Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 22




Lúc hoa cúc nở, cũng là mùa tốt để ăn cua.

Kim Phượng Các có rượu hoa cúc ngọt nhất. Cố Tam cùng Điệp Vũ ăn nhịp với nhau, cấu kết với nhau làm việc xấu, không để ý Lăng Sương phản đối, đi đường vòng đến Kim Phượng Các ăn cua.

Các chủ Kim Phượng Các – Ngưng Yên cô nương, đẹp tựa tiên nữ, còn có một đôi tay khéo léo, trà hoa cúc nàng ngâm là ngọt nhất, rượu hoa cúc nàng ủ là thuần nhất, cua nàng làm là thơm ngon nhất. Có điều, người đẹp chính là người đẹp, không dễ gì xuống bếp. Ngoại trừ khách nhập mành là Nam Cung tam thiếu gia ra, muốn thưởng thức tài nấu ăn của nàng chỉ có lúc mười lăm đến hai mươi tháng tám hằng năm, đến Kim Phượng Các ăn cua. (TYV: Theo Tĩnh Ngọc thì “khách nhập mành” là “khách lên giường với kỹ nữ”.:-”)(TN: Vâng, cái đó là lúc ta căn theo ngữ cảnh của “Nhất dạ thâu hoan” mà giải thích, còn trong trường hợp này, hãy hiểu nó là… “khách quen” đi )

Khách đến Kim Phượng Các, đều là ngưỡng mộ tiếng tăm mà đi. Có ngưỡng mộ danh của cua phì, hoa cúc, cũng có ngưỡng mộ danh người đẹp.

Bản thân Lăng Sương đã đẹp đến rối tinh rối mù, tài nấu ăn của Lục Thanh Nhã tỷ tỷ có một không hai, nàng đối với người đẹp cùng món ngon đều không có hứng thú, thiếu sự hăng hái.

Bánh xe chuyển động chầm chậm dừng lại, Cố Tam cùng Điệp Vũ xuống xe trước tiên.

“Tiểu thư, chúng ta tới rồi.” Điệp Vũ đỡ Lăng Sương, cẩn thật từng li từng tí đi xuống.

Chui ra khỏi thùng xe, Lăng Sương cùng Kim Phượng Các mặt đối mặt. Ngẩng lên nhìn lầu các cao ngất, nàng nhịn không được kinh ngạc tán thán.

Kim Phượng Các có đủ sáu tầng, xanh vàng rực rỡ, rường cột chạm trổ, có thể nói là kỳ quan. Mái nhà khảm một tấm biển vàng, dùng cuồng thảo viết ba chữ lớn “Kim Phượng Các” rồng bay phượng múa, khí thế khoáng đạt.

(TYV: “Chữ thảo (thảo thư) là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét, thí dụ như cuồng thảo (狂草) (chữ thảo viết điên cuồng) của Hoài Tố (懷素, khoảng 730-780)”

Cuồng thảo của Hoài Tố đời Đường:http://i.min.us/jciEdc.jpg

Theo Wikipedia.org.)

Mỗi tầng lầu đều có sân khấu ngoài trời, trên bày đầy hoa cúc. Một bồn nối tiếp một bồn, hoa cả mắt. Cửa cũng bày đầy trăm bồn hoa cúc, dùng hoa cỏ làm ra hình vẽ đủ loại.

Kim Phượng Các quả nhiên là Kim Phượng Các, danh bất hư truyền. (TYV: “danh bất hư truyền” [名不虚传] theo QuickTranslator thì “tiếng tăm, danh tiếng truyền đi đúng như thực tế”.)

Đã là mười ba tháng tám, Kim Phượng Các sớm đã rộn ràng nhốn nháo, dòng người chen chúc.

Bên trong đại sảnh đầy người, chi chít. Ngoài cửa xe nước ngựa rồng, có người chờ chỗ trống, cũng có người xem hoa cúc. Phóng tầm mắt nhìn ra, phồn hoa vô cùng.

Điệp Vũ hướng bên trong ngắm một cái, “Làm ăn của Kim Phượng Các thực sự quá tốt, có người đợi mấy ngày rồi đấy, giờ có lẽ không còn chỗ trống rồi.”

Cố Tam cười khà khà, ngẩng đầu nhìn mái nhà, “Đi đình nhỏ Vong Ưu.”

Lăng Sương khó hiểu, “Đình nhỏ Vong Ưu?” Đó là nơi nào? Nàng hình như chưa từng nghe qua.

Thấy Lăng Sương không hiểu, Điệp Vũ kiên trì giải thích, “Kim Phượng Các tổng cộng sáu tầng, chiêu đãi khách mời khác nhau. Tầng một chiêu đãi dân chúng bình thường, tầng hai chiêu đãi phú thương buôn bán lớn. Tầng ba chiêu đãi quan to vinh hiển, tầng bốn giang hồ nhân sĩ, tầng năm hoàng thân quốc thích. Còn tầng sáu, ai cũng có thể lên.” (TYV: “phú thương” [富商] là “thương nhân giàu có”.)

Lăng Sương chăm chú nhìn Cố Tam, “Không có đường lên tầng sáu phải không?” Để lên tầng sáu tuyệt đối không có đơn giản như vậy.

