Edit: Khả Khả
Cố Nguyệt Thịnh ngẩng đầu nhìn nàng thật sâu, sau đó hắn đứng lên đi ra cửa, dừng lại một chút rồi hạ quyết tâm đẩy cửa ra, như mong muốn của Nhuế Thu mà rời đi.
Nhuế Thu ôm đầu, không biết làm gì với áp lực mãnh liệt trong lòng, nàng ghét bị hiểu lầm, càng ghét bị Cố Nguyệt Thịnh hiểu lầm. Nàng nghe theo cảm xúc của trái tim mình mà đuổi theo hắn, gọi cái người hòa lẫn vào bóng đêm trong sân kia.
“Cố Nguyệt Thịnh.”
“Ta với Hứa Lâm Vận thật sự không có gì.”
Bóng hình người kia dừng lại, lẳng lặng xoay người.
“Ta tin nàng.”
“Đêm nay ta không biết bản thân mình bị làm sao, luôn chọc giận nàng, ta không muốn làm nàng tức giận, ngày mai ta lại đến thăm nàng.”
“…”
“Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi trước.”
Đây là lần đầu tiên, Nhuế Thu nhìn Cố Nguyệt Thịnh rời đi, cuối cùng cũng đến phiên nàng nhìn theo bóng lưng hắn.
…
Cao Minh đứng trước cửa Cố Gia đi đi lại lại, mắt thấy góc áo nhị thiếu gia lộ ra, hắn liền chạy tới.
“Nhị thiếu gia, cuối cùng ngài cũng về rồi, phu nhân đang rất lo lắng cho ngài.”
Gương mặt Cố Nguyệt Thịnh có chút nhợt nhạt, hắn gật đầu.
“Ta đi thỉnh an người.”
Hắn đến báo cho mẫu thân yên tâm rồi đến thư phòng của phụ thân, Cao Minh gõ cửa cho hắn.
“Vào đi!”
Cao Minh mở cửa, Cố Nguyệt Thịnh bước vào, hành lễ với Cố Trung.
“Nhi tử về muộn, thỉnh phụ thân trách phạt.”
Cố Trung vuốt râu, diện mạo Cố Nguyệt Thịnh giống Cố phu nhân, tướng mạo Cố lão hơi cứng rắn, nhìn sơ qua còn nghĩ ông là Võ tướng. Cố Trung không có ý trách cứ, ông xua tay.
“Con thay cha đi xã giao sao lại trách phạt, ngồi đi!”
Cố Nguyệt Thịnh cảm tạ phụ thân rồi ngồi ở ghế khách trong thư phòng. Cố Trung không thích dông dài, ông nói thẳng.
“Triệu gia đột nhiên quay hướng sang kết giao với Cố gia là có ý gì?”
“Nhi tử thấy đêm nay trong gặp mặt đều là thương nhân, Triệu gia mở tiệc chiêu đãi những người này âu cũng là vì tiền, chỉ là hắn không lường trước được người Cố gia cử đi là con, có chút không thông, dù sao hắn cũng là lòng dạ Tư Mã Chiêu*”
*: Lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai cũng nhìn thấy là câu thành ngữ nói về ý đồ không thể che giấu.
Cố Trung hừ lạnh.
“Người Triệu gia tâm kế thật ngoan độc, lần này hắn vì thủ hạ kia của Huyền Các, tránh chuyện một mất một còn với Thanh Phong Đường, Cố gia ta tuyệt đối không vấy vào vũng nước bùn này.”
Linh tính trong đầu Cố Nguyệt Thịnh đột nhiên hiện lên.
“Huyền Các? Thanh Phong Đường?”
“Trên giang hồ có hai tổ chức này, Thanh Phong Đường chỉ cần có người chi tiền thì sẽ nhận việc, cũng có không ít nhân sĩ giang hồ phải bỏ mạng, Huyền Các càng không nương tay, ỷ vào Triệu gia giúp sức, sinh sự với Thanh Phong Đường, muốn đoạn tuyệt đường làm ăn của họ, đúng là mơ mộng hão huyền.”
Cố Nguyệt Thịnh trong lòng đã rõ, mọi nghi vấn đều có lời giải. Nguyên nhân đêm nay gặp Nhuế Thu ở Di Hồng Viện hắn cũng biết, chỉ sợ Nhuế Thu cũng là người của Thanh Phong Đường kia.
“Con không cần qua lại với người của Triệu gia đâu.”
“Vâng, nhi tử hiểu rồi.”
