Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 82: Nửa chữ cũng không nói.




Chỉ trong vòng 10 năm, không dựa vào thế lực của nhà họ Khâu, mà Khâu Kính Hựu có thể trở thành Chủ tịch của cả một cái Tập đoàn lớn.

Sở hữu một khối tài sản kếch xù, gia nhập được vào giới thượng lưu

Thì chỉ có một cách đó là làm ăn bất hợp pháp.

Khâu Thừa Ký từng nói rồi, nếu như Khâu Kính Hựu dính vào ma tuý, thì đừng gọi ông ấy là ba nữa.

Mà nếu như buôn bán hàng trắng, thì bắt buộc phải biết thử thuốc.

Không sớm thì muộn cũng biến thành nô lệ của ma tuý.

Cho nên, riêng hàng trắng, Khâu Kính Hựu vẫn là không dám động đến.

Khâu Kính Hựu có thể trở nên giàu có như bây giờ, đều dựa vào việc buôn bán vũ khí, mở sòng bạc, đâm thuê, chém mướn, cho vay nặng lãi, rửa tiền.

Tập đoàn của Khâu Kính Hựu làm về mảng dịch vụ ngân hàng.

Nên việc biến một khối lượng lớn tiền tệ, từ phi pháp trở thành hợp pháp.

Đối với hắn không phải chuyện gì khó khăn.

Phía sau tấm rèm, theo từng hành động nút hút dị vật của Đới Hạnh San.

Cơ thể Khâu Kính Hựu bị kích thích mà hơi co lại, nhịp hô hấp có phần nặng nề hơn so với bình thường.

Từ nơi khẩu giao giữa miệng nhỏ của Đới Hạnh San và vật thể gân guốc, phát ra những thanh âm ái muội, hoà vào tiếng rên rỉ mê người của cô.

Trên giường có xuất hiện một khay nhỏ, đựng rượu, thuốc lá và trái cây.

Để Khâu Kính Hựu vừa thưởng thức, vừa hưởng thụ sự hầu hạ của Đới Hạnh San.

Đầu ngón tay trỏ và ngón tay cái của hắn, giữ chặt điếu thuốc xì-gà.

Chầm chậm đưa vào trong miệng rít một hơi cuối cùng, trước khi dập tắt nó vào trong khay gạt tàn.

Tay còn lại của Khâu Kính Hựu, từ tấm lưng ngọc ngà của Đới Hạnh San, từ từ trượt xuống phía dưới, xoa xoa cặp mông tròn căng như trăng.

- Tên đó còn ở đây không?

- Thưa đại ca, hiện tại thì vẫn còn. Nhưng gã ta nói khoảng hai ngày nữa sẽ rời khỏi Trung Quốc. Muốn chúng ta vận chuyển hàng qua biên giới cho gã.

Những ngón tay thon dài của Khâu Kính Hựu, gõ nhẹ lên làn da trắng mịn của Đới Hạnh San, dường như đã có sự tính toán.

- Mày bảo với nó rằng chúng ta đồng ý gom hàng cho nó, nhưng phải cọc trước một nửa tiền hàng.

- Với lại, hàng hoá buộc phải chia nhỏ ra, vận chuyển theo từng đợt một, để tránh bọn cớm lại đánh hơi được.

Mặc dù, đã có tay trong là Thất Đằng ở trong Cục Cảnh sát.

Nhưng khách hàng lần này là người lạ, không biết chừng có thể do thanh tra cấp cao cài vào.

Khâu Kính Hựu không thể mạo hiểm, vận chuyển một số lượng lớn hàng hoá như thế, qua biên giới trong một lúc được.

- Đồng thời, mày cho người theo dõi tên đó. Nếu có gì bất thường thì lập tức dừng giao dịch.

Duy Phương cung kính cúi đầu nhận lệnh.

- Vâng, em đã rõ!

Lúc này, một tên đàn em khác của Khâu Kính Hựu, là Đăng Hạo mới lên tiếng.

Cũng chỉ nhằm mục đích báo cáo tình hình, của thế giới ngầm cho Khâu Kính Hựu.

- Chuyện lần trước người của mình bị phục kích, đại ca kêu em điều tra. Em đã tra ra là do người của Trung Nhân hội phá chúng ta. Không biết đại ca muốn giải quyết như thế nào?

Đăng Hạo hơi ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông phía trong chiếc rèm nâng lên ly rượu, thì lại vội vàng cúi đầu xuống.

Không bao lâu sau, lại nghe thấy giọng nói của Khâu Kính Hựu vang lên.

- Lấy đầu một cánh tay đắc lực của băng nhóm đó, rồi gửi cho đại ca của chúng nó. Nhắn với tên đó là lần này tao coi như, mấy em út của nó không hiểu chuyện, tự tung tự tác.

