiên đau, nàng bị doạ đến nhảy dựng. Không phải chịu không nổi đau đớn, mà là lo cho đứa nhỏ.

“Không sao, xoa bóp một chút thì tốt rồi.” Tam thiếu gia hết sức chăm chú, ôn nhu xoa bóp cẳng chân của nàng, “Thanh Tuyền, đốt đèn.” Trong phòng quá tối, thấy không rõ lắm.

Thanh Tuyền theo lệnh đốt đèn, ánh nến dần dần rọi sáng khắp phòng. Thấy được bộ dạng của tam thiếu gia, ba người đều sửng sốt.

“Nhân yêu, ngươi bị cướp sao?” Vì sao lại nhếch nhác thành như vậy?

“Không có a.” Hắn ngủ thật ngon, làm sao bị cướp đoạt.

Nam Cung Dật tóc tai bù xù, trường bào ngổn ngang, dưới chân lại chỉ đi một chiếc giầy. Người giang hồ đều biết, Nam Cung Dật là kiểu người “Đầu có thể rơi, tóc không thể rối”. Hôm nay, hắn lại có thể phụ đức hạnh này, không phải bị cướp chẳng lẽ là bị cưỡng gian rồi?

Lăng Sương giương mắt đờ đẫn, “Ngươi bị cưỡng gian sao? Hung thủ là Ngưng Yên hay Thanh Tuyền?” Hai người con gái này đối với hắn thèm muốn đã lâu, bị các nàng cưỡng gian chẳng có gì lạ. Nhất là Ngưng Yên, vừa nhìn là biết sẽ làm ra cái loại chuyện này.

Nam Cung Dật hung hăng trừng mắt nàng, giọng điệu ác liệt, “Nghe thấy ngươi la cứu mạng, đâu chăm chút được nhiều như vậy.” Cho dù phòng ở cháy, hắn cũng sẽ quần áo nón nảy chỉnh tề đi ra. Hắn hôm nay không biết phát điên cái gì, vừa nghe tiếng la của Lâm Bích Ảnh, lao đi so với thỏ còn nhanh.

Lăng Sương đương nhiên không phải cố ý châm chọc Thanh Tuyền, Thanh Tuyền cũng không phải người nhỏ mọn. Nàng ta chỉ là cười khổ một chút, lén ra hiệu Lâu Đoạn Nhai rời đi. Giờ này khắc này, tình này cảnh này, bọn họ đứng ở chỗ này chỉ bằng thừa.

“Tam thiếu gia, thực ra ta thấy con người ngươi cũng không tệ.” Có thể được Nam Cung Tam thiếu gia vì nàng phá đi hình tượng, mặt mũi Lăng Sương nàng lớn thật a.

Ngón cái nhẹ nhàng ấn bắp thịt, Nam Cung Dật liếc nàng một cái, “Câm miệng cho ta, lần sau đừng kêu ta, tốt nhất đau chết ngươi.”

Lăng Sương không phải người vong ân phụ nghĩa (TYV: quên ơn bội [bạc] nghĩa), (Ách, tam thiếu gia giờ đang ban ơn, cho dù nàng muốn quên cũng quên không được), rốt cục hoà nhã nhìn tam thiếu gia, “Thủ pháp thật không tệ mà, có phải bình thường hay xoa bóp cho nữ nhân khác a?”

“Ác nữ, ngoan ngoãn câm miệng cho ta.” Ngoại trừ Lâm Bích Ảnh, không ai có thể khiến hắn tự hạ thấp địa vị. Ngay cả phụ thân sinh ra hắn, cũng không ngoại lệ.

Lăng Sương nháy mắt mấy cái, “Hơn nửa đêm, ta quả thực có thể là nằm mơ.” Cùng lúc đó, cái bụng của nàng rất không phối hợp vang lên.

Nam Cung Dật ngừng động tác tay, dùng ánh mắt nhìn bảo vật quốc gia để nhìn nàng, “Hơn nửa đêm ngươi đã đói bụng, cố ý hành hạ ta phải không?”

Lăng Sương đá một cái, “Bệnh thần kinh, ta muốn ngươi giúp ta tìm gì ăn sao?” Nàng là phụ nữ có thai, ăn rất khoẻ, nửa đêm đã đói bụng thì có gì ngạc nhiên.