Cố Tam bật ngón cái, “Nha đầu quả nhiên thông minh, chỉ cần có thể lên tầng sáu của Kim Phượng Các, có thể ăn không, uống không, ở không nửa tháng. Chỉ có điều phóng mắt khắp giang hồ, người có thể lên đó cũng không nhiều.”

Điệp Vũ thở dài một hơi, “Chúng ta ở tầng bốn là chính xác rồi, có điều tầng bốn nhất định không còn phòng. Chúng ta có lẽ nên tìm một chỗ ở trước, rồi mới cầm bài tử xếp hàng nha.” Kim Phượng Các mỗi tầng chỉ có mười phòng, đều được định cho nhân vật có máu có mặt, bọn họ thì hiền hiền lành lành ở đại sảnh tầng một ăn con cua, ăn xong thì lăn đi.

Lăng Sương dùng mắt đo thử độ cao, khóe miệng nhếch lên, đối với tiểu nhị đứng ở cửa đón khách nói, “Tiểu nhị ca, gỡ xe ngựa, thay chúng ta chiếu cố con ngựa.” Cao khoảng ba mươi lăm thước, có điều không làm khó được nàng.

Tiểu nhị đi tới, vẻ mặt lúng túng, “Xin lỗi cô nương, không còn phòng nữa rồi.”

Điệp Vũ ném cho hắn một thỏi bạc, “Cứ theo lời tiểu thư nhà ta mà làm.” Lăng Sương cũng không làm chuyện không chắc.

“Việc này…” Đây không phải vấn đề tiền bạc, tiểu nhị càng khó xử, “Cô nương, thực sự xin lỗi.”

Lăng Sương mở miệng muốn nói, đã thấy tiểu nhị cười tít mắt đi qua nàng.

Nàng quay đầu lại, thấy ba người con gái xinh đẹp đi tới. Tay ba người đều cầm bảo kiếm, một thân trang phục con gái giang hồ. Vị dẫn đầu kia một thân đồ đen, mặt ngọc búi tóc đơn giản, xinh đẹp vô cùng. Lạnh tựa sương băng, tự có ý vị.

Chậc chậc, đáng mặt người đẹp.

“Thanh Tuyền cô nương, khách quý tới nhà a, phòng hảo hạng đã chuẩn bị tốt rồi, mời vào trong mời vào trong.” Tiểu nhị cúi đầu khom lưng, nghênh đón Thanh Tuyền đi vào.

Hóa ra là võ lâm đệ nhị mỹ nữ, Thanh Tuyền cô nương phái Thanh Thành, trách không được có quang vinh đặc biệt như vậy.

Cùng Lăng Sương lướt vai mà qua, Thanh Tuyền nhịn không được nhìn nàng mấy lần.

Nàng sờ sờ mặt, “Trên mặt ta có cái gì sao?”

“Giờ sắc trời đã tối, nếu như cô không ngại, cùng ta ở.” Thanh Tuyền cô nương vẻ mặt lãnh đạm, thanh âm lạnh tựa suối trong. (TYV: “Thanh Tuyền” [清泉] chính là “suối trong”.)

Thanh Tuyền vừa mở miệng liền muốn nàng cùng ở, Lăng Sương có chút vô cùng kinh ngạc, rụt rè lắc đầu, “Cảm tạ ý tốt của cô nương, tiểu nữ tử xin nhận tấm lòng.”

“Khách sạn trong năm mươi dặm đều đã đầy người rồi, cô một người mang thai, không tiện.” Nhìn bụng của nàng, ít nhất đã phải năm tháng.

Lăng Sương chìa tay nâng eo, thiện cảm đối với Thanh Tuyền nhanh chóng tăng lên, “Cảm tạ ý tốt của cô nương, ta tự có cách.” Nghe nói Thanh Tuyền lạnh lùng, nhân duyên cực ít. Hôm nay xem ra, nàng cũng không phải người lạnh băng vô tình.

Thanh Tuyền nhẹ gật đầu, định đi vào trong. Còn chưa kịp chuyển bước, đã thấy một đám con gái trang phục nha hoàn tay xách lẵng hoa, tung hoa cúc từ trong đi ra, người chi chít chính là nhường một đường ra. Mấy nha hoàn xếp thành hai hàng đứng ở cửa, một người con gái bước sen nhẹ nhàng, giày thêu giẫm hoa cúc, chầm chậm đi tới, cười dịu dàng yếu ớt, “Thanh Tuyền cô nương đại giá quang lâm, Ngưng Yên không có từ xa tiếp đón.”

Nụ cười kia, có thể nói là điên đảo chúng sinh.

Nàng một thân váy hồng, tóc mây vấn cao, giữa trán có vẽ một bông hoa điền. Muôn hồng nghìn tía, nghìn kiều trăm mị. (TYV: hoa điền [花钿] có lẽ là đây:http://i.min.us/ici7Ve.jpg ?)

Nếu như nàng đoán không sai, người con gái này chính là Ngưng Yên cô nương của Kim Phượng Các.

Ngưng Yên không hổ danh là người đẹp, nhưng mà, Lăng Sương không thích nàng ta. Ngưng Yên đủ đẹp, trên người lại có mấy phần mùi lẳng lơ.