- Lần sau, còn thích không động mà chạm, thì cái đầu của thằng đại ca, tao cũng lấy.

Nghe Khâu Kính Hựu cùng đám người kia nói chuyện, không phải buôn lậu thì cũng bàn đến chuyện giết người.

Khiến cơ thể Đới Hạnh San không khỏi run rẩy vì sợ.

Nhâm Kính Hựu mà cô quen trước kia rất giàu lòng nhân từ.

Đến cả một con kiến, hắn còn không lỡ giết.

Tại sao bây giờ, lại có thể coi mạng người rẻ mạt đến như vậy?

Khâu Kính Hựu dường như nhận ra được sự thay đổi của Đới Hạnh San.

Khi tốc độ mút máp dị vật có phần chậm lại, cũng không còn chuyên chú như lúc ban đầu nữa.

Nhưng do là vẫn còn chuyện muốn hỏi đám đàn em, nên hắn cũng không đả động gì đến cô.

- Gần đây có xảy ra chuyện gì không?

Duy Phương lúc này lại lên tiếng đáp.

- Dạ thưa đại ca, có mấy đám giang hồ mõm mới nhú thích lên mặt, với mấy tên Công tử bột đến sòng bạc của mình chơi, uống rượu say rồi hơi nhiễu.

- Nhưng đại ca yên tâm! Những chuyện này bọn em có thể tự xử lý được.

- Chỉ là...

Cậu ta ngập ngừng nhìn qua một người, có cái tên là Tần Mạnh, rồi lại nói tiếp.

- Vài ngày trước, Tần Mạnh cùng với Thiếu gia nhà họ Hoàng, vì một cô gái mà gây gổ đánh nhau ở quán bar, còn thu hút cả Cảnh sát.

- May mà lúc ấy em đến kịp thời, mới có thể giải vây cho nó.

Bất kể trong môi trường sống nào, cũng không tránh được những cuộc đấu đá ngầm trong nội bộ.

Ngay cả đám đàn em của Khâu Kính Hựu cũng không ngoại lệ.

Bọn họ tranh nhau lập công, chẳng qua cũng chỉ nhằm mục đích, củng cố vị trí trong mắt Khâu Kính Hựu.

Một khi càng được Khâu Kính Hựu trọng dụng, thì lời nói của bọn họ trong băng hội càng có giá trị, đãi ngộ cũng sẽ được nâng lên rất nhiều.

Khâu Kính Hựu thông qua tấm rèm, liếc mắt nhìn Tần Mạnh đứng bên ngoài, trầm giọng hỏi.

- Mạnh, lời của thằng Phương nó nói như thế có đúng không?

Tần Mạnh tuy có chút khó chịu khi bị vạch tội, nhưng lần này quả thật là cậu ta đã sai.

Khi không lại đi gây gổ với tên họ Hoàng kia, xém chút thì đã bị lôi cổ lên đồn Cảnh sát.

Lúc này, Tần Mạnh xấu hổ cúi đầu thật sâu, có chút sờ sợ mà đáp.

- Em xin lỗi vì xém chút nữa vì chuyện cá nhân, mà làm ảnh hưởng đến hội. Em xin hứa sẽ không bao giờ có lần sau!

Giọng nói của Khâu Kính Hựu bấy giờ, có chút không hài lòng, kèm theo đó là sự khó chịu.

- Mày đúng là chẳng được cái tích sự gì, chỉ được cái phá là giỏi thôi. Để tao nghe đứa khác nó phàn nàn về mày thêm một lần nào nữa, thì đừng có hỏi tại sao tao đưa thằng khác lên, thay thế vị trí của mày.

- Vâng, em đã rõ thưa đại ca.

Vật thể nam tính được cái miệng nhỏ bé của Đới Hạnh San hầu hạ, nhưng Khâu Kính Hựu vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.

Uống cạn ly rượu rồi đặt nó xuống khay inox trên giường, hắn chỉ kéo tay cô một cái.

Đới Hạnh San đã lập tức bị đẩy ngã xuống ga giường êm ái.

Trong lúc cô còn chưa hết kinh ngạc, vì hành động không một lời báo trước của Khâu Kính Hựu.

Thì thân hình quyến rũ, mềm mại không có lấy một mảnh vải che thân, đã bị dáng dấp cao lớn của người đàn ông phủ lên.

Bàn tay to lớn, thô ráp của Khâu Kính Hựu xuất phát từ vị trí mắt cá chân của Đới Hạnh San, chầm chậm lần mò lên phía trên.

Đi qua vòng eo gợi cảm của cô, rồi nhẹ nhàng nắn bóp một bên ngực sữa mềm mại.

