Đầu óc của hắn rất nhanh nhạy.
Vừa mới buông lời trêu đùa Đới Hạnh San giây trước, giây sau lập tức phát hiện ra điểm bất thường.
Tại sao Châu Tinh Sa lại đem cách xử lý, những cô gái có ý định ve vãn hắn, nói ra trước mặt Đới Hạnh San?
Lẽ nào... cô ta đã bắt đầu nghi ngờ, về mối quan hệ giữa hắn và Đới Hạnh San rồi hay sao?
Mà Đới Hạnh San sau khi nghe thấy câu hỏi, mang theo giọng điệu chế giễu của Khâu Kính Hựu.
Thì lập tức im lặng không nói gì nữa.
Trong mắt hắn bây giờ, cô chỉ là một nô lệ.
Cho nên, Đới Hạnh San có bị hủy đi gương mặt hay không, có lẽ Khâu Kính Hựu cũng chẳng quan tâm.
Thậm chí, vài ngày trước hắn còn có ý định dùng thanh sắt được nung nóng, để hủy hoại gương mặt của cô, ở ngay trước mặt Đường Khắc Phong kia mà.
Đới Hạnh San tự cảm thấy bản thân mình thật là ngốc nghếch, khi đã nói với Khâu Kính Hựu về chuyện này.
Hắn tóm lấy hai cổ tay của cô, đan chéo phía sau tấm lưng duyên dáng của người con gái.
Rồi dùng chính bàn tay của hắn, để khoá chặt tay Đới Hạnh San lại.
Tốc độ luân động của dị vật ra vào bên trong cơ thể cô, vẫn luôn chỉ có tăng chứ không có giảm.
Điều này khiến cho hai khối tròn căng trước ngực Đới Hạnh San, giống như hai chiếc bánh xe.
Cứ tiến lên chưa được nửa vòng, thì đã lại phải lùi về phía sau.
Hồi lâu sau, không thấy cô trả lời hắn nữa.
Trong phòng chỉ còn lại thanh âm rên rỉ, như đang khen ngợi sự mạnh mẽ của Khâu Kính Hựu.
Cùng tiếng nước róc rách, đổ xuống hai bắp đùi thon dài của Đới Hạnh San.
Vì không muốn để cô lo lắng, làm ảnh hưởng đến hiệu suất quan hệ.
Mà hắn lại chủ động khẳng định với Đới Hạnh San, những lời mà Khâu Kính Hựu đã từng nói rồi.
- Chẳng phải tôi đã từng nói rồi hay sao? Ngoài tôi ra, không ai có tư cách làm cô bị thương.
- Chỉ cần cô ngoan ngoãn làm tốt phận sự của mình. Tôi đảm bảo sẽ không để Châu Tinh Sa, động vào được vào người cô.
Lời này của hắn, quả thật đã khiến cho tâm tình của cô thả lỏng được một chút.
Nhưng rất nhanh, một cảm giác đắng chát lại dâng lên trong lòng.
Có thật là chỉ cần Đới Hạnh San, ngoan ngoãn hầu hạ Khâu Kính Hựu, thì cô sẽ được an toàn hay không?
Chuyện Đới Hạnh San bị bắt cóc, đã giúp cô trả lời câu hỏi này.
Đó là cho dù Đới Hạnh San an phận, không ganh đua với đời.
Thì những người luôn không ưa cô, cũng sẽ không bao giờ tha cho cô.
Đường Khắc Phong nói người hãm hại Đới Hạnh San và cậu ta, chắc chắn là người ở trong ngôi biệt thự này.
Bọn họ ở trong tối, còn cô thì ở ngoài sáng.
Đới Hạnh San không tin khi thấy cô bình an vô sự trở về, bọn họ lại dễ dàng bỏ qua cho cô như thế.
Không được! Đới Hạnh San còn ba mẹ, còn em trai.
Cô không thể ngồi im chờ chết được.
Đới Hạnh San nhất định phải tìm ra, người đứng sau vụ bắt cóc kia.
Không chỉ để rửa oan cho bản thân, tránh đi những mối nguy hại trong tương lai.
Mà còn để đòi lại công bằng cho Đường Khắc Phong.
Cô không thể đôi chân của Đường Khắc Phong, bị tàn phế một cách oan uổng như thế được.
Mà Khâu Kính Hựu lúc này, không hề không biết được những suy nghĩ trong đầu Đới Hạnh San.
Bởi vì lo ngại Châu Tinh Sa đã nghi ngờ hắn và cô.
Nên hôm nay, Khâu Kính Hựu chỉ cùng Đới Hạnh San ân ái đúng mười lăm phút.
Sau khi giải phóng một lượng lớn hạt giống vào trong cơ thể cô.
Hắn tự chủ động trở về phòng ngủ tắm rửa, mà không cần Đới Hạnh San hầu hạ.
...
Vào ngày chủ nhật, đám bạn của Khâu Kính Hựu lại tới chơi.
Hắn, Châu Tinh Sa cùng đám người Hứa Phúc, ngồi nói chuyện rôm rả ở trong phòng khách.