“Ngưng Yên cô nương khách khí.” Giọng Thanh Tuyền xa cách lạnh nhạt.

Ngưng Yên khéo cười tươi đẹp làm sao, “Thanh Tuyền cô nương là khách quý, há có thể để cô ở tầng bốn? Ngưng Yên ở đình nhỏ Vong Ưu vì cô nương đã chuẩn bị phòng hảo hạng, mời cô nương đi tới.”

Người có thể lên đình nhỏ Vong Ưu không nhiều lắm, hành động này của Ngưng Yên đúng là làm khó dễ danh phù kỳ thực. Giang hồ là một nơi rất buồn chán, có trò hay để xem há có thể bỏ qua. Ngưng Yên vừa dứt lời, lập tức có người xì xầm bàn tán, “Phái Thanh Thành võ công danh vang khắp thiên hạ, Thanh Tuyền để chúng ta mở rộng tầm mắt.”

“Thanh Tuyền cô nương, lên nào, lên nào.”

“Xin mời, Thanh Tuyền cô nương.”

Tiếng hô một làn cao hơn một làn, Thanh Tuyền mắt lạnh nhìn Ngưng Yên, “Cô không phải muốn ta đi lên sao?” Nàng ta biết rõ nàng không thể đi lên, cố ý khiến nàng khó xử.

“Đó là đương nhiên.” Ngưng Yên hơi thở như hoa lan, làm cho xương cốt người nghe đều mềm đi.

“Ta không thể đi lên.” Thanh Tuyền điềm tĩnh như thường.

***

Ngưng Yên đôi mắt quyến rũ híp lại, trên mặt lộ vẻ xem thường, “Ta còn tưởng phái Thanh Thành lợi hại lắm chứ, chẳng qua chỉ có thế.”

“Đúng, phái Thanh Thành chẳng qua chỉ có thế.” Nhân sĩ buồn chán bắt đầu ồn ào.

Hai người con gái phía sau Thanh Tuyền dằn không được, mặt dần lộ vẻ giận dữ.

Thanh Tuyền đè chặn tay các nàng, “Là Thanh Tuyền học nghệ không tinh thông, không liên quan gì phái Thanh Thành. Bất kể các người bức ta thế nào, ta vẫn không thể đi lên.”

Làm mặt nhận thua trước nhiều người như vậy, loại khí phách này không phải ai cũng có thể có. Chỉ bằng điểm ấy, Lăng Sương bội phục nàng ta.

“Ai nha, thực là đáng tiếc. Thanh Tuyền tiếng tăm lừng lẫy, lại không lên được đình nhỏ Vô Ưu.” Trong giọng điệu của Ngưng Yên tràn ngập thương tiếc, khóe miệng nhếch lên ý châm chọc không che giấu.

Sắc mặt Ngưng Yên suýt khiến Lăng Sương nôn mửa, nàng kề bên tai Điệp Vũ thấp giọng nói, “Đem mũ đưa cho ta.” Gần đây khí trời nóng bức, Điệp Vũ bèn mua cho nàng mũ sa đội đầu, giờ được dịp phát huy tác dụng.

Điệp Vũ đáp lại một tiếng, đem mũ đưa cho nàng.

“Lên không được chính là lên không được, đa tạ ý tốt của Ngưng Yên cô nương, Thanh Tuyền chỉ có thể ở tầng ba rồi.” Thanh Tuyền nói xong định đi vào.

Ngưng Yên đột nhiên vươn tay, cản đường nàng, cười lẳng lơ, “Thanh Tuyền cô nương, Kim Phượng các chỉ cho cô ở một gian phòng, cô sẽ không tính ở cùng hai vị sư muội chứ? Thanh Tuyền cô nương võ công tuyệt vời, hay là đem phòng tầng bốn tặng cho các nàng đi.” Nàng ta không chịu buông tha Thanh Tuyền, muốn Thanh Tuyền khó xử đến cùng.

Thanh Tuyền nhíu mày, trên trán lộ ra chút giận, “Ta thực sự không thể đi lên.”

“Thực sự không thể đi lên sao?” Giọng điệu Ngưng Yên thương tiếc tới cực điểm, “Thanh Tuyền chẳng qua chỉ có thế, phái Thanh Thành chẳng qua chỉ có thế.”

Tranh gió ăn giấm không cần phải làm nhục sư môn nhà người ta chứ? Lăng Sương thực không thể nhìn thêm, nhịn không được nhướng mày, “Ngưng Yên, tiểu nữ tử ta nhìn thấy ngươi một bộ mặt chanh chua đã muốn nôn, trách không được Nam Cung tam thiếu gia không muốn ngươi.” Nàng đi tới trước mặt Thanh Tuyền, “Nhìn Thanh Tuyền cô nương người ta, siêu trần thoát tục, tiên nữ giáng trần, mới nhìn lại ngươi, giống như kỹ nữ lầu xanh, còn là cái loại bán mình không bán nghệ kia. Khí chất, tướng mạo, nói năng, đức hạnh, ngươi chỗ nào sánh được với Thanh Tuyền cô nương? Làm người phải tự biết lấy mình, tam thiếu gia chướng mắt ngươi không phải lỗi của nàng ta, là ngươi quá kém cỏi.” Ngưng Yên, Thanh Tuyền đều là hồng nhan tri kỷ của nhân yêu, Ngưng Yên làm khó dễ Thanh Tuyền như thế, tuyệt đối cùng tam thiếu gia không khỏi dính líu.

