Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 91: Chỉ cần hầu hạ một mình tôi là được rồi!




- Được như vậy thì tốt! Con người của tôi có một nguyên tắc, đó là người đàn ông của tôi thì chỉ thuộc về một mình tôi. Không thích chung đụng với bất cứ cô gái nào khác.

- Nếu để tôi biết có cô gái nào khác, dám có ý định trèo lên giường của Kính Hựu. Tôi nhất định sẽ cào nát mặt cô ta ra, để cô ta không thể đi quyến rũ người đàn ông của tôi nữa.

Đới Hạnh San cẩn thận dùng hai bàn tay, miết từ một phần ba cẳng chân đến gân gót chân của Châu Tinh Sa, rồi dùng ba ngón tay của bàn tay phải xoa bóp gót chân cho cô ta.

Nghe Châu Tinh Sa nói ra cách xử lý, đối với những cô gái dám leo lên giường của Khâu Kính Hựu.

Động tác xoa bóp của Đới Hạnh San liền mất tập trung, gương mặt thoáng chốc tái xanh.

Cô thật sự sợ rồi!

Sợ rằng nếu như biết cô và Khâu Kính Hựu, vẫn luôn lén lút vụng trộm sau lưng Châu Tinh Sa, thì cô ta sẽ cào nát mặt cô ra.

Nhìn thấy sự thay đổi, qua hành động và nét mặt của Đới Hạnh San.

Châu Tinh Sa tỏ ra quan tâm mà hỏi.

- Cô sao vậy? Trông sắc mặt của cô không được tốt cho lắm! Hay là bị cảm rồi?

Càng nói, ánh mắt của Châu Tinh Sa càng thêm sâu sắc.

- Đừng bảo là những lời mà tôi nói ra lúc vừa rồi, đã làm cho cô sợ rồi đấy nhé? Tôi chỉ nói là sẽ cào nát mặt những cô gái, có ý định ve vãn Kính Hựu của tôi thôi.

- Nếu cô không phạm vào nguyên tắc của tôi, thì có gì phải sợ, đúng không nào?

Lời nói của cô ta, khiến Đới Hạnh San giật mình nhìn lên.

Rồi lại vội vàng lắc đầu cười, hòng muốn che giấu sự sợ hãi trong lòng.

- Không có. Tôi chỉ là... hơi mệt mà thôi. Cảm ơn Tiểu thư đã quan tâm!

Nghe cô nói vậy, Châu Tinh Sa cũng không định làm khó.

Mà quay lại chú ý đến việc, Đới Hạnh San đang giúp cô ta xoa bóp chân.

- Cô ngồi xổm thế kia có sợ đau lưng không? Hay là cô quỳ hẳn gối xuống dưới sàn nhà đi. Có thể sẽ đỡ đau lưng hơn đấy.

Lời này của Châu Tinh Sa, là thật sự có ý tốt.

Hay là đang cố tình muốn Đới Hạnh San, phải ở trong bộ dạng hèn mọn, quỳ gối dưới sàn nhà rửa chân cho cô ta đây?

Khâu Kính Hựu vừa từ Tập đoàn trở về, câu đầu tiên là hỏi người làm rằng Đới Hạnh San ở đâu?

Nghe Ngô Cẩn nói cô bị Châu Tinh Sa gọi lên phòng, gần nửa tiếng rồi cũng chưa thấy trở ra.

Khâu Kính Hựu không nói không rằng, đi thẳng một mạch lên phòng ngủ của Châu Tinh Sa.

Trong lúc Đới Hạnh San còn đang do dự, trước đề xuất muốn cô quỳ gối xuống dưới sàn nhà, cho đỡ đau lưng của Châu Tinh Sa.

Thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Không chờ chủ nhân của căn phòng cho phép.

Khâu Kính Hựu thản nhiên đẩy cửa bước vào trong.

Vừa nhìn thấy Đới Hạnh San đang ngồi xổm trước mặt Châu Tinh Sa, hai tay vẫn còn ở trong chậu nước, nắm lấy bàn chân của cô ta.

Khâu Kính Hựu lập tức tỏ ra khó chịu.