“Ta sợ ngươi chết đói rồi lại không có cách ăn nói cùng Lâm bá bá.” Nam Cung Dật nghiêm mặt lạnh, đứng lên đi ra ngoài.

Đi được hai bước lại quay trở lại, lấy chăn phủ lên hai chân nàng.

Một động tác nhỏ, động tác nhỏ vô cùng đơn giản, khiến Lăng Sương đáy lòng ấm áp, không khỏi mỉm cười, “Cảm tạ ngươi.”

Chưa được ba phút, tam thiếu gia lại trở về, tiếp tục vì nàng xoa bóp, “Có đỡ chút nào chưa?”

Lăng Sương gật đầu, “Khá hơn nhiều rồi.”

Nam Cung Dật dừng một chút, “Hắn đi đâu rồi? Vì sao không ở cùng ngươi?” Để Lâm Bích Ảnh một mình hành tẩu giang hồ, người con trai kia đáng thiên đao vạn quả.

Nàng thở dài, “Hắn a…” Lăng Sương gãi gãi đầu, không biết nói từ đâu, dùng nụ cười ngây ngô cho qua chuyện.

“Ngươi vận khí tốt gặp phải ta, nếu như gặp phải một nhà hắc điếm, xem ngươi làm sao bây giờ.” Nam Cung Dật không biết từ lúc nào, hắn lại thành ra nhiều lời, thành ra thích lo chuyện bao đồng, buồn lo vô cớ.

Hắn cùng Lâm Bích Ảnh một chút quan hệ cũng không có, hắn cũng không cần phải lầm bầm lẩm bẩm nhiều như vậy. Nhưng hắn thực sự nhịn không được, không an tâm.

Bằng võ công của Lăng Sương nàng, đụng tới hắc điếm vừa vặn có thể hành hiệp trượng nghĩa. Có điều, nàng không có cơ hội nói ra. Bởi vì, Ngưng Yên người đẹp cầm khay trong tay, nghìn kiều trăm mị, sải bước muôn vàn dáng vẻ vào cửa. “Nghe nói phu nhân đói bụng, đặc biệt đem ít thức ăn lên.” Ánh mắt rơi trên người Lăng Sương cùng Nam Cung Dật, dáng tươi cười trên mặt Ngưng Yên đột nhiên phai nhạt rất nhiều.

Cháo không, dưa cải, bánh màn thầu (TYV: kiểu bánh bao không nhân), những thứ Ngưng Yên bưng lên khiến Nam Cung Dật nhíu mày, “Chỉ chút này sao?” Lâm Bích Ảnh giờ đang mang thai, chỉ ăn những thứ này có được không?

Ngưng Yên cười cười, “Nửa đêm canh ba, đến phòng bếp tìm thấy chút thức ăn thừa.” Người con gái như nàng, chỉ xứng ăn đồ thừa.

Lăng Sương dùng tính mạng đảm bảo, lúc Ngưng Yên nói nghiến răng nghiến lợi, lời nói có hàm ý khác, “Quên đi, có cái ăn là tốt rồi.” Ở đây dù sao cũng là địa bàn của Ngưng Yên, nàng cũng không nghĩ quang minh chính đại cùng nàng ta giao chiến.

“Ta nhớ cháo cô nấu không tệ.” Nam Cung Dật giả vờ say sửa, liếm liếm môi khêu gợi, “May mắn được nếm qua, cả đời khó quên.”

Nghe được người trong lòng khen, vẻ lo lắng giữa hàng lông mày của Ngưng Yên lập tức biến mất, “Tam thiếu gia nếu như muốn ăn, ta bất cứ lúc nào cũng có thể nấu.”

Nhìn vẻ mặt của Ngưng Yên, Lăng Sương đột nhiên có chút thông cảm nàng ta. Người con gái ngốc nghếch này, bị tam thiếu gia quay một vòng còn không biết. Nếu như nói người con gái đang yêu là kẻ ngu si, người con gái đang thầm mến chính là ngu ngốc.

Trong ánh mắt thiết tha chờ mong của nàng ta, Nam Cung Dật nói một câu tức chết người không cần đền mạng, “Giờ tiện thể đi nấu, để Bích Ảnh cũng nếm thử.”

Tuy rằng rất thông cảm Ngưng Yên, Lăng Sương lại nhịn không được bật cười.