(TYV: “Tranh gió ăn giấm” nguyên bản là “Tranh phong cật thố” [争风吃醋] theo QuickTranslator thì là “tranh đoạt tình nhân; ghen; ghen tuông (vì theo đuổi mục tiêu giống nhau mà đôi bên ghen ghét, tranh giành với nhau, phần nhiều chỉ quan hệ nam nữ)”.)

Thanh Tuyền hướng Lăng Sương với ánh mắt cảm kích, đổi lại là nụ cười của Lăng Sương.

Ngưng Yên bị Lăng Sương mỉa mai một hồi, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, “Chuyện Ngưng Yên ta không tới phiên ngươi quản.” Nàng một lời nói toạc ra then chốt, nàng ta căn bản không có đường bác bỏ, chỉ có thể nguỵ biện.

“Ngươi chưa từng nghe qua sao? Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.” Ngươi khác đang tán tụng nàng, Lăng Sương nàng căn bản không để cho nàng ta đường thoát.

Bị Lăng Sương làm cho giận đến sôi lên, Ngưng Yên dứt khoát không để ý tới Lăng Sương, mặt mang theo châm chọc, “Thanh Tuyền cô nương, nếu như cô muốn ở tầng bốn, ta không còn lời nào để nói. Chỉ có điều, Ngưng Yên cuối cùng cũng biết bản lĩnh của phái Thanh Thành rồi.”

Lăng Sương trợn trắng mắt, “Có bản lĩnh thì ngươi lên.”

“Kim Phượng Các là chỗ của ta, ta dĩ nhiên có thể lên.” Sắc mặt Ngưng Yên khẽ biến.

“Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân, bản thân còn làm không được, không nên cố ép người khác.” Nàng nhìn ra được, võ công Ngưng Yên không tệ, có điều tuyệt đối không lên được đình nhỏ Vong Ưu.

(TYV: “Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân” [己所不欲勿施于人] là một câu nói của Khổng Tử về cách xử thế giữa người với người, ý chỉ “Điều gì mình không muốn thì chớ làm cho người khác”. Xem thêm chi tiết tại đây:http://vi.wikibooks.org/wiki/Lu%E1%BA%ADn_Ng%E1%BB%AF.)

Ngưng Yên không cam lòng bị một người con gái lai lịch không rõ làm nhục trước mặt mọi người, phản đòn, “Ta làm không được, lẽ nào ngươi làm được?”

“Vị nha hoàn này của ta tuyệt đối không thể đi lên, phiền cô nương ngươi ở tầng năm cho nàng ta một gian phòng.”

“Chỉ cần ngươi có thể lên tới, điều kiện gì ta đều đáp ứng ngươi.” Ngay cả chưởng môn của tứ đại môn phái, cũng không nhất định có thể đi lên. Nàng một người mang thai, tuyệt đối không thể lên tới.

Lăng Sương ngoài cười nhưng trong không cười, “Không cần làm cái gì, cho chúng ta sáu người mỗi người một phòng, cho chúng ta ăn không, uống không là được.”

“Được.” Ngưng Yên cho rằng nàng đang phô trương thanh thế, một tiếng đáp ứng.

Nhân sĩ buồn chán xung quanh lại ồn ào, “Phu nhân, cô lên đó được sao?”

“Cô một người mang thai, cẩn thận a.” Giọng điệu tuyệt đối không phải quan tâm, là châm chọc.

“Để người đánh xe nhà ta lên trước đi.” Điệp Vũ khí định thần nhàn, “Cố bá bá (TYV: bác trai), ông lên trước đi. Lên đình nhỏ Vong Ưu rồi, rượu ngon, cua phì tuỳ ý ông ăn.”

Cố Tam cười khà khà. “Khà khà, ta thích.” Bóng Cố Tam giống như ma quỷ, vừa nói xong, một bóng người đã vọt lên không trung. Giẫm lan can mượn lực, dễ dàng lên đến tầng cao nhất.

Cố Tam đáp ở trên tầng, một trận vỗ tay lập tức vang lên, tán thán không dứt.

Sắc mặt Ngưng Yên cũng đột nhiên trở nên rất khó xem, một người đánh xe cũng có thể lên đó, nàng rốt cuộc là người phương nào, võ công rốt cuộc cao bao nhiêu?

“Tiểu Điệp, ngươi cũng lên thử xem.” Lăng Sương kề sát tai nàng ta, “Nhớ kỹ, chớ giẫm lên góc lồi ra.”

Ngưng Yên nghe được lời Lăng Sương, sắc mặt càng khó xem.

Góc lồi ra nhìn giống như có thể mượn lực, kỳ thực đã được vẩy đầy dầu mỡ bên trên. Chỉ cần giẫm chỗ đó, nhất định sẽ ngã xuống, nha đầu này rốt cuộc làm sao thấy được.

“Được.”

