Tây Xương vương liên minh Tấn Võ vương, Vũ Lăng vương liên minh Tề vương, cùng Thừa Thiên tam quân đối lập.
Tháng mười hai, Thừa Thiên năm thứ mười tám, quân sĩ trong quân trại của Tây Xương, Tấn Võ đồng loạt bị bệnh, chúng danh y đều thúc thủ vô sách. Có lời đồn: nghịch thiên hành sự, nhất định phải gánh chịu hậu quả.
Bệnh tình cũng giống như ôn dịch, không có cách nào khống chế. Cho đến tháng ba, Thừa Thiên năm thứ mười chín, Tây Bắc, xương chất thành đống. Chiến thần tướng quân bấy ngờ đánh vào Tây Xương thành, Tây Xương vương, Tấn Võ vương liều mạng chống lại, chết dưới ngân thương của chiến thần tướng quân. Hai vị loạn thế kiêu hùng, từ đây kết thúc cuộc đời oanh oanh liệt liệt.
Tàn quân quy thuận Thừa Thiên, đều do chiến thần tướng quân thống lĩnh.
Theo sử sách sau này ghi chép, từ tháng mười hai, Thừa Thiên năm thứ mười tám cho đến tháng ba năm thứ mười chín, bệnh tình của tướng sĩ bá tính trên dưới hơn ba mươi vạn, vô cùng thê thảm. Hơn ba mươi vạn dân này, toàn bộ đều chết trong tay thủ hạ của chiến thần. Về chuyện nàng rốt cuộc đã dùng phương pháp gì, không ai biết được. Có người nói là hạ độc. Cũng có người nói, nàng tự tạo dịch chuột, còn gọi trận ôn dịch này là cuộc chiến vi khuẩn. Các sử học gia sau này đều cho rằng giả thiết thứ hai tương đối đáng tin cậy. Thế nhưng, nàng làm sao tự tạo ra ôn dịch?
Sau khi đánh hạ Tây Bắc, chiến thần tướng quân đối xử với bá tính rất tốt, dùng quân lương cứu tế nạn dân. Còn sử dụng phương thuốc độc môn, nhanh chống khống chế ôn dịch. Nhờ cấp tốc thu phục lòng dần mà bình định được Tây Bắc.
Thanh Nhã kim giáp ngân thương chiến đấu, ở thành lâu Tây Xương nhìn xuống, bỗng nhiên cười nhạt.
"Có gì đáng cười?" Lục Định Viễn đi tới bên cạnh nàng.
"Muội dùng hai nắm đánh hạ Tây Bắc, dùng ba năm tiến đánh Đông Nam. Tin chắc, thiên hạ rất nhanh sẽ được thái bình." Lãnh thổ Tây Xương hiện nay, đều do nàng đánh hạ, có thể không cười sao?
Lục Định Viễn giơ ngón cái lên, "Danh hiệu chiến thần, muội hoàn toàn xứng đáng." Trước lúc gặp được Thanh Nhã, hắn nằm mơ cũng không ngờ, chiến thần tướng quân đỉnh đỉnh đại danh lại là muội muội của mình.
"Trả giá quá lớn." Thanh Nhã đã dùng tính mạng hài tử của mình để đổi lấy cái danh hiệu đó.
Lục Định Viễn không hiểu được ý tứ của nàng, "Đánh hạ Tây Bắc, cũng đến lúc đánh Đông Nam rồi."
"Đúng vậy, nên đánh Vũ Lăng vương." Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bạch lăng trên trán, "Nên nhuốm máu rồi."
"Rất dễ a, trò cũ diễn lại." Kỳ thực hắn cũng không biết nàng dùng phương pháp gì.
Lục Thanh Nhã lắc đầu, "Thủ đoạn này, dùng một lần là đủ lắm rồi. Chết quá nhiều người, muội không muốn tiếp tục trông thấy máu chảy thành sông."
"Vũ Lăng vương vẫn chưa có hành động."
Thanh Nhã cười nhạt, "Vì tính được hắn không dám hành động tùy tiện, muội mới dám bí mật đến Tây Xương gây trận vi khuẩn chiến này. Hắn là một kẻ rất cẩn thận, Nhâm Thiên Lưu, Lục Định Viễn, Trịnh Phi, giám quốc công chúa, còn có chiến thần tướng quân ở đó, hắn không dám đánh." Có năm vị tướng quân độc nhất vô nhị cùng sáu mươi vạn đại quân, nếu không tuyệt đối nắm được phần thắng, hắn sẽ không dễ dàng chịu chết.
