Giám quốc công chúa mỗi lần vào quân doanh, đầu tiên đều triệu kiến chiến thần tướng quân. Còn cùng với Vũ tướng quân cùng ra cùng vào, cùng ăn cùng uống. Trong quân sớm xuất hiện lời đồn, hai người họ có quan hệ mật thiết với nhau.
Lần thứ hai giám quốc công chúa trở lại quân doanh, đương nhiên vẫn như cũ triệu kiến chiến thần tướng quân.
Nghe nói Hoàng Phủ Tiệp đại giá quang lâm, Lục Thanh Nhã vội vội vàng vàng từ tháp tượng đứng lên, ngay cả giày cũng không kịp mang vào, "Tiệp nhi, tỷ rốt cuộc cũng trở về."
Tùy tùng theo bên người Lục Thanh Nhã kiến quái bất quái (1), "Ta ra ngoài canh chừng."
"Thanh Nhã, muội lại đổi tùy tùng nữa?" Vì không muốn bại lộ thân phận nữ nhi, cứ cách một khoảng thời gian lại thay tùy tùng đã trở thành thói quen của nàng.
"Đúng vậy." Thanh Nhã cười cười, "Bất quá tỷ yên tâm, sau này không đổi nữa."
"Tại sao?" Hoàng Phủ Tiệp nghi hoặc.
Thanh Nhã cười thần bí, "Bởi vì… nàng cũng là nữ."
"A?" Hoàng Phủ Tiệp ngây ngẩn cả người.
"Lục Thanh Nhã muội lăn lộn nhiều năm như vậy, đương nhiên phân biệt được nam nhân với nữ nhân rồi. Vừa liếc mắt nhìn Tố Tâm, muội đã biết nàng là nữ. Sau khi nàng được điều động đến bên cạnh muội, nha đầu kia còn tưởng muội có sở thích đoạn tụ, sợ đến bộ dáng vô cùng khốn khổ." Sau khi biết nàng cũng là nữ tử, Tổ Tâm trực tiếp sợ đến ngất xỉu.
Hoảng Phủ Tiệp vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thô ráp của Thanh Nhã, "Thanh Nhã, ba năm rồi."
"Đúng vậy, ba năm rồi, trận chiến này, đánh ba năm. Ba năm nay, muội ăn gió nằm sương. Không có được một ngày yên bình, muội hi vọng mau chóng kết thúc cuộc chiến này đi." Nói xong lời cuối cùng, trong đáy mắt nàng hiện lên một một tia bất đắc dĩ.
Chuyện nên làm cuối cùng cũng phải làm, chuyện gì đến, rốt cuộc cũng sẽ đến.
Tháng mười, Thừa Thiên năm thứ mười chín, đại quân triều đình chính thức quyết chiến cùng quân Vũ Lăng vương và Tề vương.
Tề vương tự mình khiêu chiến, giám quốc công chúa nghênh chiến. Hai bên thế lực ngang nhau, đánh đến khó phân thắng bại.
"Lão phu sơ suất, sao lại để công chúa tự mình xuất trận." Tề vương rất có danh tiếng, cũng là một nhân vật rất lợi hại. Công chúa dù sao cũng là hạng nữ lưu, chưa hẳn đánh bại được hắn.
Thanh Nhã nhìn về xa xa, không có chút nào lo lắng, trái lại còn có một loại cảm giác thích ý, nhẹ nhàng, "Yến tướng quân không cần tự trách, là yêu cầu của công chúa mà." Giám quốc công chúa cùng Tề vương trên sa trường đánh nhau một trận chính là ước định của hai người họ. Huống chi, Tề vương tuyệt đối không làm tổn thương Tiệp nhi.
Đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Nhâm Thiên Lưu thốt lên, "Công chúa, cẩn thận…"
Lục Thanh Nhã vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Tề Duệ đánh rớt binh khí của Hoàng Phủ Tiệp.
Trong chớp mắt, Hoàng Phủ Tiệp đã bị Tề Duệ bắt lên lưng ngựa.
Nàng mắt trừng môi há, "Bắt giữ?" Hoàng Phủ Tiệp võ nghệ cao cường, lại bị Tề Duệ bắt giữ như vậy? Nàng không phải đã nương tay chứ?