Được Lăng Sương cổ vũ, Tiểu Điệp gật đầu, bóng người nhỏ nhắn xinh xắn tựa bươm bướm vờn bay lên.

Thật đáng tiếc, nàng mới bay tới tầng ba lại không cầm cự được mà rơi xuống.

Tuy rằng không lên được, vẫn giành được một trận vỗ tay.

Lăng Sương cười thản nhiên, “Thanh Tuyền cô nương, chúng ta lên đi.”

Thanh Tuyền do dự một chút, “Ta không thể lên đó.”

Lăng Sương quay đầu, nhìn hai người con gái phía sau Thanh Tuyền, “Cô nương, bảo kiếm cho ta mượn dùng một lát.”

“Mời.” Hai người con gái cùng lúc đem bảo kiếm đưa cho nàng.

Nàng cười, chìa tay nhận lấy hai thanh kiếm.

Tất cả mọi người không hiểu ra sao cả, Thanh Tuyền cùng Ngưng Yên cũng chẳng biết tại sao.

“Thanh Tuyền cô nương, đi thôi.”

Thanh Tuyền tin tưởng nàng, không có do dự, theo nàng cùng nhau nhảy lên tầng.

Lăng Sương là đệ tử chính thống của Tu La, khinh công đương nhiên rất cao. Hơn nữa trong cơ thể Lâm Bích Ảnh có một luồng nội lực hồn hậu, bằng kỹ năng khéo léo của nàng, thêm nội lực thâm hậu của Lâm Bích Ảnh, lên đình nhỏ Vong Ưu không phải việc khó.

Lúc lên tầng bốn, Thanh Tuyền đã không giữ vững được, thân hình lung lung lay lay, “Ta không giữ vững được rồi.”

Thò tay đem bảo kiếm cắm xuyên mái hiên, Lăng Sương ôm lấy Thanh Tuyền, hai người cùng nhau giẫm bảo kiếm mượn lực.

“Cảm tạ.” Thanh Tuyền ánh mắt cảm kích nhìn nàng.

Mượn lực của Lăng Sương, hai người an an ổn ổn đáp xuống tầng sáu.

“Ngươi làm sao mới đến? Chờ đã lâu?” Thanh âm biếng nhác truyền vào tai Lăng Sương.

Lăng Sương vừa quay đầu lại, thấy được hắn, thấy một người đàn ông so với nhân yêu vẫn còn đẹp. Vẫn đầu bù tóc rối, vẫn giữa trán xinh đẹp.

Ngồi bên người hắn, là một người con trai hồ ly tuấn mỹ. Tam thiếu gia cùng Lâu Đoạn Nhai ở đây, cũng không thấy Cố Tam.

Lăng Sương không có mở miệng, Thanh Tuyền đã giành trước, “Xin lỗi, đã để tam thiếu gia đợi lâu.” Thanh Tuyền đỏ mặt, người con gái lạnh lùng như nàng, cũng có lúc đỏ mặt.

“Thanh Tuyền cô nương, mời ngồi.” Hiếm thấy tam thiếu gia không bày vẻ giống sắc quỷ, tỏ ra phong độ tốt lành.

Lăng Sương bĩu môi, hướng dưới tầng quát to, “Ngưng Yên cô nương, cho ta rượu và thức ăn ngon nhất.”

“Ngươi phạm quy.” Thanh âm phi thường rõ ràng. Có thể đem thanh âm truyền xa như vậy, có thể thấy được võ công nàng không tệ.

Lăng Sương cười nhạt, “Ngươi có nói không được mượn lực sao? Mọi người có mắt đều thấy, ta thắng.”

“Năm nay rất náo nhiệt.” Lâu Đoạn Nhai nhàn nhạt mở miệng, một chén rượu bay đến trước mặt Lăng Sương.

Lăng Sương thò tay tiếp được chén rượu, “Có được một chén rượu của Lâu đường chủ, tiểu nữ tử vinh hạnh vô cùng.” Nàng đem chén rượu đưa cho Nam Cung Dật, “Nào, giúp ta uống hết.” Lúc mang thai, kiêng rượu.

Thanh Tuyền thấy thế, vội nhận lấy rượu của Lăng Sương, “Ta uống cho.” Lăng Sương đã từng giúp nàng ta, nàng ta giúp nàng một lần.

Tam thiếu gia kẹp một con cua đưa cho nàng, “Không uống rượu thì ăn cái gì đi, bỏ mũ ngươi xuống, đừng giả thần giả quỷ. Ban ngày ban mặt, không biết còn tưởng gặp quỷ.”

Lăng Sương vén mành bông, “Được, Nam Cung tam thiếu gia, ta mang mũ là không muốn người khác nhận ra ta, ngươi đừng vạch mặt ta được không?” Che đến kín kín đáo đáo hắn cũng nhận ra, quá lợi hại đi.

Lâu Đoạn Nhai thở dài giả bộ, “Chúng ta thực sự đã quá quen, không muốn nhận ra cũng khó.”

Thanh Tuyền rốt cục đoán ra đầu mối, “Các người biết nhau?”

“Đâu chỉ là biết, rất quen thuộc.” Lăng Sương ngồi xuống, tóm lấy một con cua lớn ném cho Lâu Đoạn Nhai, “Hồ ly, giúp ta bóc ra nào.”