Cố Trung gật đầu, lại nhớ đến chuyện khác.
“Gần đây trong triều đình thế nào rồi?”
Cố Nguyệt Thịnh đắn đo, rũ đôi mắt xuống giấu đi tia phức tạp trong đáy mắt, chắp tay nói:
“Nhi tử có thể ứng phó được, phụ thân không cần quá lo lắng.”
“Nguyệt Thịnh, mấy đời Cố gia chỉ có mình con làm Trạng Nguyên, con ở trong triều không ai giúp đỡ, nhất định phải cẩn thận một chút.”
Cố Nguyệt Thịnh cung kính đứng lên.
“Cẩn tuân phụ thân dạy bảo.”
Cố Trung nhìn hắn một lát rồi nói.
“Đi nghỉ sớm đi.”
Cố Nguyệt Thịnh cáo từ phụ thân, đi ra khỏi thư phòng, Cao Minh đuổi theo khoác cho hắn chiếc áo choàng.
“Nhị thiếu gia, ban đêm lạnh lắm.”
Hắn giật mình, nghĩ đến áo choàng khoác lên người Nhuế Thu, ngay lập tức kéo áo choàng đang phủ trên người xuống, Cao Minh không hiểu chuyện gì nhanh nhẹn chạy đến ôm áo vào trong lòng.
“Không cần, vài bước là tới rồi.”
…
Hứa Lâm Vận đem chiếc hộp được trộm tới cho Tổng đường chủ, Tổng Đường chủ không biết giấy tờ trong chiếc hộp kia dùng để làm gì, nhưng lại ép được Triệu gia hạ mình đến Thanh Phong Đường cầu hòa.
Nhuế Thu và Hứa Lâm Vận xem như lập công lớn cho Thanh Phong Đường, Tổng Đường Chủ hiếm khi nào hào phóng đến vậy, thưởng cho Hứa Lâm Vận rất nhiều bạc, còn tặng khế ước nhà cho Nhuế Thu.
Hứa Lâm Vận cầm tiền mời Nhuế Thu đi uống rượu, Nhuế Thu không có tâm trạng nên từ chối, buồn phiền trong lòng nàng hiện tại chỉ có một.
Nhuế Thu thất thần mua đồ về nhà, buồn bã ngồi trước bàn.
Cố Nguyệt Thịnh mấy ngày liên tiếp đều đến, sau đêm hôm đó lần nào hắn đều mang theo Cao Minh đến tìm nàng, trong tay Cao Minh cầm hai cái áo choàng. Nhuế Thu nói nàng không thiếu, Cố Nguyệt Thịnh đoán được nàng sẽ nói vậy, tay giữ lấy cửa mà Nhuế Thu muốn đóng lại, nhìn nàng.
“Ta chỉ muốn dùng bữa tối với nàng thôi.”
Nhuế thu im lặng, ánh mắt Cố Nguyệt Thịnh vô cùng thành khẩn, nếu nàng không đồng ý Cao Minh ở phía sau hẳn sẽ liếc nàng đầy oán hận.
Nàng thỏa hiệp, mở cửa cho hắn vào, cũng từ đây cánh cửa này không thể đóng lại được nữa.
Hôm nay là cớ này, mai lại cớ khác, Nhuế Thu đều biết đây toàn là lừa người. Nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Cố Nguyệt Thịnh, nàng không có cách nào từ chối.
“Cộc…cộc”
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Ban đêm Cố Nguyện Thịnh gõ cửa còn đúng giờ hơn phu canh gõ mõ.
Phu canh: Người gác đêm – “Cẩn thận củi lửa”
Nhuế Thu bị tiếng ồn kéo ra cửa, Cố Nguyệt Thịnh vẫn còn giơ tay tư thế gõ cửa thấy Nhuế Thu mở cửa, vội thu tay về.
“Ta…”
Nhuế Thu quay đầu đi không cho Cố Nguyệt Thịnh cơ hội nói dối. Cố Nguyệt Thịnh thu toàn bộ bóng dáng nàng vào trong mắt, bước chân nàng mau lẹ làm lọn tóc lắc lư, hắn có thể hình dung ra được bộ dáng giận dỗi của Nhuế Thu, khóe miệng cong lên, bước nhẹ vào trong.
Cao Minh thở dài, hắn thấy mỗi ngày nhị thiếu gia hao tổn tâm tư chỉ vì đến đây ăn bữa cơm cùng Nhuế cô nương, hắn cảm thấy bất bình cho chủ tử mình.