"Ta vẫn không hiểu muội tại sao lại giấu giếm tin tức công chúa bỏ đi, còn lén lút đến Tây Xương, bây giờ đã rõ." Muội muội này của hắn, mưu lược quả nhiên rất giỏi.
"Kỳ thực ban đầu mang binh trợ giúp Nhâm tướng quân là kế hoạch của muội và Yến tướng quân, áp chế Vũ Lăng vương, để Tây Xương buông lỏng cảnh giác." Bắt được con chuột bị ôn dịch là ngoài ý muốn, bắt được hơn n con chuột cùng nhau nhiễm bệnh càng ngoài ý muốn hơn.
"Được rồi, khi nào trở lại." Không có sự đồng ý của Thanh Nhã, hắn vẫn không đem chuyện Thanh Nhã chính là chiến thần tướng quân truyền về Lục gia, người Lục gia vẫn cho rằng Thanh Nhã mất tích.
Lục Thanh Nhã ngẩng đầu, nhìn về phương xa, "Tây Xương vương cùng Tấn Võ vương được xưng là có trong tay năm mươi vạn hùng binh, bản tướng quân dùng hai mươi vạn binh lực, dư sức đánh bại bọn chúng."
Lục Định Viễn ngây người một lúc, lập tức cười ra tiếng, "Tổng cộng đem ba mươi vạn quân Tây Xương đóng quân, năm vạn còn lại phục kích, mười lăm vạn thu gặt lúa mạch. Mặt khác, cho mười vạn mặc trang phục cải trang, do Yến tướng quân thống lĩnh, ngày đêm viện trợ Nhân tướng quân."
Lục Thanh Nhã như đã định liệu trước, "Nếu không huynh nghĩ muội tại sao lại muốn dệt vải nuôi ngựa, chính là sớm đoán được ngày hôm nay. Đánh Tây Xương, đều vì muốn đánh Vũ Lăng vương. Hắn biết muội đánh hạ Tây Bắc, rất khó thể bất ngờ tấn công Nhâm tướng quân. Nếu hắn xuất binh, nhất định trúng phải mai phục của Yến tướng quân."
Lục Định Viễn than nhẹ, "Chiến thần tướng quân nhìn xa trông rộng, mưu lược hơn người." Đi một bước tính trăm bước, tài trí như vậy, ai có thể so sánh a? Lục gia có được nữ nhi như vậy, không biết là may mắn hay bất hạnh đây?
"Mưu lược chẳng đáng để tâm, cái này gọi là ra chiêu không giống lẽ thường. Biết tại sao muội phá được trận pháp của Vũ Lăng vương không? Bởi vì muội phá vỡ lẽ thường. Từ cổ chí kim, gặp quân trận đương nhiên phải nghĩ cách phá trận. Mà muội, lại từ góc độ khác để suy xét vấn đề. Biết muội tại sao phái quân đội thu gặt lúa mạch không? Thứ nhất vì muốn kẻ địch không hiểu chúng ta rốt cuộc muốn làm gì? Thứ hai, mười vạn đại quân đột nhiên biến mất căn bản không thể che giấu được, cho nên, muội để những kẻ còn lại đến ruộng lúa làm việc, cỏ lúa rất nhiều có thể giấu người, thoạt nhìn chẳng có gì là lạ." Lục Thanh Nhã nói, chậm rãi đi xuống lầu.
Lục Định Viễn nhìn tư thế oai phong lẫm liệt của nàng, "Thanh Nhã ơi Thanh Nhã, đáng tiếc muội là nữ nhi." Nếu là nam nhi, sợ rằng…
Lục Thanh Nhã ngoái đầu nhìn lại, cười cười, "Đại ca, Thanh Nhã đời này kiếp này, chỉ làm võ tướng. Muội nhận lời tỷ tỷ, thay tỷ ấy tranh đoạt thiên hạ. Thanh Nhã là võ tướng, không phải lời nói đùa." Ngụ ý chính là: Lục gia muốn có biện pháp gì, hỏi ngân thương trong tay nàng trước.