Không phải chê cười, còn hơn cả chê cười. Lời đối thoại của bọn họ trong lúc đó, là chuyện cười siêu cấp nhạt nhẽo.

Một ánh mắt giết người ném về phía Lăng Sương, dáng tươi cười trên mặt Ngưng Yên nhất thời biến mất không còn thấy tăm hơi, vẻ lo lắng càng đậm, “Xin lỗi, đêm hôm khuya khoắc rất bất tiện.”

Lăng Sương vội ngừng ý cười, “Cháo trắng ăn sáng tốt a.” Ngưng Yên rất đáng ghét, có điều nàng cũng không muốn cố ý làm khó dễ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.

Tam thiếu gia không để ý đến Lăng Sương, khoé miệng một câu, dáng tươi cười điên đảo chúng sinh đời này, “Có đi không.”

Rõ ràng cười rất đẹp, Lăng Sương lại cảm thấy một luồng hàn ý từ bàn chân bốc lên. Không biết Ngưng Yên là bị dáng tươi cười mê hoặc, hay là bị tam thiếu gia doạ giống như nàng, ngoan ngoãn đem hai tay đặt ở giữa eo thi lễ, “Ngưng Yên mạo phạm, xin cô nương thứ tội.”

Sau khi Ngưng Yên ngoan ngoãn rời đi, Lăng Sương túm vạt áo của Nam Cung Dật mà nghiêm hình bức cung, “Ngưng Yên hình như rất sợ ngươi, nói, có nội tình gì.” Dù cho yêu tam thiếu gia đến long trời lở đất, cũng không cần giống như một nô tỳ chứ.

Tam thiếu gia ưu nhã bỏ tay nàng mà đứng lên, “Ăn trước màn thầu lót dạ này, chờ ta cùng nhau ăn cơm.”

Đổi đề tài không phải là đổi sang chuyện này chứ? Lăng Sương đột nhiên có loại xúc động muốn ngất.

Lại một buổi sáng tốt đẹp, Lăng Sương ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cáo, ánh nắng chiếu vào mông, mới chậm chạp từ trong ổ chăn chui ra.

Vừa mở mắt, nàng nhất thời bị doạ đến ngây người.

Chẳng lẽ là ngủ đến ngốc rồi? Có lẽ vẫn còn… nằm mơ, nếu như là mơ, cũng quá đẹp rồi.

“Lâm cô nương, ta hầu hạ cô thay y phục.” Ngưng Yên nâng quần áo trong khay lên, khẽ khàng đi tới phía trước cửa sổ.

Nằm mơ, nhất định là nằm mơ. “Ta không phải đang nằm mơ chứ?” Nếu như không phải năm mơ, Ngưng Yên làm sao lại không hiểu ra sao cả xuất hiện trong phòng nàng, không hiểu ra sao cả chuẩn bị bữa sáng đầy một bàn thật tốt, không hiểu ra sao cả chuẩn bị nước rửa mặt thật tốt.

Ngưng Yên đem quần áo đặt ở trên giường, ngồi xổm bên giường cầm lấy giầy, “Lâm cô nương cô thật thích nói đùa.”

Lâm cô nương? Xưng hô này nghe kỳ thế nào ấy? Nàng không phải Lâm MM, đừng gọi nàng như thế. (TYV: “Lâm MM” [林MM] = “Lâm Muội Muội”, tức Lâm Đại Ngọc, mình nghĩ.)

“Ta không nói đùa.” Nàng u mê vù vù xuống giường.

Ngưng Yên vội giúp nàng đi giầy, “Lâm cô nương, cô vừa ý quần áo này không?”

“Vừa ý, vừa ý.” Đại não tạm thời chập mạch, Lăng Sương một bộ ngu ngốc.

Lăng Sương chẳng những không ngu ngốc, còn là thiên tài chỉ số thông minh cao. Sáng sớm hôm nay, lại là một tên đại ngốc, siêu cấp ngu ngốc từ đầu đến cuối,

Ngưng Yên ngông cuồng tự cao tự đại khúm núm, khúm núm hầu hạ nàng, đại não rỉ sắt là bình thường.