Đới Hạnh San lại lặng lẽ bưng khay rượu đến cho bọn họ.
Chỉ khác là lần này có mặt của Châu Tinh Sa.
Nên Khâu Kính Hựu không bắt cô phải quỳ gối xuống dưới sàn nhà, rót rượu vào ly giống như lần trước.
Sau khi lần lượt rót rượu cho từng người, Đới Hạnh San cẩn thận đặt chai rượu xuống dưới mặt bàn, rồi mới lui vào trong.
Lúc cô chuẩn bị rời khỏi, lại vô tình va phải cặp mắt của Khâu Kính Hựu, đang kín đáo nhìn cô.
Mọi người đều nâng ly lên uống một ngụm.
Sau khi đặt ly rượu xuống mặt bàn, Châu Tinh Sa tự nhiên lại quay sang nhìn Khâu Kính Hựu, chủ động đưa ra một đề nghị.
- Em về đây cũng được gần một tháng rồi, mà anh cứ bận hoài, chẳng đưa em đi chơi được ở đâu. Cả ngày em cứ loanh quanh, luẩn quẩn ở trong biệt thự, thật sự cảm thấy buồn chán.
- Hay là chúng ta tổ chức một bữa tiệc, mời những cậu ấm, cô chiêu trong giới thượng lưu đến tham dự.
- Vừa để anh thư giãn đầu óc, sau những ngày làm việc mệt mỏi. Vừa là dịp để em làm quen, với những doanh nhân trẻ tuổi ở Bắc Kinh.
- Sau này, khi mà chúng ta kết hôn, em cũng dễ dàng hỗ trợ anh hơn trong công việc.
- Anh thấy sao?
Hắn trầm ngâm suy nghĩ một hồi, cảm thấy yêu cầu này của cô ta cũng không có gì quá đáng.
Cũng lâu rồi Khâu Kính Hựu không tổ chức tiệc tùng, nên cuối cùng đã đồng ý với Châu Tinh Sa.
- Chỉ cần em thích là được.
Cô ta nghe lời hắn nói, lập tức lộ ra một nụ cười tươi tắn.
Thấy Khâu Kính Hựu hôm nay có vẻ dễ tính, Châu Tinh Sa lại đưa ra một đề nghị nữa.
- Vậy chúng ta có thể tổ chức tiệc ngay trong biệt thự của anh không? Em thấy ngôi biệt thự này rất rộng, tận dụng nó làm quảng trường để tổ chức tiệc khá là hợp lý.
- Với lại, dịch vụ bên ngoài có tốt đến mức nào, cũng không thể bằng nhà của mình được.
Vừa mới nói ra câu “em thích là được”.
Nên bây giờ, hắn khó lòng mà từ chối yêu cầu này của cô ta.
Dù sao ở trong nhà của Khâu Kính Hựu, cũng có rất nhiều người làm.
Nên muốn tổ chức tiệc tại nhà, cũng không phải vấn đề gì to tát.
- Nếu vậy thì phải để chú Cẩn phân công người làm, dọn dẹp lại biệt thự trước vài ngày.
Thấy mọi chuyện đều được như ý.
Châu Tinh Sa cũng không định đòi hỏi. Khâu Kính Hựu phải tổ chức tiệc tùng, ngay trong hôm nay hoặc ngày mai.
- Không sao. Chỉ là một bữa tiệc, em cũng không cần gấp. Cảm ơn anh!
Mặc dù biết rõ Khâu Kính Hựu căn bản là một tên cặn bã.
Nhưng ở trước mặt Châu Tinh Sa, Viên Trọng liền thay thằng bạn của mình chém gió mấy câu.
- Nhất em rồi đấy nhé! Kính Hựu nhà anh, trước giờ nổi tiếng không gần nữ sắc. Chắc là nó cũng xác định em, là người phụ nữ duy nhất trong lòng nó. Nên cho dù không có mặt em ở đây, nó cũng giữ mình kỹ lắm!
- Đối với những người phụ nữ, mà không phải người thân trong gia đình. Kính Hựu nhà anh trước giờ chỉ quan tâm, chiều chuộng có duy nhất một mình em thôi.
- Còn những cô gái khác có ý định tiếp cận nó, thì đều bị Kính Hựu đã văng ra xa hàng trăm mét.
Hứa Phúc đang nhâm nhi ly rượu trong tay.
Nghe mấy lời bốc phét như thật của Viên Trọng, lập tức bị sặc lên mũi.
Anh ta vội vàng với tay lấy một chiếc khăn giấy trên bàn, đưa lên lau miệng rồi ho sặc sụa, đồng thời ái ngại nói.
- Xin lỗi...!
Khâu Kính Hựu được thằng bạn thân, tâng bốc lên tận mây xanh.
Lại nhìn thấy thái độ của Hứa Phúc.
Khuôn mặt lộ ra biểu cảm bất lực, khoé miệng hơi giật giật.
Còn Châu Tinh Sa nghe lời Viên Trọng nói, liền thẹn thùng cười.