Lục Định Viễn có chút xúc động gật đầu, "Ta hiểu rõ, hiểu rõ."
Thanh Nhã dù thông minh cách mấy cũng có lúc đoán lầm. Vũ Lăng vương vẫn chưa xuất chiến, vẫn chưa trúng kế.
Tháng năm, Thừa Thiên năm thứ mười chín, triều đình phái trăm vạn đại quân hội hợp. Yến Đình làm chủ soái, Nhâm Thiên Lưu làm phó soái, chiến thần tướng quân làm tiên phong.
Tháng bảy, Thừa Thiên năm thứ mười bảy, Thục phi sinh hạ trưởng tử cho Hoàng Phủ Thành, tên gọi một chữ Hạo.
Hoàng tử vừa đầy tháng, giám quốc công chúa đại xá thiên hạ, ban thưởng tam quân.
Đánh tránh bại lộ thân phận nữ nhi, Lục Thanh Nhã luôn không uống rượu, tối nay, lại ngoại lệ cùng các vị tướng quân uống vài chung.
Vài chén, căn bản so với một chén cũng không khác nhau lắm. Trở lại quân trại, bản tính cảnh giác trời sinh của nàng lập tức phát hiện bên trong có người.
Nàng khẽ liếc mắt vào màn, cầm lấy cái chén rót ra một chén nước, "Nếu dám đến, còn sợ ta phát hiện sao?"
"Chiến thần tướng quân." Một nam tử chậm rãi bước tới.
"Hôm nay công chúa đại xá thiên hạ, bất luật ngươi tại sao tới, ta đều không giết ngươi. Có trộm cái gì thì để lại hết, người đi." Lục Thanh Nhã nhìn không chớp mắt.
"Nghe danh chiến thần tướng quân đã lâu, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền." Hắc y nhân bỏ khăn che mặt, dùng khuôn mặt thật đối mặt với nàng.
Nàng uống một ngụm trà, "Không cần biết ngươi là ai, có trộm gì thì giao ra đây. Không có trộm, đi ngay."
"Tối nay ta đến là muốn tìm Hoàng Phủ Tiệp."
"Không nghe nói sao? Tỷ ấy về kinh rồi." Tin tức này từ lâu đã bố cáo thiên hạ, hắn không biết sao?
Hắn đi tới bên cạnh bàn, rót một chung trà, "Chiến thần tướng quân điều binh khiển tướng, luôn luôn hư hư thực thực, khiến người khác nghĩ mãi không ra. Công chúa mất tích đã hơn một năm, tướng quân có thể một tay che trời, giấu giếm cẩn thận, ai biết tin tức công chúa không ở trong quân là thật hay giả?" Hắn rất ít khi bội phục ai, nhưng chiến thần tướng quân chính là kẻ khiến hắn tâm phục khẩu phục.
Thanh Nhã mâu quang khẽ biếng, dừng động tác uống trà, "Tề vương đêm nay đến đây, chỉ vì để xác định một việc?"
"Mong tướng quân cho biết." Thật là lợi hại, có thể đoán được thân phận của hắn.
Nàng nhấc ấm trà lên, rót nước trà sớm đã lạnh từ lâu vào ly của hắn, "Tề vương ngài yên tâm, ta cùng tỷ tỷ nhất định phò tá Hạo nhi ngồi lên ngôi vị hoàng đế." Người biết Hoàng Phủ Tiệp mất tích không nhiều, từ khí thế cùng ý đồ của hắn phán đoán, không phải Tề vương thì còn ai nữa?
Tề Duệ cười khổ, "Ta chỉ muốn mẫu tử bọn họ ở cạnh bên ta."
Lục Thanh Nhã cười nhạt, "Chỉ cần chiến tranh kết thúc, các ngươi có thể đoàn tụ rồi." Tề Duệ quả nhiên đối với Hoàng Phủ Tiệp tình thâm nghĩa trọng, chỉ tiếc, mỗi người một chủ.
Nhìn nụ cười lãnh đạm của nàng, Tề Duệ trong đầu hiện lên một chút hình ảnh. Một tia cười khổ không thích hợp xuất hiện trên môi hắn, "Ân tình của Lục cô nương, Tề Duệ ghi nhớ trong lòng."
