Edit: Khả Khả
Mặt Cố Nguyệt Thịnh bị ánh nhìn của nàng xuyên thủng, một khắc không được tự nhiên, chớp mắt liền trở lại bình thường. Nhưng một khắc ấy đã bị Nhuế Thu nhìn ra.
Thì ra là thế.
Nàng còn đang nghi ngờ Tổng Đường chủ chỉ cầm một cái hộp, làm sao có thể bức Triệu Tử Ý cúi đầu, hóa ra là do Cố Nguyệt Thịnh đứng đằng sau tính kế, Nhuế Thu ngừng tay, trong lòng đã rõ.
“Là Ngươi làm?”
Cố Nguyệt Thịnh thấy đã lộ nên không giấu nữa, hắn gật đầu.
“Ngươi đã xen vào bao nhiêu rồi?”
“Ta điều tra được Triệu Tử Ý cấu kết cùng phú thương đã nhiều năm nay, con số rất lớn. Thánh thượng kiêng kị triều thần của mình tích góp tiền bạc, chẳng qua ta chỉ đem một ít chứng cứ cho đường chủ của nàng.”
Chẳng qua?
Nhuế nhắm mắt mắt rồi lại mở mắt.
“Chẳng phải ta đã bảo người đừng làm chuyện dư thừa rồi sao, ngươi làm vậy sao không nói cho ta biết?”
Cố Nguyệt Thịnh tiến lên muốn nắm tay Nhuế Thu, đáy mắt u ám cố chấp.
“Ta sợ nàng tức giận, Triệu gia không dễ đối phó, ta với hắn cùng làm quan trong triều, ta hiểu tác phong của hắn. Hôm nay nếu các nàng không đánh trúng điểm yếu của hắn, để hắn trả thù, chỉ sợ sau này hắn sẽ nhìn chằm chằm vào Thanh Phong Đường, nhìn chằm chằm vào nàng.”
Không biết câu nói kia có lay động được Nhuế Thu hay không, ngữ khí nàng càng kích động.
“Vậy ngươi thì sao?”
“Ta biết hắn làm việc cẩn thận, thủ đoạn nhiều vô kể, cho nên ta không muốn ngươi bị cuốn vào, nếu hắn điều tra ra được ngươi thì sao? Ngươi muốn giải quyết thế nào? Ngươi không sợ chỉ dừng lại ở chức Lục Phẩm sao?
Nhuế Thu chất vấn, Cố Nguyệt Thịnh lại nghe ra vấn đề khác, hắn cảm thấy nàng đang nói ra tâm ý của mình
Gió mùa thu ở Kinh thành không hề nhẹ nhàng, nói là gào rít cũng không quá. Nhưng Cố Nguyệt Thịnh lớn lên ở Giang Nam đứng ở nơi này, ôm Nhuế Thu vào trong lòng ngực, làm cho Nhuế Thu cảm giác như trầm mình vào dòng suối mát mềm mại.
“Nhuế Thu, hãy tin ta, nàng không cần phải sợ.”
“Ta có thể bảo vệ nàng, cũng có thể bảo vệ chính mình.”
Cố Nguyệt Thịnh lại bị hạ trùng cổ.
Nếu không sao hắn cứ để vậy mặc nàng hôn lên môi hắn.
Cố Nguyệt Thịnh sửng sốt trong chốc lát, sau đó giữ mặt Nhuế Thu hôn sâu hơn, nụ hôn này đã lâu lắm rồi, trải qua một mùa đông, qua thêm mùa xuân rồi qua luôn cả mùa hạ, cuối cùng trong gió thu, dưới ánh trăng, hai người gặp lại sau thời gian dài xa cách.
Tay Cố Nguyệt Thịnh đặt trên eo Nhuế Thu siết chặt hơn, cả người Nhuế Thu đều dán lên người hắn. Lúc Cố Nguyệt Thịnh đưa lưỡi vào Nhuế Thu cảm thấy không ổn, nụ hôn này dần dần lệch khỏi ý định ban đầu của nàng, nó mãnh liệt theo hướng nàng không thể khống chế được. Môi nàng có chút tê dại, nàng cố gắng thoát ra từ cái mút mát của Cố Nguyệt Thịnh, hắn chẳng những không buông nàng mà còn muốn tiến lại, câu lấy lưỡi nàng mà mút, giống như những nhớ nhung đều ở trong miệng hắn bảo Nhuế Thu nếm lấy, nếm mùi vị đắng cay này.