“Ta từ khi nào biến thành hồ ly rồi?” Lâu Đoạn Nhai nhướng mày, ta đã làm.

Mấy tháng không gặp, nàng vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ. Ánh mắt Nam Cung Dật rơi trên người Lăng Sương, đối với Lâu Đoạn Nhai nhìn có chút hả hê, “Ngươi chính là vừa lòng đi, ta còn là nhân yêu bất nam bất nữ cơ.” Nếu như có thể, hắn tình nguyện được gọi là hồ ly.

Cầm lấy một đôi đũa sạch sẽ, Lăng Sương tuỳ ý bới loạn món ngon vật lạ, “Còn tưởng ngươi chết rồi, không ngờ gặp phải ngươi chỗ này.”

Nam Cung Điệp Vũ không phải nói Nam Cung gia nội đấu sao? Hắn làm sao còn có thể an nhàn thoải mái xuất hiện ở chỗ này?

“Uống rượu ngon nhất, ăn đồ ngon nhất, mặc tơ lụa tốt nhất, chơi nữ nhân đẹp nhất. Cua lớn của Kim Phượng Các ăn ngon nhất, rượu hoa cúc thuần nhất, một người biết hưởng thụ như ta, làm sao không đến chứ?” Tam thiếu gia cười đến phong lưu phóng khoáng, sắc mặt của Thanh Tuyền lại rất khó coi.

Sắc quỷ chính là sắc quỷ, nơi có người đẹp sẽ xuất hiện.

“Nhân yêu ngươi thực sự không nên trước mặt Thanh Tuyền nói loại lời này.” Dùng chữ “chơi” này để miêu tả con gái, hồng nhan tri kỷ của hắn chịu được mới là lạ.

Lâu hồ ly đem thịt con cua đã bóc ra đặt trước mặt Lăng Sương, “Tên nhân yêu phong lưu này, ngươi không phải ngày đầu mới biết.” Nam Cung tam thiếu gia phong lưu thành tính, thiên hạ đều biết.

Lăng Sương bốc thịt con cua, thêm gia vị, ăn đến nồng nhiệt, “Không tệ không tệ, ăn ngon.”

Nam Cung Dật “soạt” mở cây quạt, đong đưa chầm chậm, “Khinh công không tệ.” Có thể lên đến đình nhỏ Vong Ưu, tuyệt đối là cao thủ đương thời hiếm có.

“Đừng giả ngầu nữa.” Lăng Sương đem một khay cua ngâm rượu bưng đến trước mặt, “Nào, giúp ta bóc ra.”

Nam Cung Dật cười bất đắc dĩ, quả nhiên bắt đầu làm, Lâu Đoạn Nhai cũng bóc một con cua.

Trên đời này, người có thể khiến đường chủ của Độc Bộ đường cùng tam thiếu gia của Nam Cung gia tự tay vì nàng cống hiến sức lực cũng không nhiều. Thanh Tuyền đầy bụng nghi hoặc, “Xin hỏi phương danh của cô nương.”

“Ta là Lâm Bích Ảnh.” Nàng đã ra quyết tâm đi tìm Quan Phách, có thể, cái tên Lăng Sương này sẽ có ích, tạm thời không thể để lộ.

Thanh Tuyền đương nhiên biết Lâm Bích Ảnh là ai, nàng ta cực kỳ sợ hãi, “Tiểu thư của Ngạo Kiếm sơn trang.” Cũng là vị hôn thê của tam thiếu gia.

“Thanh Tuyền cô nương yên tâm, ta lần này ra ngoài chính là trốn hôn, tuyệt đối không đoạt Nam Cung Dật của cô.” Lăng Sương vỗ vỗ bụng dưới, “Ta đã mang thai rồi, không có khả năng gả cho hắn.”

Thanh Tuyền mỉm cười, thở dài một hơi.

Mà Lâu Đoạn Nhai cùng Nam Cung Dật lại cùng sửng sốt, ánh mắt hoài nghi rơi vào bụng dưới lồi ra của Lăng Sương.

Nam Cung Dật híp mắt, “Mang thai rồi?” Nàng mang thai rồi, có thể sao?

Lâm Bích Ảnh luôn luôn tâm cao khí ngạo mang thai rồi?

Lăng Sương biết Nam Cung Dật không tin, thở dài vươn tay, “Đến đây đi, tự mình chứng nhận.” Nếu như nàng không có nhớ lầm, hôn ước lúc đó của bọn họ vẫn còn. Nói chuyện như vậy với vị hôn phu, thực sự tàn nhẫn.

Lâu Đoạn Nhai tin nàng, tin tưởng Lăng Sương thực sự mang thai. Hắn than một câu, “Nhân yêu đáng thương.” Cúi đầu cùng con cua vật lộn.

Nam Cung Dật nửa tin nửa ngờ, thò tay ấn mạch của nàng.

Hoạt mạch, nàng quả thực có thai. Sắc mặt của Nam Cung Dật thoáng cái trở nên phi thường khó coi, lại hít một ngụm khí lạnh, “Một đêm kia ngươi cùng… là thật?”