"Lão phu đi…" Thấy công chúa bị bắt, Yến Đình lão tướng quân vô cùng kích động.
Thanh Nhã giơ ngân thương ra, ngăn cản Yến Đình tướng quân, tự mình giục ngựa đuổi theo, "Ta đi."
Vó ngựa cất lên, bụi bay ngập trời, "Tề vương, giao công chúa của chúng ta ra." Hoàng Phủ Tiệp tốt xấu gì cũng là giám quốc công chúa, do dù có muốn gặp riêng, cũng không được bắt ngay trên chiến trường như vậy.
"Không được." Một giọng nói uy nghiêm, lạnh lùng không gì sánh được vang lên.
Lục Thanh Nhã vẫn đang ngồi trên lưng ngựa, ngạo nghễ nhìn hắn, "Vũ Lăng vương, chúng ta rốt cuộc cũng gặp trên chiến trường."
Một Tuyệt một thân ngân sắc áo giáp, uy phong lẫm liệt, "Chiến thần tướng quân, bản vương chờ đã lâu."
"Kỳ thực, sở trường của ta chính là dùng kiếm, đáng tiếc, bạch mã ngân thương đã trở thành ký hiệu của bản tướng quân rồi." Lục Thanh Nhã trong mắt hiện ra hàn quang, ngân thương bất ngờ hướng về phía Mộ Tuyệt, "Vũ Lăng vương, hôm nay, ta dùng máu của ngươi báo thù cho hài tử còn chưa chào đời. Ngân thương trong tay chiến thần tướng quân, không nhuốm máu của ngươi, thề không bỏ qua."
Mộ Tuyệt dùng trường kích (2) chống lại ngân thương của nàng, đôi mắt sâu không thấy đáy dừng lại trên người nàng, "Thanh Nhã, chúng ta rốt cuộc cũng gặp lại trên chiến trường." Quyết chiến sinh tử, không phải điều hắn mong muốn.
"Ta là tướng quân triều đình, ngươi là phản tặc, đương nhiên phải gặp lại trên chiến trường." Ngân thương chuyển động, không chút lưu tình.
Mộ Tuyệt cũng không thủ hạ lưu tình, "Nàng có kiên trì của nàng, ta có kiên trì của ta." Hắn rất hiểu nữ tử kiêu ngạo này, nàng, tuyệt đối không cho phép hắn thủ hạ lưu tình.
"Ngươi là loạn thế kiêu hùng, dã tâm bừng bừng, ta không trách ngươi. Ta hận, chính là hận ngươi bội tình bạc nghĩa. Làm võ tướng, ta kính trọng ngươi. Làm nữ nhân, ta hận ngươi. Ta có thể chấp nhận ngươi tạo phản, nhưng không chấp nhận ngươi đùa giỡn tình cảm của ta, hại chết con chúng ta." Ngân thương xuyên thủng qua áo giáp, máu tươi từ trên người Mộ Tuyệt theo ngân thương từng giọt chảy xuống.
Một thương này, bao gồm hận ý.
Mộ Tuyệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, "Thanh Nhã nàng không muốn giết ta?"
"Ở trên sa trường, không phải ngươi chết thì là ta chết." Thanh Nhã cắn răng đẩy một cái, ngân thương cắm vào càng lúc càng sâu, "Vốn dĩ không cần nhường ta, có bản lĩnh thì đánh với ta." Bố thí của hắn, nàng không cần.
"Chiến thần tướng quân, danh bất hư truyền." Hắn cười yếu ớt, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cười.
Lục Thanh Nhã rút lại ngân thương, Mộ Tuyệt lập tức máu chảy đầm đìa, "Ta nói cho ngươi biết, trên chiến trường tuyệt đối không được lưu tình."
"Ta biết." Máu chảy đầm đìa, nhưng trường kích vẫn không thủ hạ lưu tình, "Thanh Nhã, nàng đã dùng máu của ta báo thù cho hài tử còn chưa xuất thế, bây giờ, mới là trận chiến của Vũ Lăng vương cùng chiến thần tướng quân."
"Tốt." Lục Thanh Nhã tận lực quên đi việc hắn đang máu chảy đầm đìa, cố gắng đè nén cảm xúc.