“Nhị Thiếu gia.”
Cao Minh ở ngoài cửa chờ nửa canh giờ, nghe thấy âm thanh cãi vả của hai người dường như đã ngừng, lại vẫn không thấy Cố Nguyệt Thịnh ra, nhịn không được nhắc nhở nhị thiếu gia.
“Không còn sớm nữa, sợ rằng phu nhân đang đợi ngài.”
Nhuế Thu nghe được, thì đương nhiên Cố Nguyệt Thịnh cũng nghe được, hắn không muốn buông người trong ngực ra, chỉ cần dính lấy nàng, toàn thân hắn như phát hỏa, chỉ có mong muốn mãnh liệt cầu xin Nhuế Thu cho hắn một giọt cam lộ để giải khát thân thể.
“Ưm…”
Nhuế Thu đẩy hắn, hắn không có phản ứng gì, vẫn cứ khăng khăng ôm nàng, chiếm đoạt hơi thở nàng. Nhuế Thu đánh mạnh, Cố Nguyệt Thịnh mới chợt tỉnh, mở to mắt mơ màng nhìn nàng, giống như nàng mới là người vô cớ gây sự. Miệng Nhuế Thu bị hôn đến mức đỏ lên, đôi mắt Cố Nguyệt Thịnh u ám, lại muốn hôn tiếp, bị Nhuế Thu che miệng lại, cảnh cáo.
“Cố Nguyệt Thịnh, ngươi hôn tới phát nghiện rồi hả?”
Cố Nguyệt Thịnh thành thật gật đầu, Nhuế Thu bị hắn thẳng thắn thừa nhận, xấu hổ đến đỏ mặt, đôi mắt nàng giận dữ, nhìn Cố Nguyệt Thịnh đến mức hắn không cón chính kiến gì nữa, Nhuế Thu nói cái gì hắn cũng đồng ý.
“Ngươi phải trở về rồi phải không?”
Hắn gật đầu.
Nhuế Thu buông tay, lùi ra sau nửa bước.
“Đi đi!”
Hắn gật đầu nhưng chân không nhúc nhích.
“Nhị thiếu gia? Nhuế cô nương?”
Âm thanh hối thúc không hợp thời của Cao Minh vang lên, âm thanh của người thứ ba xen vào, cuối cùng Cố Nguyệt Thịnh lại nhặt lên vẻ lạnh lùng cứng nhắc mà hắn vừa vứt đi, đi hai bước lại ngoái đầu lại nhìn Nhuế Thu, giống như căn phòng này có gì đó níu chặt chân của hắn, bước thế nào cũng không thoát ra khỏi. Nhuế Thu xua tay.
“Ngày mai gặp!”
Cao Minh nhìn mặt mày chủ tử hớn hở đi ra cửa, hắn khiếp sợ nhưng vẫn chạy theo sau, Một ngày chủ tử chỉ có hai loại cảm xúc. Nhuế cô nương nói với chủ tử nhiều hơn một chút thì hôm đó sẽ là trời nắng đẹp, còn không để ý tới chủ tử thì hôm đó trời nổi giông bão. Chuyện giả mù giả điếc này hắn làm vài lần sẽ thành thói quen, còn đỡ hơn ở Cố gia, chủ tử cũng là Cố nhị công tử không có cảm xúc.
Chủ tử tin tưởng hắn, dắt hắn tới gặp Nhuế cô nương, hắn cũng trung thành, Cố phu nhân tìm hắn hỏi bóng hỏi gió, hắn lại giả vờ không biết, giả ngu ngơ để giúp chủ tử.
Trong lòng Cố Nguyệt Thịnh tự có suy tính.
Cố Nguyệt Thịnh vốn quen nhẫn nại chờ đợi, hắn có thể khổ cực đèn sách hơn mười năm, không đạt được không quan trọng, hắn lại tiếp tục đợi nữa, ba năm rồi lại ba năm, cho đến một ngày bảng vàng kia đề tên hắn. Nhuế Thu cũng vậy, hiện tại Nhuế Thu không tin hắn, hắn mặc kệ, hắn vĩnh viễn có thể chờ đợi, chờ đến khi nàng đồng ý hôn ước mới thôi.
Khả Khả: “Lính với lác, bực mình, lúc cần nói không nói, lúc cần im thì lại lên tiếng, đuổi ziệc hết.”