Người phụ nữ của hắn, từ bao giờ lại trở thành người hầu, rửa chân cho Châu Tinh Sa rồi?

- Anh đi làm về rồi à?

Nhìn thấy Khâu Kính Hựu xuất hiện.

Châu Tinh Sa lập tức vui vẻ mà hỏi.

Chỉ tiếc là hai chân của cô ta vẫn còn ướt.

Bằng không, có thể đã ngay lập tức chạy đến, ôm lấy cánh tay của Khâu Kính Hựu mà nũng nịu.

Nghe thấy lời Châu Tinh Sa nói.

Đới Hạnh San cũng giật mình mà quay đầu lại nhìn Khâu Kính Hựu.

Hắn trực tiếp phớt lờ lời nói của Châu Tinh Sa.

Nhìn Đới Hạnh San bằng khuôn mặt lành lạnh, rồi lớn tiếng chỉ trích cô.

- Không phải tối qua tôi nói là hôm nay, cô phải dọn dẹp phòng làm việc cho tôi hay sao? Tại sao bây giờ phòng vẫn chưa được dọn?

Lời nói của Khâu Kính Hựu, khiến Đới Hạnh San trở nên hoang mang.

Rõ ràng là sáng nay, cô đã dọn dẹp cả phòng ngủ, lẫn phòng làm việc của hắn rồi mà.

Sao bây giờ, Khâu Kính Hựu lại nói là chưa dọn?

- Phòng làm việc của Thiếu gia, sáng nay em đã dọn dẹp rồi mà.

Không đúng!

Trong trí nhớ của Đới Hạnh San, thì hôm qua hắn đâu có kêu cô, dọn dẹp phòng làm việc cho hắn đâu.

Là Đới Hạnh San tự dọn mà.

Tự nhiên Khâu Kính Hựu nổi giận cái gì chứ?

Dường như không nghe lời cô nói.

Hắn vẫn tiếp tục lớn tiếng với Đới Hạnh San.

Mặc cho Châu Tinh Sa cũng đang có mặt trong phòng.

- Dọn rồi mà tôi lên vẫn thấy phòng làm việc của mình, là một mớ lộn xộn như thế kia à? Không lẽ tôi mà lại phải đi vu oan cho cô?

Cô bị Khâu Kính Hựu dọa cho sợ hãi, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

- Em không có ý đó. Vậy để một lát bóp chân cho Châu Tiểu thư xong, em sẽ lên dọn dẹp lại.

Bộ dạng của hắn cứ như là đi ăn cướp vậy.

Không cho phép Đới Hạnh San trễ nải, dù chỉ là một giây.

- Không có một lát gì hết. Cô mau đi dọn dẹp phòng ngay cho tôi. Còn chuyện rửa chân cho Tinh Sa, cứ để Hầu gái khác làm.

Nghe Khâu Kính Hựu nói như vậy.

Cô không dám làm trái.

Nhưng khi quay lại nhìn Châu Tinh Sa, Đới Hạnh San nhất thời có chút khó xử.

Không biết phải nói với cô ta như thế nào.

Tuy không biết lý do tại sao, Khâu Kính Hựu lại đùng đùng nổi giận, chỉ vì chút chuyện cỏn con như vậy.

Nhưng hắn đã nói đến thế, Châu Tinh Sa cũng không dám giữ Đới Hạnh San lại.

- Kính Hựu đã nói như vậy rồi, thì cô cứ đi làm việc của mình đi. Còn chuyện rửa chân cho tôi, cứ để người khác làm cũng được.

Được Châu Tinh Sa cảm thông.

Đới Hạnh San mới dùng khăn để ở mặt ghế lau tay.

Sau đó, đứng dậy xoay người bước về phía cửa phòng, đi lách qua người Khâu Kính Hựu mà rời khỏi.

Đợi cô đi khuất, hắn mới nhìn Châu Tinh Sa mà nói.

- Đới Hạnh San tay chân vụng về, làm việc thì không đến đâu, thường xuyên khiến tôi phải nổi nóng. Tôi sợ rằng để cô ta hầu hạ em, rồi cũng có ngày làm em bị thương.