Lăng Sương chậm rãi thu tay, “Ta đã sớm nói qua, là ngươi không tin.” Con người ai, thông minh thì tốt, cố gắng đừng quá thông minh. Lúc thông minh quá mức, thường hay phỏng chừng quá mức.

“Ta đã nói mà.” Lâu hồ ly vẻ mặt lạnh bạc, trên mặt là dáng cười nhìn có chút hả hê, “Ngươi không tin tưởng, nếu như không phải tự mình bắt mạch, không là phải đợi nàng trở dạ, ngươi mới có thể tin tưởng?”

Lăng Sương phi thường đồng tình, vỗ vỗ vai hắn, “Tam thiếu gia, lòng nghi ngờ lớn không phải chuyện tốt gì.”

Sắc mặt Nam Cung Dật từ trắng thành xanh, từ xanh thành đen, “Lâm Bích Ảnh, ngươi rốt cuộc đặt ta ở chỗ nào?” Hắn phong lưu nửa cuộc đời, thật vất vả gặp được một người con gái khiến hắn cảm thấy hứng thú, không ngờ cuối cùng lại là kết cục này.

Thấy hắn chịu đả kích lớn, Lăng Sương vốn nên cười, thế nhưng nàng lại cười không nổi, “Tam thiếu gia, chúng ta từ lần đầu tiên gặp mặt đã đánh nhau tranh cãi, sau khi thành thân rồi còn như thế nào nữa?”

Người đẹp thiên hạ vô số, hắn không thiếu một Lăng Sương. Nam Cung Dật giả vờ không thèm để ý, liếc Lăng Sương, “Ta huỷ hôn, ngươi hài lòng rồi.” Kỳ quái, trong bụng ê ẩm, phải chăng ngày hôm nay ăn nhiều giấm chua rồi. Xem ra, chờ lát nữa lúc ăn cua không cần thêm giấm nữa.

Trẻ nhỏ dễ dạy, Lăng Sương gật đầu hài lòng, vỗ vỗ vai tam thiếu gia, “Chúng ta nên làm bạn thân.” Nàng cười tủm tỉm nhìn về phía Thanh Tuyền, “Thanh Tuyền cô nương làm chị dâu ta.”

Thanh Tuyền sắc mặt ửng đỏ, “Lâm cô nương nói đùa.” Dù nói như thế, dư quang khoé mắt lại lén liếc về phía tam thiếu gia. (TYV: “dư” [余] là “dư thừa”, “quang” [光] là “ánh sáng”, ta không rõ cái này cụ tỉ là sao, cứ coi như không có từ này luôn đi. ~_~)(TN: Theo ta hiểu thì, cứ tưởng tượng 100% đường nhìn của Thanh Tuyền thì rơi lên người tam thiếu gia chỉ đc 1%, giống như cái kiểu không nhìn tam thiếu gia (vì ngại), nhưng vẫn muốn nhìn. Vậy đó , nhắc lại, là theo ta hiểu)

Nam Cung Dật bưng một chén rượu hoa cúc, làm bộ không có thấy vẻ mặt của Thanh Tuyền, “Bích Ảnh, từ mạch tượng xem ra, đã năm tháng rồi, khi nào thì quay về Ngạo Kiếm sơn trang.” Không thèm để ý, không thèm để ý, hắn ở trong lòng nói với chình mình, nhất định không thể để ý.

Nàng bốc thịt cua mà Lâu Đoạn Nhai đưa qua, lười nhác trả lời, “Không tính trở lại a.”

Nam Cung Dật nhịn không được truy hỏi, “Vậy ngươi muốn đi đâu.”

“Lang thang.” Lang thang đến Thánh Đao môn, sau đó giết chết Quan Phách, cầm đầu của hắn đi đổi lấy mỏ vàng.

“Một mình ngươi?” Tam thiếu gia cười tuấn nhã, phong lưu phóng khoáng tiến đến trước mặt nàng, “Có muốn ta đi cùng ngươi không.”

Lăng Sương không chút khách khí vươn bàn tay, ấn ngũ quan tuấn mỹ của hắn, “Chết xa một chút, ta có Tiểu Điệp.” Người con gái khác xem bộ mặt nhân yêu hại nước hại dân của hắn là bảo bối, nhưng nàng căn bản không để vào mắt.

“Chính là nha hoàn xấu xí kia.” Này này, tam thiếu gia, ngươi chừa chút khẩu đức. Người ta là đệ nhất mỹ nhân, lại là muội muội ngươi, đừng rủa nàng. (TYV: Theo Tĩnh Ngọc thì “khẩu đức” [口德] là “Lời nói lưu lại đức về sau. Theo quan điểm của đạo phật, nếu nói xấu người khác, là tạo ra khẩu nghiệt, về sau sẽ chịu quả báo nên mới có câu lưu lại khẩu đức.”)(TN: Cái này là hồi bạn coi Tế Công theo ngữ cảnh suy ra, nên mới có cái vụ “Theo đạo phật”, bạn không phải người hiểu đạo nhé, có gì cứ từ từ nói lại cho bạn sửa, đừng chửi rủa:”>)

“Ừm.” Lăng Sương cực không tình nguyện trả lời, dùng sức đẩy hắn một cái.