Dùng trạng thái ngu ngốc mặc quần áo, rửa mặt, chải đầu, ngồi vào trước bàn ăn sáng, đầu óc của nàng mới miễn cưỡng có thể hoạt động, “Ngưng Yên cô nương, cô ngồi xuống cùng ăn đi.” Đường đường các chủ Kim Phượng Các đứng ở một bên làm nha hoàn, nàng sợ chính mình sẽ nghẹn mà chết.

“Cảm tạ ý tốt của cô nương, Ngưng Yên xin cáo lui.” Ngưng Yên cũng không cảm kích.

Thấy Ngưng Yên sắp đi, Lăng Sương vội vàng lên tiếng, “Xin hỏi cô nương, vì sao đối với ta tốt như vậy?” Nàng đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng lương tâm Ngưng Yên trỗi dậy hoặc là có quỷ đứng sau người.

Ngưng Yên cười nhợt nhạt, rời đi, “Kim Phượng Các là nơi làm ăn.” Một lời vô cùng đơn giản, nói rõ ngọn nguồn.

Nghe ý tứ của nàng ta, tựa hồ như có người chi tiền cho nàng ta hầu hạ Lăng Sương, người kia sẽ là ai chứ? “Ai khiến ngươi làm như vậy?” Tên nhân yêu kia không nghi ngờ gì là người đứng đầu danh sách.

“Trong lòng cô nương tự rõ ràng.” Ngưng Yên đóng cửa phòng, vẫn chưa chỉ tên nói họ.

Bữa sáng rất tinh tế, sắc hương vị trọn vẹn. Lăng Sương ăn trong miệng, tựa hồ không có một chút mùi vị. Giống như nhai sáp. Ngưng Yên là bởi vì tiền mà làm như vậy, hợp tình hợp lý. Nhưng mà, nàng dù sao vẫn cảm thấy không đơn giản như vậy.

Ngưng Yên kiêu ngạo như thế nào, ngông cuồng tự cao tự đại như thế nào, sẽ vì tiền mà khúm núm sao? Đáp án đương nhiên là không.

Chậc chậc, rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến nàng cúi đầu chứ?

“Thế nào, ngủ ngon không?”

Thanh âm chứa ý cười truyền đến, Lăng Sương ngẩng đầu, thấy Nam Cung Dật vẫn tuấn nhã như cũ, cười nhạt đứng ở cửa.

“Ngươi rốt cùng dùng cách gì khiến Ngưng Yên tới hầu hạ ta?” Sẽ không là mỹ nam kế không có trong ba mươi sáu kế chứ?

Cung Dật anh tuấn giọng rõ ràng, “Một chữ, tiền.”

Lăng Sương nhún nhún vai không quan trọng, “Đi, không nói nữa, dù sao ta cũng phải đi rồi.”

“Nhanh như vậy?”

Uống xong rượu, ăn xong cua, nghe nói tay nghề của Ngưng Yên xuất thần nhập hoá, ta hôm qua cũng đã thưởng thức rồi, là nên đi.” Người đẹp đối với nàng không hề hấp dẫn.

Cung Dật anh tuấn bất đắc dĩ, “Ta biết không giữ được ngươi, ngươi muốn đi thì đi đi.”

Lăng Sương không thích dây dây dưa dưa, nói đi là đi.

Không có Cố Tam tiền bối đi cùng, Điệp Vũ cùng nàng ra đi.

“Đi gấp như thế, ăn còn chưa đã ghiền mà.” Từ khi nàng nói đi, Điệp Vũ một mực oán giận. Rời khỏi Kim Phượng Các được ba giờ, nàng ta không còn một câu oán giận.

“Chúng ta còn có chuyện phải làm.” Lăng Sương đảm nhiệm đánh xe lười biếng quay đầu lại.

Điệp Vũ cầm thú này, để nàng một người phụ nữ có thai đánh xe, nàng lại có thể nghĩ ra.

“Cố Tam tiền bối cũng thật là, chẳng hiểu ra sao cả mà bỏ đi.” Điệp Vũ phồng má.

“Cố tiền bối đến không bóng đi không dấu tích.” Cao nhân giang hồ, đều quái lạ, nàng muốn giữ cũng không giữ được a.

Điệp Vũ vừa định nói, đột nhiên bị cắt ngang, “Dừng lại, để lại những thứ đáng giá.”

Vừa nói xong, một nhóm người đàn ông vạm vỡ thoát ra từ hai bên rừng.