"Ngươi biết ta là nữ?" Nàng từ đầu đến chân có chỗ nào giống nữ nhân? Tuy rằng, nàng vốn chính là nữ nhân.
"Lộ Thanh… Lục Thanh Nhã… Thì ra…" Tề Duệ cười khổ, "Không ngờ, chiến thần tướng quân đỉnh đỉnh đại danh, đúng là một nữ tử."
Lục Thanh Nhã lườm hắn một cái, "Nữ nhân cũng có thể tranh giành quyền lực."
"Cô muốn gặp Mộ Dung Quyết không?" Tề Duệ đột nhiên hỏi.
"Cái gì?" Thanh Nhã nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Tề Duệ tán thưởng bật một ngón cái lên, "Chiến thần tướng quân đúng là chiến thần tướng quân, thấy biến không sợ."
"Đừng nói Mộ Dung đại ca là tướng quân dưới trướng của ngươi." Mộ Dung Quyết có nhìn thế nào cũng không giống thị vệ bình thường.
"Hắn là… hảo huynh đệ của ta." Tề Duệ có chút giấu giểm.
"Quả nhiên là vậy." Huynh đệ tốt của Tề vương, há có thể là người thường?
"Nếu như cô muốn gặp hắn, ba ngày sau, giờ tý, chờ ở rừng cây ngoài thành." Tề Duệ lộ ra nụ cười không có thâm ý gì khác, xoay người bước đi.
Lục Thanh Nhã lẩm bẩm, lập tức cười khổ, "Vũ Lăng vương muốn gặp ta, Lục Thanh Nhã liều mạng đi bồi."
***
Ngân thương, kim giáp, bạch lăng, Lục Thanh Nhã một thân quân trang, tư thế oai phong lẫm liệt.
"Mộ Dung đại ca, chúng ta lại gặp nhau rồi." Môi nàng giương ra một nụ cười.
Mộ Dung Quyết chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lãnh liệt dừng lại trên người nàng, "Thanh Nhã?"
"Mộ Dung đại ca, hai năm không gặp, khỏe chứ?" Hai năm rồi, bất tri bất giác, bọn họ đã xa nhau hai năm.
"Ta khỏe." Mộ Dung Quyết vươn tay, đem nàng kéo vào lòng.
Ôn nhu tựa vào ngực hắn, Thanh Nhã nắm chặt ngân thương, "Biết ta là ai không? Ta là chiến thần tướng quân, Vũ Lăng vương."
"Bạch mã ngân thương, kim giáp hồng lăng." Hắn sớm nên nghĩ ra, Lộ Thanh chính là Lục Thanh Nhã.
"Sai rồi, là bạch lăng." Lục Thanh Nhã trong mắt lộ ra hàn ý, khóe môi giật giật.
"Tại sao lại là bạch lăng?"
"Bởi vì… hồng lăng chỉ dùng để nhuốm máu." Lục Thanh Nhã ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ thanh thuần nhìn hắn.
Cảm giác được sát khí trên người nàng, Mộ Dung Quyết thần sắc khẽ biến, "Tại sao?"
"Có biết tại sao ta không làm hoàng hậu không?" Thanh Nhã hai tay vẫn ôm lấy thắt lưng hắn, hàn ý trong đáy mắt càng lúc càng sâu, "Bởi vì, ta gặp hắn, một phải một nam tử ta yêu, trao hết tất cả cho hắn. Sau khi hắn bỏ đi, ta phát hiện là mình mang thai. Vì hài tử, ta đào hôn. Lục gia quyền cao chức trọng, chỗ bọn họ không thể tìm ra, chỉ có hoàng cung. Cho nên, ta trốn trong tẩm cung của trưởng công chúa. Trải qua thay triều đổi đại, cung đình tranh đấu, Tiệp nhi trở thành giám quốc công chúa, sau đó xảy ra loạn tứ vương. Tiệp nhi muốn ta giúp tỷ ấy, ta đồng ý. Không ngờ là, một trận đánh Tây Xương dưới thành, Vũ Lăng vương bắn ta một tiễn, khiến ta mất đi hài tử. Không ngờ a, thật không ngờ…" Không ngờ kẻ giết hài từ của nàng, lại là phụ thân hài tử.