Mũi bị nàng ấn đến phát đau, tam thiếu gia sờ sờ mũi, không muốn tự mình tìm tới mất mặt.

“Lâm tiểu thư, người đánh xe của cô đâu?” Nửa ngày rồi, sao lại không thấy ông.

“Ta cũng không biết ông đi đâu rồi.” Kiến Tử Bất Cứu tiền bối điên điên khùng khùng, ai biết hắn làm cái gì chứ.

Nam Cung Dật lên tiếng, giải thích nghi hoặc của các nàng, “Ngươi nói lão đầu điên sao? Hắn vừa lên được đây đã đi rồi.”

Đường đường Kiến Tử Bất Cứu tiền bối, còn phải sợ ông đi lạc hay sao? “Tam thiếu gia, Ngưng Yên cô nương đâu? Bảo nàng lên đây mở phòng cho ta.”

Tam thiếu gia khép quạt, chìa tay đỡ Lăng Sương, “Biết bản thân mang thai, còn ra đây chạy loạn, ngươi đáng đời. Đi thôi, ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi.” Hắn luôn xem Kim Phượng Các là nhà mình.

Lăng Sương lườm hắn một cái, đẩy tay hắn ra, “Xí, ai muốn ngươi đỡ.”

“Lâm Bích Ảnh, đừng không biết tốt xấu.” Người con gái được Nam Cung Dật vươn tay đỡ, nàng là người đầu tiên.

“Hai bàn tay dơ bẩn của ngươi, không biết đỡ qua bao nhiêu nữ nhân, ta lo bị lây hoa liễu.”

“Ác nữ, ngươi tính xấu không đổi. Ngươi lớn lên đức hạnh này, muốn bị lây hoa liễu cũng khó. Nếu như không phải mắt mù, ai lại coi trọng ngươi.” Lúc nói ra loại lời này, hắn lại có chút chột dạ.

“Thôi đi, ngươi thế mà không nhìn ra ta xinh đẹp như hoa, hào hoa phong nhã tuyệt thế, thông minh tuyệt đỉnh, nghiêng nước nghiêng thành?” Đối với vẻ mặt xinh đẹp của bản thân, Lăng Sương luôn rất có tự tin.

“Lâm Bích Ảnh, ngươi còn thật không biết cái gì gọi là cảm thấy thẹn.” Chưa từng thấy người con gái nào tự khen mình như thế.

“Con quạ đậu trên thân heo, cùng một loại.” (TYV: “Con quạ đậu trên thân heo” nguyên bản là “Ô nha trạm tại trư thân thượng” [乌鸦站在猪身上] có vẻ như là một câu thành ngữ nhằm ý “chỉ thấy khuyết điểm của người chứ không thấy khuyết điểm của mình”.)

“Ngươi là heo hay là quạ đen?”

Hai người cãi nhau, bóng dáng dần dần mất hẳn, Thanh Tuyền trên mặt hiện ra cô đơn, “Tam thiếu gia có đúng là thích Lâm tiểu thư?”

Là bằng hữu của Nam Cung Dật nhiều năm, tâm tư của hắn ta, hắn sao lại không biết. “Thanh Tuyền cô nương thứ cho ta nói thẳng, cô không cần đem tình cảm lãng phí trên người hắn.” Người con gái như Thanh Tuyền, không hợp với tam thiếu gia.

“Thanh Tuyền sắc mặt trắng bệch, “Hắn là lãng tử (TYV: kẻ phong lưu), lãng tử đa tình. Vô tình, cũng lại thâm tình (TYV: tình cảm sâu đậm). Một khi yêu một nữ nhân, sẽ khăng khăng một lòng.” Nàng vẫn hy vọng có thể trở thành người hắn yêu kia. Thế nhưng bây giờ, nàng biết chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành người duy nhất của hắn. Bởi vì, hắn đã có người duy nhất.

Lâu Đoạn Nhai bất đắc dĩ, “Hắn đối với nàng ta động lòng rồi.” Có lẽ không thể nói là yêu, nhưng mà, quả thực động lòng rồi.

Gió đêm thổi làm rối mái tóc đen của nàng, ánh hoàng hôn như lửa chiếu lên mặt nàng, Thanh Tuyền bất đắc dĩ, “Vận mệnh thích trêu ngươi.” Bên người tam thiếu gia chưa bao giờ thiếu người đẹp, cho dù nàng thân là võ lâm đệ nhị mỹ nữ, cũng đối với hắn khăng khăng một lòng. Mà hắn, lại yêu Lâm Bích Ảnh, yêu một người đã có người trong lòng, người con gái đã mang thai.

“Có muốn uống một chén không, rượu hoa cúc của Kim Phượng Các, là uống ngon nhất.” Hắn nói, uống hết rượu trong chén.

Thanh Tuyền cười mệt mỏi, cầm lấy bầu rượu, đem rượu hoa cúc ngọt ngào đổ vào trong miệng.

Lâu Đoạn Nhai nhìn Thanh Tuyền, nhịn không được lắc đầu thở dài. Tam thiếu gia vẫn còn độc thân, không biết thiên hạ còn có bao nhiêu người con gái đau lòng, người con trai hại nước hại dân kia, thực sự là nghiệp chướng a.