Nhóm người đàn ông vạm vỡ kia mỗi người cầm vũ khí trong tay, lớn lên tương đối xin lỗi. Dùng đầu ngón chân để nghĩ, cũng biết nghề bọn hắn làm.

Lăng Sương trợn trắng mắt, “Để làm chi? Ban ngày ban mặt ra đây cướp đoạt, tìm K a?” Dám cướp nàng một đời cao thủ Lăng Sương, không muốn sống rồi.

“Tiểu nương tử lớn lên thật khá tốt.” Thủ lĩnh bọn cướp ánh mắt hèn mọn, đảo đi đảo lại trên người nàng.

Lăng Sương một thân nổi da gà, “Lời thoại xưa như thế, thật không chịu nổi.” Sau này không cần phiền não phải ăn cái gì, nhặt phần nổi da gà lên, chí ít có thể ăn được ba ngày.

“Cút ngay, chớ cản đường.” Điệp Vũ đã rất không kiên nhẫn.

Bọn cướp chỉ thích người đẹp, đối mặt với Điệp Vũ xấu xí tự nhiên không vui, “Đồ xấu xí, thức thời thì mau đưa thứ đáng giá giao ra đây, bằng không cho ngươi biết mặt.”

Điệp Vũ cười nhạt, “Trại Hắc Phong sao? Ngươi là trại chủ Hắc Hùng?”

Không hổ là Nam Cung tứ tiểu thư, hiểu biết rộng rãi.

Chúng đạo tắc nghe vậy, đắc ý dào dạt, cười đến phi thường kiêu ngoại, bất luận kẻ nào thấy, đều muốn đi tới cho bọn hắn mấy cái bạt tai thật mạnh, “Coi như ngươi có chút hiểu biết.”

Điệp Vũ cúi đầu, thấp giọng nói bên tai Lăng Sương, “Trại Hắc Phong khác với bọn cướp bình thường, bọn hắn mỗi tên đều là bại hoại trên giang hồ, võ công không tệ. Đương nhiên, cũng có một số nhân vật không như lời đồn.”

Lăng Sương gật đầu, âm thầm đánh giá đối thủ.

Khoảng hai mươi người trái phải, ai cũng có võ công. Ngoại trừ Hắc Hùng võ công hạng nhất, còn có bốn năm tên cao thủ hạng hai, bảy tám tên cao thủ hạng ba, còn lại không có hạng. Điệp Vũ đối với Hắc Hùng phỏng chừng có thể đánh hoà, nàng đối với đám còn lại này nắm chắc thắng lợi.

“Cho ngươi.” Điệp Vũ từ trong xe lấy ra một thanh kiếm, đưa cho Lăng Sương, bản thân giữ lại một thanh.

Sau khi gặp Song Hùng, Điệp Vũ lập tức mua hai thanh kiếm, một cái mũ ô sa cùng nhiều loại dược liệu. Lúc đó cảm thấy phiền phức, giờ xem ra, Điệp Vũ không hổ là ngơời từng trải, có tính toán trước.

“Điệp Vũ, ta giết Hắc Hùng, người giết người khác.” Lăng Sương thò tay cầm lấy mũ che đi mặt.

Điệp Vũ dịch dung, nàng không có. Rời xa PK, yêu quý mạng sống, nàng cũng không muốn sống cuộc sống sau này bị đuổi giết.

“Lên a.” Điệp Vũ luôn thích dùng kiếm nói chuyện với kẻ địch, lúc thanh âm truyền đến tai Lăng Sương, nàng ta đã thi triển khinh công bay đi, xông vào đám người.

“Ta tới đây.” Lăng Sương cũng học theo Điệp Vũ, lấy tư thái chuồn chuồn lướt nước duyên dáng xông vào bọn cướp.

Kiếm pháp của Lăng Sương đương thời hiếm có, Hắc Hùng căn bản không chống không lại. Chỉ cần mười phút, đã giải quyết xong.

Điệp Vũ cô nương tuy rằng kém Lăng Sương xa, ở trên giang hồ cũng coi như có chút tên tuổi, miễn cưỡng có thể xếp vào bảng trăm đại cao thủ. Đám cướp không thứ hạng đánh với nàng kia, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Từ đầu tới đuôi chỉ trong vòng bốn mươi phút, toàn bộ từ trên xuống dưới có liên quan đều bị xử lý.