Mộ Dung Quyết khẽ động thân thể, sắc mặt lạnh lùng đột nhiên biến đổi, hai tay buộc chặt lấy thân thể nàng vào trong ngực.
Lục Thanh Nhã cười khổ, nước mắt theo gương mặt chậm rãi chảy xuống, "Ta vẫn thấy không giữ được hài tử là có lỗi với hắn. Bây giờ mới biết, phụ thân hài tử thực ra không cần nó, bởi vì, thứ Vũ Lăng vương muốn chính là đại nghiệp thống trị thiên hạ. Huống chi, Vũ Lăng vương sớm đã có kiều thiếp, ái tử. Mà ta, bất quá chỉ là một món đồ chơi của hắn."
Mộ Dung Quyết gắt gao ôm nàng, "Thanh Nhã, ta không phải không cần nàng và hài tử."
Lục Thanh Nhã hờ hững nhún nhún vai, "Trải qua hai năm nam chinh bắc chiến, ta đã không còn là thiếu nữ vô tri năm đó."
Lục Thanh Nhã càng lãnh tĩnh, Mộ Dung Quyết càng thêm sợ hãi, "Thanh Nhã, nàng không nên như vậy." Nàng thân là chiến thần tướng quân, dụng binh như thần, kinh nghiệm sa trường, vốn dĩ nên giữ tâm lãnh tĩnh. Không hiểu tại sao, thần sắc của nàng khiến hắn kinh hồn bạt vía.
"Năm đó, kẻ quyền cao chức trọng lại tự hạ thấp mình lẻn vào kinh thành liên lạc triều thần, quả nhiên đã có ý đồ mưu phản." Tiên hoàng hạ chỉ, tứ vương cả đời không được vào triều. Hắn mạo hiểm sinh mạng lẻn vào kinh thành, lòng của Tư Mã Chiêu, ngay cả người qua đường cũng biết. (1)
Không chỉ đoán được thân phận hắn, ngay cả mục đích của hắn cũng đoán được, "Nàng đang trách ta?" Mộ Dung Quyết bất đắc dĩ thở dài, "Thanh Nhã…ta…"
Lục Thanh Nhã chậm rãi buông tay, ngân thương rơi trên mặt đất, "Mộ Dung đại ca, muốn ta sao?"
Ánh mắt nàng vừa thanh thuần vừa mị hoặc, khiến không nam nhân nào có khả năng chống lại, "Phải."
"Hì hì." Thanh Nhã nhón chân, trên môi hắn hôn một cái.
"Tiểu cô nương…" Mộ Dung Quyết ôm chặt nàng, nhanh chóng đem nàng đặt trên mặt đất, "Ta muốn nàng."
"Mộ Dung đại ca… ta… người ta rất nhớ chàng."
Hắn tựa hồ nhìn thấy mình là Mộ Dung Quyết năm đó, nàng cũng là tiểu cô nương năm đó.
Tình thanh khiết nhất, yêu thanh khiết nhất, cũng là dục vọng nguyên sơ nhất.
Tứ chi giao triền, mồ hôi đổ ra. Bọn họ dùng thân thể, phát tiết ra kích tình ẩn giấu đã hai năm trong người.
Tuy là thừa, nhưng vẫn như cũ có chút cảm giác mất mát.
Mộ Dung Quyết nhặt y phục rơi trên mặt đấy, mặc lên ngươi Thanh Nhã.
"Không được, không mặc." Lục Thanh Nhã ngăn lại y phục trên tay hắn, hờn dỗi mân mê cái miệng nhỏ nhắn.
"Mặc vào, cẩn thận kẻo lạnh." Mộ Dung Quyết không cam tâm, lần thứ hai nhặt y phục lên.
"Không mặc." Nàng tiến vào trong lòng hắn, "Cứ như vậy mà muốn đuổi người ta đi sao? Ta không muốn mặc."
"Sợ nàng bị lạnh."
"Vũ Lăng vương đỉnh đỉnh đại danh, lãnh khốc vô tình cũng nói mấy câu buồn nôn như vậy?" Lục Thanh Nhã trái lại để cho hắn mặc y phục vào.
"Ta vẫn là Mộ Dung đại ca của nàng như trước."