Hành động của hắn khiến khoái cảm bất ngờ đánh úp, lên cơ thể cô rồi lan ra khắp các tế bào bên trong cơ thể.

Phía dưới mật huyệt được tiếp cận với khối thịt căng cứng, lại thẹn thùng chảy nước.

Trước khi lâm trận, Khâu Kính Hựu không quên đuổi những người kia đi.

- Nếu không còn chuyện gì cần báo cáo, thì giải tán hết đi.

Đám đàn em xuyên qua tấm rèm, nhìn thấy đại ca của bọn họ chuẩn bị ân ái với phụ nữ, liền không dám làm phiền.

- Vâng, bọn em xin phép!

Đám người Duy Phương cúi đầu, rồi lần lượt rời khỏi phòng.

Đợi bọn họ đi hết, Hàm Minh ở bên ngoài cẩn thận đóng cửa lại.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người.

Khâu Kính Hựu đưa tay lên vuốt tóc Đới Hạnh San, giống như muốn xoa dịu nỗi lo sợ trong lòng cô.

- Nghe tôi nói muốn lấy đầu kẻ khác, nên sợ sao?

Cơ thể Đới Hạnh San nằm gọn dưới thân hình cường tráng của người đàn ông, không ngừng run rẩy mà lại chẳng biết là vì sợ hắn, hay là vì đang hứng tình nữa.

Đôi môi như đoá hoa anh đào gắt gao mím chặt, nửa chữ cũng không nói.

Đới Hạnh San chỉ là một Tiểu thư thất thế.

Một cô gái yếu đuối lại bị bắt ép ở bên cạnh một tên ác ma, giết người không gớm tay như Khâu Kính Hựu.

Còn có thể không sợ hay sao?

Nhìn biểu cảm trên mặt Đới Hạnh San, cho dù cô không chính miệng thừa nhận, thì hắn cũng biết là cô đang sợ.

Khâu Kính Hựu không cưỡng ép Đới Hạnh San phải mở miệng trả lời hắn.

Một bàn tay cầm lấy dị vật thô dài, nhồi nhét vào trong hạ thể của cô, chậm rãi nhấp từng nhịp một.

- Nếu như không muốn chịu kết cục giống như bọn họ, thì ngoan ngoãn hầu hạ tôi cho tốt vào!

Dứt lời, Khâu Kính Hựu liền cúi đầu, gặm cắn phần da thịt phía dưới cần cổ cao dài của Đới Hạnh San, hết bên này đến bên kia.

Đồng thời, cũng đẩy nhanh tốc độ cắm rút nơi hạ thân, cho đến khi đạt tới vận tốc mà hắn mong muốn.

Ga giường nhăn nhúm theo từng cú đẩy hông, giống như không bao giờ có điểm dừng của người đàn ông.

Rồi bị mật dịch làm cho ướt nhẹp một mảng.

Nước mắt của Đới Hạnh San bắt đầu tràn ra khỏi viền mi, trượt dài xuống hai bên thái dương, rồi lại biến mất trong làn tóc đen rối tung.

Cô cắn răng cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn ở dưới hạ thân, ngoan ngoãn thuận theo ý muốn của Khâu Kính Hựu.

Mặc dù biết rõ đêm nay bản thân cũng có thể, sẽ lại bị làm đến kiệt sức mà ngất đi.

...

Sáng sớm hôm sau, Đới Hạnh San tỉnh lại thì phát hiện bản thân vẫn nằm trên giường của Khâu Kính Hựu.

Giống hệt như cái đêm cô bị nhét đá vào trong âm đạo.

Đới Hạnh San lặng lẽ ngồi dậy, rời khỏi giường lớn mặc lại quần áo, rồi rón rén bước ra ngoài.

Cố gắng để không phát ra tiếng động, đánh thức người đàn ông đang ngủ say trên giường.

Mặc dù khắp người đều cảm thấy đau đớn.

Nhưng Đới Hạnh San vẫn phải cố gắng lết từng bước, từ trên tầng sáu đi bằng đường cầu thang bộ, xuống dưới bếp ở tầng dưới cùng, để chuẩn bị bữa sáng cho Khâu Kính Hựu.

Đúng giờ, cô lại phải bước lên lầu, đi vào phòng ngủ của hắn, để phục vụ Khâu Kính Hựu thay quần áo đi làm.

Nhưng khi chiếc áo vest vừa được khoác lên người của Khâu Kính Hựu.

Thì Triệu Thanh ở bên ngoài bước vào, với bộ dạng hớt ha hớt hải, giống như người bị ma đuổi.

- Thiếu gia, hình như... hình như Đường Khắc Phong... anh ta phát điên rồi!