Khoảng thời gian Nhuế Cô nương biến mất, chủ tử hắn như người mất hồn, lật tung Kim Lăng để tìm Nhuế cô nương, gây xôn xao dư luận, kinh động toàn bộ Cố gia. Đại thiếu gia cùng Lão phu nhân đều mắng hắn hoang đường, phạt hắn quỳ gối trong từ đường Cố gia để sám hối với tổ tiên. Nhị thiếu gia quỳ một ngày một đêm, nước cũng không uống, rốt cuộc Cố lão phu nhân đau lòng hắn chịu khổ, nên cho người truyền lời bảo hắn về phòng.
Đến giờ Cao Minh còn nhớ rõ bộ dáng quỳ gối đầy đơn độc của nhị thiếu gia khi ấy.
Sau lần đó nhị thiếu gia càng thêm chăm chỉ, đến cả thân thể mình cũng không cần, mỗi ngày đến thư phòng từ rất sớm, dùng thời gian nghỉ ngơi để tập võ, Cao Minh nhìn thấy nhị thiếu gia mỗi ngày đều như vậy liền khiếp sợ. Tưởng rằng khi đậu Trạng Nguyên chuyển lên kinh thành, chủ tử của hắn sẽ từ từ tốt lên, quên đi mọi chuyện ở Kim Lăng. Không ngờ chỉ mới một đêm, vừa nhìn thấy Nhuế cô nương, Nhị thiếu gia lại phát điên nữa, bệnh càng nặng thêm.
Cố nhị công tử nào biết tâm tư ai oán của người hầu, giơ đũa lên ngập ngừng nhìn bàn ăn trước mặt.
Trên đường Nhuế Thu gặp một bà lão bán rau dại, bà lão lưng còng ngồi ở một góc khuất trên đường phố nhộn nhịp. Nhuế Thu đau lòng, đưa một nén bạc vụn mua hết mớ rau dại trước mặt. Bà lão gom góp từng đồng bạc vụn đưa lại Nhuế Thu nói lời cảm tạ, bộ dáng lam lũ khiến Nhuế Thu càng thêm đau lòng, trực tiếp lấy hết rau ở giỏ phía sau bà.
Ba món ăn, rau dại xào thịt, rau dại trộn, canh rau dại.
Màu xanh hiện lên trong mắt Cố Nguyệt Thịnh, cũng nhuộm lên trên mặt hắn. Cố Nguyệt Thịnh không biết nói thế nào.
Nhuế Thu ăn hai miếng cơm, Nguyệt Thịnh chậm chạp không động đũa, nàng ngẩng đầu liếc hắn, nhìn thấy vẻ mặt chật vật của hắn, đặt đũa xuống. Cố Nguyệt Thịnh sợ nàng không vui, liền giải thích.
“Ta..ta chỉ là không quen, những thứ này trước giờ ta…chưa từng ăn.”
Nhuế Thu thở dài.
“Chờ một lát.”
Sau đó nàng xoay người đi đến kệ bếp, châm lửa lên, âm thanh buồn bực của dao và thớt chạm vào nhau. Nhuế Thu đổ nước vào nồi, như muốn nấu chút gì đó.
Trong chốc lát, một bát mì được mang đến trước mặt Cố Nguyệt Thịnh, hơi nóng bốc lên khiến đôi mắt hắn mơ hồ. Nhuế Thu không nói gì cả, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Cao Minh nhìn thấy nhị thiếu gia như nhặt được bảo bối, xương gò má không thể hạ xuống được, một bát mì ngay lập tức liền trở thành sơn hào hải vị trân quý. Ai có thể nghĩ rằng người trước mặt sinh trong gia đình quyền quý, lớn lên trong vàng bạc châu báu Cố nhị công tử chứ.
Ăn cơm xong, Nhuế Thu dọn dẹp chén đũa, Cố Nguyệt Thịnh đứng một bên không nhúng tay vào, hắn quả thật không biết làm.
“Ta nghe nói Triệu Tử Ý đến Thanh Phong Đường cầu hòa.”
Động tác trên tay Nhuế Thu dừng lại, trong chớp mắt liền bình thản, chỉ còn âm thanh hỏi chuyện của Nhuế Thu.
“Vì sao ngươi biết?”
Sáng sớm hôm nay Triệu Tử Ý bước vào cửa lớn Thanh Phong Đường, Cố Nguyệt Thịnh là người ngoài không có lý nào lại biết được tin này. Nhuế Thu nhìn xoáy sâu vào hắn.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên kỳ lạ.