"Ta thực sự quá ngốc, Mộ Dung Quyết, Mộ Tuyệt, sớm nên nghĩ đến." Nàng lắc đầu thở dài, cố làm ra vẻ, "Uổng cho Lục Thanh Nhã ta cả đời thông minh."
"Theo ta đi."
"Tại sao?"
"Bởi vì ta yêu nàng." Dùng ngữ khí lạnh lùng nói ra những lời này, không hề có sức thuyết phục.
Khi y phục chỉnh tề, Lục Thanh Nhã chậm rãi đứng lên, cao ngạo nhìn hắn, "Phóng mắt khắp thiên hạ, người có thể so sánh với bản tướng quân cũng chỉ có chàng. Sau này gặp lại ở sa trường, không được hạ thủ lưu tình." Lục Thanh Nhã đem ngân thương giữ ở phía sau, ngạo khí mười phần, tư thế oai phong lẫm liệt, "Vũ Lăng vương, bản tướng quân cùng chàng gặp lại ở sa trường."
Mộ Tuyệt luôn luôn lạnh lùng bắt đầu hơi sửng sốt, "Nàng…" Biến đổi thật sự nhanh vậy chứ?
"Vũ Lăng vương, khi chưa mặc y phục, chúng ta là tình lữ, còn khi đã mặc y phục vào rồi, chúng là là kẻ thù. Ta là tướng quân triều đình, chàng là phản tặc." Lục Thanh Nhã kiên quyết xoay người, "Vũ Lăng vương, gặp nhau ở sa trường."
Tiếng gió vi vu, lá cây đan vào nhau sàn sạt, trăng lạnh lu mờ.
Lục Thanh Nhã đi xa, Tề Duệ từ trong góc tối bước ra, vỗ vỗ vai Mộ Tuyệt, "Giám quốc công chúa và chiến thần tướng quân, hai huynh đệ chúng ta đúng là… Chúng ta là phản tặc, các nàng là bình loạn, ai…"
Mộ Tuyệt liếc nhìn hắn một cái, "Ngươi không nhìn lén chứ?" Tốt nhất đừng nói với hắn Tệ Duệ đã nhìn thấy…
"Ta xin thề, đến liếc mắt cũng không có." Hắn không có hứng thú này.
"Giám quốc công chúa thì dễ đối phó, còn chiến thần tướng quân lại rất khó chơi."
"Chính xác." Chí ít Tiệp nhi sau khi biết thân phận của hắn, vẫn bằng lòng ở lại bên cạnh hắn.
Hắn nhìn về phía Lục Thanh Nhã biến mất, ngữ khí kiên quyết, "Ta muốn nàng."
"Chỉ có đánh bại nàng, ngươi mới có thể có được nàng. Chỉ là, muốn đánh bại nàng không phải chuyện dễ." Lục Thanh Nhã dụng binh, không thua gì Vũ Lăng vương.
"Hành sự tại nhân." Chiến thần tướng quân quả nhiên lợi hại, hắn cũng không kém.
"Tại sao không nói nàng biết, ngươi tạo phải là vì hiểu lầm Hoàng Phủ Thành hoành đao đoạt ái (2)."
"Ta không muốn nàng nghĩ rằng mình là hồng nhan họa thủy."
—-
(1) Lòng của Tư Mã Chiêu, ngay cả người qua đường cũng biết: Xuất phát từ một điển tích thời Tam quốc.
Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mao nhìn thấy đại tướng quân Tư Mã Chiêu nắm quyền lớn, làm việc hống hách bá đạo thì không nhẫn nhịn được. Một hôm, ông ta triệu thượng thư Vương Kinh cùng ba đại thần vào trong cung, rất tức giận nói:
- "Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta, hôm nay ta muốn cùng các ngươi đi thảo phạt nó".
Các đại thần đều khuyên ông ta nhẫn nại, không nên chuốc đại họa vào thân, nhưng Tào Mao không nghe, tập họp các cấm vệ quân và các thái giám hầu cận lại đánh từ trong cung đánh ra.
Không ngờ, có người để lộ tin tức cho Tư Mã Chiêu biết, kết quả Tào Mao bị đâm thủng ngực ngã xuống xe mà chết, còn sự dã tâm phản nghịch Tư Mã Chiêu thì ngày càng rõ ràng hơn.
(2) Hoành đao đoạt ái: cướp đoạt tình yêu.