Bây giờ mà còn yêu thương hắn, nàng thực sự là điên mất rồi.
Lục Thanh Nhã được xưng là chiến thần, bách chiến bách thắng. Tây Xương vương, Tấn Võ vương cả đời kiêu hùng, đều chết dưới ngân thương của nàng. Từ ngày đầu tiên bước ra sa trường, chưa bao giờ nếm mùi thất bại. Hôm nay, nàng đã bại.
Trong khoảnh khắc bị Mộ Tuyệt đánh rớt xuống ngựa, nàng chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển. Nàng thua, chiến thần đỉnh đỉnh đại danh, cư nhiên lại thua.
"A…" Lục Thanh Nhã nằm trên mặt đất lăn lộn, ôm chặt bụng, phát ra tiếng rên thống khổ.
Mẹ nó, ra tay đúng là quá nạng. Cư nhiên đánh cho kẻ mình đồng da sắt như nàng cũng phải thống khổ.
Dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra, ướt đẫm trên mặt đất, "Thanh Nhã…" Lần đầu tiên trong cuộc đời Mộ Tuyệt sợ đến sắc mặt tái nhợt.
Lục Thanh Nhã ngẩng đầu, mồ hôi từng giọt từng giọt trên trán lăn xuống, "Bụng ta đau quá a." Sảy thai lần đó cũng không đau nhức thế này.
Hắn vội vội vàng vàng cúi người ôm lấy nàng, "Nàng sao rồi?"
"Bụng ta đau quá, chịu không nổi nữa rồi…A…" Nàng nói xong câu cuối cùng, nhịn không được khóc ra thành tiếng.
Chiến thần tướng quân có bị đánh chết cũng không rơi lệ, lại rơi lệ trong trận chiến này.
Lục Định Viễn chạy đến ứng cứu nhìn thấy vết máu trên mặt đất, cũng sợ đến sắc mặt tái nhợt, "Vũ Lăng vương, buông ra."
Sau khi đem nàng đặt trên lưng ngựa, Mộ Tuyệt cũng phóng lên ngựa, "Ta đưa nàng đi."
"Ca… muội đau bụng quá…" Lục Thanh Nhã nước mắt từng giọt rơi xuống.
Mộ Tuyệt không bận tâm đến Lục Định Viễn, kéo lấy Thanh Nhã, quay đầu ngựa, "Thanh Nhã đừng sợ, ta lập tức đưa nàng đi tìm đại phu." Trong giọng nói của hắn không giấu được vài phần run sợ.
Âm thanh của Mộ Tuyệt tuy rằng là nhỏ, nhưng lại để Lục Định Viễn nghe được rõ ràng. Nhìn theo bóng lưng bọn họ, hắn có chút suy nghĩ.
Lục Thanh Nhã lần thứ hai sảy thai, chính là một đôi thai long phụng, tin tức này đối với Mộ Tuyệt mà nói, giống như sét đánh giữa trời quang.
Từ lúc đại phu nói ra tin tức này, hắn không ăn không uống, canh giữ bên người Lục Thanh Nhã.
Hoàng Phủ Tiệp đi vào phòng, nhìn cơm canh nguội lạnh, lại nhìn đến Thanh Nhã đang bất tỉnh mê man, nhịn không được lắc đầu thở dài, "Thanh Nhã thật là đáng thương a." Nếu như nàng liên tục mất đi ba hài tử, còn đều là do cha hài tử làm ra, nàng nhất định điên mất.
"Ta hại nàng." Mộ Tuyệt sắc mặt mất hồn như một bức tượng điêu khắc.
Hoàng Phủ Tiệp lườm hắn một cái, "Vô nghĩa, lần trước ngươi bắn muội ấy một tiễn thì thôi, lần này cư nhiên trực tiếp đánh vào bụng muội ấy. Trong bụng muội ấy là hai tiểu hài tử của ngươi, ngươi có biết không?"
"Ta biết." Hắn vẫn như cũ diện vô biểu tình, nơi đáy mắt lạnh lùng như có một chất lỏng màu hổ phách chảy ra.
Không thể nào? Vũ Lăng vương cũng biết rơi lệ?