- Sau này, có gì cần em cứ sai bảo Thư Quyên, hoặc là Hầu gái nào cũng được. Nhưng tuyệt đối đừng bao giờ kêu Đới Hạnh San hầu hạ nữa.

Khâu Kính Hựu nói dứt lời, liền xoay người bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Mà không cần biết Châu Tinh Sa có bất mãn hay không.

Đới Hạnh San bước lên lầu trên, tới phòng làm việc của Khâu Kính Hựu, đẩy cửa bước vào bên trong.

Đôi mắt xinh đẹp đảo quanh căn phòng một lượt, thấy mọi thứ vẫn gọn gàng ngăn nắp.

Không có bất cứ thứ gì lộn xộn, giống như lời Khâu Kính Hựu nói.

Trong lúc Đới Hạnh San còn đang tự đặt ra một dấu chấm hỏi trong đầu, rằng không biết hắn muốn cô lên đây dọn dẹp, là dọn thứ gì.

Thì một tiếng “cạch” báo hiệu cửa phòng được mở ra.

Khiến Đới Hạnh San giật mình xoay người lại.

Sau khi vào trong phòng, Khâu Kính Hựu để Hàm Minh ở bên ngoài cẩn thận đóng cửa lại.

Còn bản thân đi vòng về phía sau lưng của Đới Hạnh San, rồi ôm chầm lấy cô.

Bàn tay to lớn của người nào đó, thoắt cái đã luồn xuống dưới cánh tay cô.

Ôm ấp hai trái đào căng mọng ở phía dưới xương quai xanh, mà nhẹ nhàng xoa bóp.

Đồng thời, khuôn mặt Khâu Kính Hựu cũng vùi sâu vào trong hõm cổ Đới Hạnh San.

Dùng hai phiến môi mỏng nhẹ, cùng hàm răng trắng sáng, gặm nhấm da thịt mịn màng.

Tạo ra cả tiếng kêu như muốn khiêu khích dục vọng của cô.

Bây giờ thì Đới Hạnh San mới biết, hắn căn bản không phải kêu cô lên dọn dẹp phòng làm việc.

Mà cố tình nói như thế ở trước mặt Châu Tinh Sa, để thành công đưa cô lên đây để mà âu yếm.

Đới Hạnh San không phản kháng, trước những tiếp xúc thân mật của hắn.

Hay nói chính xác hơn, là cô không dám phản kháng.

Mà chỉ có thể thuận theo ham muốn của Khâu Kính Hựu.

Ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào.

Sau khi để lại vô số vết cắn tím hồng, trên xương quai xanh của Đới Hạnh San.

Hắn mới ngẩng đầu lên, đem áo vest và caravat cởi ra, tuỳ tiện ném lên ghế dài trong phòng.

Đồng thời, cởi bỏ ba nút cúc trên của chiếc áo sơmi rằng.

Cuối cùng là thắt lưng da, cũng bị Khâu Kính Hựu không thương tiếc, ném qua một bên.

Kế đến, hắn lại thuần thục giúp Đới Hạnh San cởi đồ.

Khuyến mãi thêm cho cô, một vài nụ hôn vào da thịt ở sau gáy.

Rồi mới ôm cô cùng di chuyển về phía bàn làm việc.

- Sau này, Châu Tinh Sa sai bảo cô làm bất cứ việc gì, cô cũng không cần làm. Cô... chỉ cần hầu hạ một mình tôi là được rồi!

Giọng nói của Khâu Kính Hựu khàn khàn.

Khi hắn cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai của Đới Hạnh San.

Hơi thở nóng bỏng của hắn, lập tức chạm đến một bên bờ vai mảnh khảnh của cô.

Hắn để nửa thân trên của Đới Hạnh San nằm sấp trên bàn làm việc.

Làm cho bầu ngực sữa căng tròn, bị đè ép sang hai bên.

Khâu Kính Hựu dùng một tay kéo khoá quần Tây xuống, nhằm giải phóng con thú hung hãn ở giữa hai chân.

Rồi đem nó từ phía sau đi vào bên trong cơ thể của cô.

Sau nhiều lần làm tình, Khâu Kính Hựu đúc kết được một kinh nghiệm.

