Ngày hôm sau, đám bạn của Khâu Kính Hựu lại kéo nhau đến nhà tìm hắn.
Kể từ hôm Khâu Kính Hựu và Hứa Phúc, vì Đới Hạnh San mà to tiếng với nhau.
Hôm nay mới lại thấy bọn họ đến đây.
Hứa Phúc cũng không có vắng mặt.
Mặc dù đã bẵng đi một thời gian, nhưng khi vừa nhìn thấy Hứa Phúc, Khâu Kính Hựu vẫn nhớ đến cái hôm mà anh ta chọc điên hắn.
Đến mức Khâu Kính Hựu trong lúc giận dữ, đã đập tan một chiếc điện thoại.
Mặc dù trong lòng vẫn còn rất khó chịu, nhưng Khâu Kính Hựu vẫn để Hứa Phúc vào trong biệt thự.
Khi đám người Hứa Phúc ngồi xuống ghế trong phòng khách.
Thứ Khâu Kính Hựu tiếp đãi bọn họ, là rượu chứ chẳng phải trà.
Lúc Đới Hạnh San đem chiếc khay đựng rượu ra ngoài phòng khách.
Đám bạn của Khâu Kính Hựu đều nhìn ra, cô đang gặp khó khăn trong việc di chuyển.
Mà Hứa Phúc nhìn thấy Đới Hạnh San.
Anh ta lại bất chợt nhớ lại chuyện lần trước, chọc giận thằng bạn của mình.
Sau chuyện ngày hôm ấy, Hứa Phúc cứ canh cánh trong lòng.
Anh ta lo lắng Khâu Kính Hựu sẽ vì những lời anh ta nói, mà trút giận lên người Đới Hạnh San.
Thành ra, đến tận bây giờ, Hứa Phúc vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Đới Hạnh San.
Đới Hạnh San khui nắp chai rượu, chuẩn bị rót vào ly.
Thì Khâu Kính Hựu lại đột ngột vươn tay, nắm lấy cổ tay của cô giữ lại.
- Quỳ xuống!
Đám bạn của hắn cũng đều đang ngồi ở đấy, nghe thấy mệnh lệnh của Khâu Kính Hựu dành cho Đới Hạnh San.
Bọn họ tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không ai có ý kiến.
Mà cô cũng không tránh khỏi bất ngờ, khi biết được Khâu Kính Hựu muốn cô ở trước mặt đám bạn của hắn, quỳ gối xuống dưới sàn nhà hầu rượu cho bọn họ.
Đới Hạnh San nhìn Khâu Kính Hựu, mất mấy giây chần trừ, rồi cũng ngoan ngoãn quỳ gối xuống dưới sàn nhà.
Chỉ khi thấy cô quỳ xuống, hắn mới chịu thả tay cô ra.
Đới Hạnh San cũng không chậm trễ, bắt đầu rót rượu vào trong ly.
Tạ Luân ngồi ngay bên cạnh Khâu Kính Hựu, hơi nghiêng đầu ghé sát vào tai hắn thì thầm.
- Mày chơi thế nào mà để em nó phải đi hai hàng thế kia? Mặc dù Đới Hạnh San là nô lệ của mày, nhưng mày là đàn ông thì ít nhất cũng phải biết thương hoa, tiếc ngọc chứ.
- Ai lại đày đoạ em nó như thế? Lỡ như máy móc mà hỏng hết, thì lấy gì mà chơi?
Khâu Kính Hựu lạnh lùng hạ tầm mắt nhìn Đới Hạnh San.
Nếu như Tạ Luân cố tình nhỏ giọng, vì sợ Đới Hạnh San sẽ nghe thấy.
Thì Khâu Kính Hựu lại chẳng sợ gì cả.
Cố ý nói lớn tiếng để tất cả mọi người đều nghe thấy.
- Cô ta làm sai thì phải chịu sự trừng phạt. Thế thôi.
Sau lời nói của hắn, mọi người để ý thấy trên gương mặt Đới Hạnh San, không có bất kỳ phản ứng nào, mà vẫn bình thản rót rượu vào ly.
Nhưng mấy ai biết trong lòng cô đang cảm thấy nhục nhã vô cùng, khi phải quỳ gối rót rượu cho một đám đàn ông.
Như chợt nhớ ra chuyện gì, Trương Lục huých khuỷu tay vào người Hứa Phúc, nhỏ giọng nhắc nhở.
- Kìa, mau nói đi.
Hứa Phúc hơi ngẩng đầu, chỉ thấy Khâu Kính Hựu lạnh nhạt cầm lấy ly rượu thuộc về mình.
Còn Đới Hạnh San sau khi rót rượu cho tất cả mọi người, thì vẫn quỳ ở đấy.
Hai lòng bàn tay Hứa Phúc đan vào nhau, có chút bối rối không biết phải nói như thế nào.
- Ờ, Hựu này. Chuyện lần trước... cho tao xin lỗi! Hôm đó... tao không nên nói chuyện kiểu đó với mày, càng không nên can thiệp vào chuyện riêng của mày.