“Thái điểu.” Lăng Sương dõng dạc. “Nhìn cũng không nhìn thử còn dám tới cướp đoạt.”

Điệp Vũ lấy ra một chiếc khăn tay, lau đi vết máu trên thân kiếm, ngón tay gảy mũi kiếm một cái, “Đúng, dám cướp hai chúng ta quả thực chính là muốn chết.”

“Cứu mạng a… Cứu mạng a…” Tiếng kêu yếu ớt được gió mát dẫn tới, truyền đến tai cái nàng.

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng hướng nơi phát ra âm thanh chạy tới.

Từ xa, Lăng Sương cùng Điệp Vũ thấy một người, một phu nhân bị trói gô.

Khỏi phải nói, nhất định là con tin bị bọn cướp ban nãy bắt đi. Lương tâm đen đuốc của Lăng Sương vào lúc này toả ra, nàng đi về phía trước.

“Cẩn thận một chút.” Điệp Vũ cầm ngang trường kiếm, chắn trước mặt nàng ta, “Cẩn thận.”

Nàng ở trên giang hồ lăn lộn nhiều năm không tồi, có điều, đó là ở hiện đại. Đối với giang hồ cổ đại mà nói, nàng chỉ là một con thái điểu trăm phần trăm.

Mỗi lúc thế này, nàng rất cảm kích Điệp Vũ, cảm kích Nam Cung tứ tiểu thư không rời không bỏ đi theo bên người nàng.

Điệp Vũ đi lên trước, tỉ mỉ quan sát phu nhân. Thấy các nàng cầm trường kiếm, phu nhân trên mặt đất sợ đến sắc mặt trắng bệnh, thở cũng không dám thở.

Xác định không có nguy hiểm, Điệp Vũ buông kiếm, giúp tháo sợi dậy trên người bà ta, “Phu nhân bà đừng sợ, chúng ta không phải người xấu.”

“Sơn tặc.” Sắc mặt của lão phu nhân vẫn trắng bệch như cũ.

“Bị chúng ta giết chết rồi.”

Lão phu nhân nhìn trang phục của các nàng, lập tức hiểu rõ, “Đa tạ nữ hiệp cứu giúp.”

“Chúng ta không phải nữ hiệp gì, không cần khách khí.” Điệp Vũ đỡ lão phu nhân đứng lên, Lăng Sương mở miệng hỏi, “Phu nhân là người ở nơi nào, vì sao lại bị bắt đi?” Bà ta tuy rằng nhếch nhác, nhưng một thân hào hoa phú quý. Dùng ánh mắt của nàng mà xem, một thân trang phục của bà, có thể đổi lấy một cửa tiệm.

Đường hoang núi dã mà ăn mặc sang trọng, rõ ràng muốn khiến người ta tới cướp nha.

Bất kể nhìn thế nào, Lăng Sương cùng Điệp Vũ cũng không phải người xấu, lão phu nhân thoáng yên tâm, “Ta là người phương Nam, nhà ở Lăng Dương, chồng họ Phương, các cô có thể gọi ta Phương đại nương. Ta từ nhà mẹ đẻ trở về đi ngang qua nơi đây, gặp phải sơn tặc.” Phương nương nhất thời viền mắt sưng đỏ, “Tuỳ tùng đều đã chết.”

“Chúng ta vừa vặn phải đi Lăng Dương, nếu như bà không ngại, chúng ta cùng đi.” Lăng Sương ôn hoà.

“Cảm tạ hai vị cô nương.” Phương phu nhân có hơi suy nghĩ, “Nhà ta ở hơn ba mươi dặm trong thành có một tòa biệt viện, không biết có thể phiền hai vị cô nương đưa ta về đó hay không? Tới đó rồi, tự nhiên sẽ có người chiếu cố cho ta.”

“Theo ta được biết, Lăng Dương có nhà họ Phương danh chấn thiên hạ, xin hỏi có phải Phương Đình là con trai của phu nhân không?”

Phương phu nhân khẽ gật đầu, sắc mặt biến đổi, “Đúng vậy.”

“Con trai bà là người thế nào?” Thánh Đao môn vừa vặn ở Lăng Dương, có thể ở địa bàn của Thanh Đao môn mà danh dương thiên hạ, đương nhiên là nhân vật rất giỏi.