Hoàng Phủ Tiệp vốn đang trừng mắt há mồn bỗng dưng phục hồi lại tinh thần, "Ăn chút gì đi, ngươi đói chết thì ai chăm sóc cho muội ấy." Làm tù binh mà kiêu ngạo thế này, cũng chỉ có một mình nàng.
"Ra ngoài trước đi." Mộ Tuyệt khoát tay, bảo nàng lui ra ngoài.
Hoàng Phủ Tiệp không nói gì nữa, ngược lại lui ra ngoài. Vừa đi tới hoa viên, đã thấy Tề Duệ từ đằng trước đi tới, "Tiệp nhi, bắt được một gian tế."
"Ai?" Một lòng một dạ lo lắng cho Thanh Nhã, Hoàng Phủ Tiệp thần tình lơ đãng.
"Nàng tới xem." Tề Duệ dắt tay Hoàng Phủ Tiệp.
Nhìn thấy gian tế dáng người nhỏ nhắn xinh xinh, Hoàng Phủ Tiệp nhịn không được thốt ra, "Tố Tâm? Ngươi tới đây làm gì?"
"Ta đến tìm tướng quân." Hạ Tố Tâm tàn bạo trừng mắt nhìn nam nhân đã bắt nàng, "Không cẩn thận bị tên này bắt."
"Kẻ này là gian tế triều đình." Nam tử lạnh lùng liếc nàng một cái, "Tốt nhất là giết đi."
Hoàng Phủ Tiệp tự tiếu phi tiếu, "Mộ Thiệu đại ca, người ta là nữ tử, ngươi nắm vạt áo của người ta như vậy xem có được không?"
Mộ Thiệu nhanh chóng buông Tố Tâm ra, nhìn từ đầu đến chân, đánh giá nàng, "Cô là nữ?"
"Vô nghĩa, ta có nói mình là nam sao?" Tố Tâm chỉnh sửa vạt áo ngay ngắn, "Công chúa, tướng quân sao rồi?"
"Cô yên tâm, đại ca tự mình chăm sóc nàng." Mộ thiệu lạnh lùng nói một câu.
Tố Tâm quay đầu lại, nhìn Mộ Thiệu một cách kỳ quái, "Không phải chứ? Ngươi chính là đệ đệ của Vũ Lăng vương? Đều là nhi tử của Mộ Hiêu, tại sao ngươi thoạt nhìn kém cỏi đến vậy?"
Mộ Thiệu trừng mắt nhìn Tố Tâm, "Nữ nhân này, to gan lớn mật." Ngoại trừ đại ca, không ai dám nói hắn kém cỏi.
Tố Tâm hai tay chống nạnh, "Ta là Hạ Tố Tâm, có tên có họ. Nếu không phải to gan lớn mật, cũng không trèo tường tới tìm tướng quân nhà ta."
Hoàng Phủ Tiệp thờ ơ lạnh nhạt, ngáp một cái, "Đi, để bọn họ tiếp tục."
Hai người cãi đến hăng say, không chú ý Hoàng Phủ Tiệp và Tề Duệ bỏ đi, tiếp tục cãi vã.
"Chỉ là binh tốt nhỏ nhoi, cư nhiên dám trèo tường, đúng là chán sống." Triều đình hết người rồi sao? Tại sao trong quân đều là nữ nhân hết vậy?
"Binh tốt nhỏ nhoi không phải là người à? Ta chính là tùy tùng thân cận nhất của chiến thần tướng quân, khuê trung tỷ muội của giám quốc công chúa." Hạ Tố Tâm nhón chân, tận lực phô trương thanh thế.
"Cô có biết bọn ta đối phó với tù binh thế nào không?" Mộ Thiệu cúi đầu, cười đến thập phần gian trá.
"Làm gì?" Hạ Tố Tâm bị hắn dọa sợ lui về phía sau, bộ dáng vất vả lắm mới tạo thành giờ không còn sót lại một chút khí thế.
"Làm khổ sai." Mộ Thiệu bá đạo nói, "Từ hôm nay trở đi, cô tới hầu hạ ta, bản tướng quân không chừng sẽ phá lệ khai ân, cho phép cô đi gặp tiểu thư của mình."
"Công chúa… tướng quân, có ai cứu mạng a…" Trước khi ngất xỉu, Hạ Tố Tâm chính là kêu lên như vậy.