Mặc dù rất thương cảm cho số phận của Đới Hạnh San.
Nhưng suy cho cùng, Hứa Phúc và cô cũng không có quan hệ gì cả.
Càng không thân thiết đến mức, anh ta có thể vì Đới Hạnh San, mà từ mặt người anh em chí cốt là Khâu Kính Hựu.
Hứa Phúc đem một cái hộp nhỏ màu đen đặt lên trên mặt bàn, rồi đẩy về phía Khâu Kính Hựu.
- Thời gian trước, tao có đặt làm một con Benz khảm kim cương. Chắc mày cũng biết. Đến bây giờ xe cũng đã hoàn thiện.
- Bây giờ, tao tặng nó cho mày, coi như là quà tạ lỗi. Trong cái hộp này là chìa khoá xe. Nếu mày nhận thì coi như đã tha thứ cho tao.
- Tao hứa với mày là từ nay về sau, tao sẽ không bao giờ can thiệp, vào chuyện riêng của mày nữa.
- Yên tâm là con Benz này thì chưa tùng có ai ngồi vào. Nếu mày đồng ý thì ngày mai, tao sẽ cho người đem xe đến cho mày.
Khâu Kính Hựu nhìn hộp nhỏ trên bàn, khoé miệng kéo lên một nụ cười khẩy, uống một ngụm rượu rồi mới chậm rãi nói.
- Lâu lâu mới thấy Hứa Thiếu gia của chúng ta hào phóng như vậy đấy.
Viên Trọng nhìn thấy thái độ của Khâu Kính Hựu, sợ hắn không chịu tha thứ cho Hứa Phúc.
Anh em mất hoà khí, sau này có tụ tập đàn đúm cũng mất vui.
Cho nên, liền lên tiếng nói đỡ thay thằng bạn mấy lời.
- Thôi, nể tình đây là lần đầu, cũng nể mặt bọn tao. Mày bỏ qua cho thằng Phúc lần này đi.
Khâu Kính Hựu liếc mắt nhìn biểu cảm trên mặt Hứa Phúc.
Cũng không muốn bị người khác nói là nhỏ nhen, nên cũng miễn cưỡng bỏ qua.
- Xế hộp khảm kim cương, không lấy thì hơi phí. Nhưng mà còn có lần sau, thì đừng có hy vọng hối lộ là tao sẽ bỏ qua.
- Lâu rồi anh em chưa tụ tập. Trưa nay ở lại dùng bữa với tao.
Cuối cùng thì hiềm khích giữa Khâu Kính Hựu, và Hứa Phúc cũng được hoá giải.
Không khí trong phòng cũng dễ chịu hơn hẳn.
Khâu Kính Hựu chạm ly với đám bạn, rồi nhìn Đới Hạnh San mà nói.
- Vào trong chuẩn bị bữa trưa đi.
Đới Hạnh San không nói gì, cẩn thận vịn tay vào cạnh bàn đứng dậy, lặng lẽ đi vào trong nhà bếp.
Tạ Luân lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn ngang nhìn dọc rồi lại hỏi.
- Mà Châu Tinh Sa đâu rồi? Hôm lâu tao thấy mày bảo ra sân bay đón em nó về đây cơ mà. Đừng bảo mới có một tháng, mà đã lại chuồn về Canada rồi đấy nhé!
Đám người Tạ Luân từ đến biệt thự nhà họ Khâu ở Thiên Tân chơi vài lần.
Đương nhiên cũng đã từng gặp qua cô gái, được hứa hôn với Khâu Kính Hựu vài lần.
Như một thói quen khó bỏ.
Khâu Kính Hựu lại với tay lấy hộp thuốc trên mặt bàn, rút một điếu xì-gà ngậm vào trong miệng, rồi để Hàm Minh mồi lửa cho mình.
- Nửa tháng trước, tao đưa cô ta về chỗ ba mẹ tao. Sau đó, tao có việc phải quay lại Bắc Kinh, nên để cô ta ở Thiên Tân với ba mẹ tao luôn rồi.
Hắn cũng không định nói cho đám bạn của mình biết, về chuyện Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong bỏ trốn.
Nên Khâu Kính Hựu mới phải để Châu Tinh Sa ở lại với ông bà Khâu.
Còn bản thân thì trở về đây, để tìm kiếm Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong.
Bởi vì, đây vốn là chuyện riêng của hắn, và nó cũng chẳng có gì quan trọng, để phải nói với đám người Tạ Luân.
Sau khi tìm được Đới Hạnh San trở về, Khâu Kính Hựu cũng không định đi đón Châu Tinh Sa.
Có thêm cô ta ở đây, chỉ thêm cản trở hắn và Đới Hạnh San quan hệ tình dục, chứ chẳng có ích gì.
- Ê, mà mày để Châu Tinh Sa và Đới Hạnh San ở chung với nhau. Không sợ Châu Tinh Sa sẽ phát giác, về mối quan hệ giữa mày và Đới Hạnh San hay sao?