Điệp Vũ trợn trắng mắt nhìn nàng, “Bá chủ phương Nam, Phương Đình.” Rất ít người không biết tiếng tăm của Phương Đình.

“Võ công thế nào?” Nếu được xưng là bá chủ, nhất định rất lợi hại.

Điệp Vũ bắt đầu không nói gì, trầm mặc một hồi, “Phương gia kinh thương.”

“Đã hiểu.”

Không phải võ lâm bá chủ, là thương nghiệp bá chủ.

“Cô nương biết nó?” Tốt nhất đừng bắt cóc bà.

Điệp Vũ lắc đầu, “Gặp mặt một lần, không nhận ra.” Nam Cung gia cũng kinh thương, cùng Phương gia có quan hệ hợp tác. Từng cơ duyên xảo hợp, từng cùng nhau ăn cơm. Có điều nàng dám khẳng định, Phương Đình đã không còn nhớ rõ nàng. (TYV: “cơ duyên xảo hợp” [机缘巧合], “cơ duyên” [机缘] là “cơ hội và duyên phận”, “xảo hợp” [巧合] là “vừa khớp; thật khéo; trùng hợp” theo như QuickTranslator.)

Gặp mặt một lần? Sẽ không là kẻ thù hay người tình cũ của con trai bà chứ? “Chỉ cần hai vị cô nương đưa ta trở về, Phương gia nhất định sẽ hậu tạ.”

Lăng Sương bật cười, “Phương phu nhân, bà cho là đưa bà về là có mục đích sao?” Có phần quá coi thường Lăng Sương nàng rồi đi.

Phương phu nhân biết chính mình lỡ lời, vội cười nói, “Ta không phải ý tứ này, lão thân lỡ lời, hướng cô nương xin lỗi.”

Ánh mắt Điệp Vũ đảo qua rừng cây xung quanh, “Không nên ở lại đây lâu, lên xe đi.” Chốn này, tuyệt đối không thích hợp để nói chuyện.

“Vẫn chưa biết cô nương gọi là gì nhỉ?”

Lăng Sương không có cơ hội tự giới thiệu, bởi vì Điệp Vũ giành trước rồi, “Tiểu thư nhà ta họ Lâm, ta là Tiểu Điệp.”

Đường đường Nam Cung gia tứ tiểu thư, tại sao chỗ nào cũng tự cho mình là nha hoàn? Không nghĩ ra, thực sự không nghĩ ra.

Thế ngoại cao nhân đều quái gở, người đẹp tuyệt thế cũng vậy, Điệp Vũ chính là ví dụ tốt nhất.

Chậm chạp một ngày trôi, cuối cùng lúc trời ngả về tây cũng vào tới thành.

Phương gia là nhà giàu phương Nam, một toà biệt viện không quan trọng, vẫn xây xa hoa, lộng lẫy.

Tuy rằng xa hoa, có điều, Lăng Sương cũng không muốn đi vào. “lão phu nhân, chúng ta chỉ đưa bà đến đây, tự mình đi vào thôi.”

“Sắc trời đã tối, không bằng hai vị cô nương nghỉ tạm một đêm đi. Lão thân chuẩn bị rượu nhạt, đáp tạ ơn cứu mạng của hai vị.”

Lăng Sương lắc đầu, “Ý tốt của lão phu nhân chúng ta xin nhận, chúng ta còn có chuyện quan trọng, không tiện làm phiền.” Phương gia của cái kinh người, nàng cũng không muốn bị Phương phu nhân cho là thấy người sang bắt quàng làm họ.

Các nàng khăng khăng phải đi, Phương phu nhân cố giữ lại. Bà hơi trầm ngâm, tháo vòng trên cổ tay đưa cho Lăng Sương, “Hôm nào đó Lâm cô nương có chuyện gì, có thể đến Phương gia trang tìm ta. Chỉ cần ta có thể, tuyệt không chối từ.”

Đã như vậy, cảm tạ phu nhân.” Phương gia tài hùng thế đại (TYV: có tiền, có quyền), có lẽ sẽ có một ngày, nàng thực sự phải tìm Phương gia.

***

Viết đến đây, ta phải nói một câu. Phương Đình này, trong《 Nha Hoàn Thâu Tâm 》yêu Tuyết Liễu, là một trong hồ bằng cẩu hữu của Mộ Dung Phong Vân cùng Lăng Sở Nam.