Đó là trong lúc giao hoan, không nhất thiết phải cởi hết quần áo.

Làm tình trong khi quần áo vẫn ở trên người, chỉ cần để lộ những chỗ cần thiết.

Vừa tiết kiệm được thời gian, mà khi bị rơi vào tình huống éo le, cũng dễ dàng ứng biến hơn.

Gần đây, thay vì tư thế làm tình truyền thống ở trên giường.

Hắn lại có hứng thú với các tư thế làm tình mới lạ, ở các không gian khác nhau hơn.

Hai tay Khâu Kính Hựu nắm chặt eo Đới Hạnh San.

Bắt đầu đẩy hông, để dị vật quấn lấy từng mảng thịt mềm mại, bên trong mật huyệt.

Bởi vì vừa rồi hắn có thực hiện màn dạo đầu, khiến cho mật dịch tiết ra làm trơn ướt đường đi.

Nên bây giờ, mỗi cú nhấp của Khâu Kính Hựu, ở trong huyệt động nhỏ hẹp cũng không quá khó khăn.

Một bên má cùng đôi gò bồng tròn trĩnh của cô, giống như dính chặt lấy mặt bàn gỗ lành lạnh.

Khoảng trống bên trong mật huyệt thần bí được lấp đầy.

Khiến cho khoái cảm dồn dập, vây lấy tâm trí Đới Hạnh San.

Lôi kéo vô số tinh hoa lách qua kẽ hở, nơi hai cơ thể đang sáp nhập, chầm chậm trôi ra ngoài.

Toàn bộ thân thể của cô, bây giờ đều hoạt động theo sự chi phối của Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San không hiểu lý do vì sao, hắn không muốn cô hầu hạ Châu Tinh Sa.

Xong, cũng không định hỏi.

Nhưng vẫn mở miệng hỏi một câu hỏi khác.

Khi đôi môi hồng hào vừa hé ra, thì những tiếng rên rỉ kích tình, cũng theo đó thoát ra khỏi cổ họng.

- Ưm... vừa rồi... a... a... Thiếu gia có biết... Châu Tiểu thư nói gì với em không...?

Đới Hạnh San không trực tiếp nói ra, những lời mà Châu Tinh Sa nói với cô.

Lại muốn thăm dò xem, vừa rồi Khâu Kính Hựu đến trước phòng ngủ của Châu Tinh Sa, có nghe thấy cuộc trò chuyện, giữa cô và cô ta hay không.

Hắn đứng phía sau lưng cô.

Vừa mạnh mẽ dùng gậy thịt, đâm chọc vào trong huyệt động ngập nước.

Vừa dùng tay đánh mạnh lên cặp mông trắng trắng, tròn tròn của Đới Hạnh San.

Trong cơn khát dục, Khâu Kính Hựu dường như không quan tâm lắm, đối với câu hỏi của cô, nhưng vẫn tuỳ tiện trả lời.

- Nói gì...?

Hai cánh mông căng tròn rõ ràng bị bàn tay to lớn của hắn, đánh đến mức đỏ ửng cả một vùng da.

Thế nhưng thay vì cảm thấy đau đớn, cơ thể của Đới Hạnh San dường như lại thích thú, với hành động trợ hứng này của hắn.

Cô khẽ cắn cắn môi dưới, có hơi do dự.

Nhưng rồi cuối cùng vẫn quyết định nói với Khâu Kính Hựu.

- Châu Tiểu thư nói... nếu như để cô ấy biết cô gái nào, dám thân mật với Thiếu gia... thì... ưm... cô ấy sẽ cào nát mặt người đó ra...

Không phải Đới Hạnh San chuyên có sở thích mách lẻo với hắn đâu.

Nhưng lời cảnh báo của Châu Tinh Sa, thật sự khiến Đới Hạnh San vô cùng sợ hãi.

Mà Khâu Kính Hựu nghe cô nói, hắn chỉ hơi nhíu mày một chút, rồi bỗng nhiên bật cười trào phúng.

- Cho nên... cô sợ nếu như Châu Tinh Sa biết chuyện, chúng ta lén lút vụng trộm sau lưng cô ta, thì Châu Tinh Sa sẽ cào nát mặt cô ra?