- Tao thấy con vợ sắp cưới của mày, nó cũng đéo phải dạng vừa đâu.
Trương Lục thấy thế cũng chen vào nói vài câu.
Khâu Kính Hựu dựa người vào thành ghế, phì phèo điếu thuốc đang cháy, thản nhiên nhún vai.
- Mày nhìn mặt tao thế này, mà lại để Châu Tinh Sa biết những chuyện tao làm, một cách dễ dàng như thế sao?
- Mà biết thì cũng có làm sao? Trước giờ, đàn ông lăng nhăng là chuyện hết sức bình thường. Còn phải xem tao có muốn cưới nó hay không đã. Láo nháo tao tống cổ về Canada luôn chứ đùa.
- Nó không sợ tao thì thôi. Sao tao phải sợ nó?
Ngoại trừ Hứa Phúc ra, đám bạn này của Khâu Kính Hựu đều cảm thấy cái quan điểm, đàn ông lăng nhăng là chuyện bình thường, là câu mà chỉ có hảo hán mới nói ra được.
Riết rồi Hứa Phúc cũng chẳng hiểu tại sao anh ta có thể chơi thân, với đám đàn ông đào hoa, lăng nhăng này nữa.
...
Buổi tối có một nhóm người đàn ông lạ mặt, đến biệt thự tìm Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San chưa từng nhìn thấy bọn họ đến đây bao giờ, nên căn bản không biết bọn họ là ai.
Nhưng người làm lâu năm trong nhà thì biết rất rõ, đám người kia chính là đàn em của Khâu Kính Hựu ở trong thế giới ngầm.
Trước kia, Khâu Kính Hựu rất hay lui tới trụ sở, của băng nhóm trong thế giới ngầm.
Nhưng sau này, khi hội Hải Ung đã lớn mạnh, thì Khâu Kính Hựu lui về điều khiển từ xa, rất ít khi lộ mặt.
Hiện tại, hội Hải Ưng đã có tổng số thành viên lên tới gần 10.000 người.
Nhưng chỉ những người có địa vị trong hội, và là những người thân cận với Khâu Kính Hựu giống như Duy Phương, mới có đủ tư cách để tìm gặp hắn.
Còn có những người vào hội cả năm trời, cũng chưa bao giờ có cơ hội được nhìn thấy mặt lão đại của bọn họ.
Trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu, thứ duy nhất phát ra ánh sáng lúc này là chiếc đèn ngủ, đặt ở mặt tủ cạnh đầu giường.
Một chiếc rèm quây kín xung quanh giường ngủ, người ở bên ngoài căn bản chỉ nhìn thấy mờ mờ bóng người hiện lên sau tấm rèm.
Khâu Kính Hựu khoác một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa, nhưng vẫn là không chịu cài dây áo tử tế, lười biếng nằm dài trên giường.
Còn để Đới Hạnh San một thân loã thể, quỳ ở trên giường cúi gập người, dùng miệng chăm sóc con thú hung hãn giữa hai chân hắn.
Từ sau khi Đới Hạnh San rời khỏi biệt thự, rồi bị Thất Đằng bắt trở về.
Tính tình của Khâu Kính Hựu có nhiều sự thay đổi.
Hắn không bao giờ còn để Đới Hạnh San, rời khỏi tầm mắt của mình quá lâu nữa.
Cứ như là sợ chỉ cần sơ hở, cô sẽ lại tìm cách trốn khỏi hắn.
Thậm chí, bây giờ Khâu Kính Hựu chỉ đến Tập đoàn nửa ngày.
Đến trưa là lại mò về làm việc ở nhà, và tiếp nhận báo cáo của Tập đoàn thông qua gmail.
Bây giờ, ngay cả việc nghe đám người Duy Phương, báo cáo tình hình của băng hội, cũng muốn Đới Hạnh San ở bên cạnh hầu hạ.
Cái chuyện Khâu Kính Hựu không cho mở đèn trong phòng, chỉ là vì không muốn người đàn ông khác nhìn thấy cơ thể của Đới Hạnh San.
Còn đám đàn em của Khâu Kính Hựu, đối với những chuyện hắn làm, căn bản không dám có ý kiến.
Duy Phương đứng trước giường ngủ của Khâu Kính Hựu, hai tay chắp phía trước, cung kính cúi đầu mà nói.
- Đại ca, hôm nay Phó Chương dẫn một người đàn ông tên là Zayn đến gặp em. Tên đó là người Pakistan, nói muốn đặt mua một lượng vũ khí lớn, bao gồm 5000 con dao, 2000 lựu đạn và 10.000 khẩu súng AK47.
- Bởi vì người này chưa từng giao dịch với chúng ta bao giờ, lại muốn đặt mua một số lượng hàng hoá lớn như thế. Em không dám tự ý quyết định, nên mới đến đây xin chỉ thị của đại ca.