Lần này, có thể Khâu Kính Hựu đã đoán đúng.
Ban đầu, cô không muốn thông báo cho hắn biết, chuyện cô và Đường Khắc Phong đang ở bệnh viện.
Là vì Đới Hạnh San sợ, nếu như để Khâu Kính Hựu biết được tung tích của cô, hắn sẽ lập tức lôi cô trở về.
Như vậy, Đới Hạnh San chẳng những không thể chăm sóc Đường Khắc Phong, trong thời gian cậu ta nằm viện chờ phẫu thuật.
Mà tệ hơn nữa, Khâu Kính Hựu rất có thể sẽ không để cho Đường Khắc Phong, được làm phẫu thuật.
Trong mắt của Khâu Kính Hựu, Đường Khắc Phong đúng thật chỉ là một con chó.
Khâu Kính Hựu chưa bao giờ quan tâm, đến sự sống chết của Đường Khắc Phong.
Từ chuyện Đường Khắc Phong bị gãy xương gò má, mà vẫn bị Khâu Kính Hựu cho người đánh ra nông nỗi kia.
Có thể thấy điều mà Đới Hạnh San lo lắng lúc trước không sai.
Ban đầu, Đới Hạnh San dự định sau khi Đường Khắc Phong được làm phẫu thuật.
Cô sẽ chăm sóc cậu ta, đến khi sức khỏe của Đường Khắc Phong hồi phục, rồi ngoan ngoãn trở về bên cạnh Khâu Kính Hựu.
Nhưng những lời mà Đường Khắc Phong đã nói sau khi tỉnh lại, đã khiến ý định ban đầu của Đới Hạnh San bị lung lay.
Nếu như ngày hôm nay, Khâu Kính Hựu không điều động cả lực lượng Cảnh sát, đến tận bệnh viện để bắt cô và Đường Khắc Phong trở về.
Thì có thể bây giờ, Đới Hạnh San cũng chưa chủ động quay về đây đâu.
Cô bắt đầu tỏ ra lúng túng, trước những câu hỏi của Khâu Kính Hựu.
Trong lòng rối như tơ vò, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
- Em... tại em tưởng Thiếu gia và Châu Tiểu thư vẫn còn ở Thiên Tân, nên em mới không thông báo cho Thiếu gia.
Lời này của Đới Hạnh San, rõ ràng là đang nói dối.
Nhưng biết phải làm sao đây?
Cô đã bị bức ép đến đường cùng rồi!
Nếu bây giờ Đới Hạnh San còn không cố gắng giải thích, thì sợ là không thể cứu được mạng của Đường Khắc Phong.
- Lần này là em sai, khi đã không báo chuyện này cho Thiếu gia biết sớm hơn. Em xin lỗi! Em hứa tuyệt đối không lặp lại sai lầm này, thêm bất kỳ một lần nào nữa.
Toàn bộ những lời giải thích của cô, khi lọt vào tai Khâu Kính Hựu thì đều trở thành những lời nguỵ biện.
Hắn... nửa từ cũng không tin.
Khâu Kính Hựu chăm chú nhìn khuôn mặt Đới Hạnh San.
Khoé miệng kéo lên một nụ cười trào phúng.
- Nếu như cô là tôi, cô có tin không?
Cô căn bản không biết, rằng lúc nhận được tin cô biến mất cùng Đường Khắc Phong.
Hắn đã không trì hoãn một giây, mà lập tức bay về Bắc Kinh để tìm cô.
Những chuyện này, Khâu Kính Hựu cũng sẽ không bao giờ nói cho Đới Hạnh San biết.
Cũng giống như chuyện hắn sẽ không bao giờ thừa nhận, rằng hắn yêu cô nhiều như thế nào.
Lời này của Khâu Kính Hựu, đã hoàn toàn chặt đứt mọi hy vọng của Đới Hạnh San.
Hắn chính xác đang muốn nhắc nhở cô rằng, hắn sẽ không bao giờ tin những lời cô nói, nếu như đó chỉ là những lời nói suông bằng miệng.
Trong lúc không biết phải nói gì nữa, Đới Hạnh San chỉ có thể quay sang nhìn Đường Khắc Phong.
Có thể cô sẽ cảm thấy an tâm một chút, khi nhìn thấy Đường Khắc Phong vẫn còn tỉnh táo.
Chờ đợi hồi lâu, cũng không thấy Đới Hạnh San nói gì nữa.
Trông bộ dạng của cô lúc này, Khâu Kính Hựu cũng đoán được rằng Đới Hạnh San chẳng còn gì để biện minh, cho lời nói dối của mình nữa rồi.
Hắn lại cố tình bày ra bộ mặt của một người tốt, đưa đến cho cô một gợi ý.
- Nếu như cô vẫn một mực khẳng định bản thân không bỏ trốn, mà là bị bắt cóc. Vậy được, hãy chứng minh đi.
- Nếu như cô có thể chứng minh rằng, cô thật sự không bỏ trốn cùng Đường Khắc Phong, thì tôi sẽ tin.
Chứng minh sao?
Nếu như Đới Hạnh San có thể chứng minh. rằng bản thân thật sự bị bắt cóc.
Thì nãy giờ đâu cần quỳ ở đây. phí lời giải thích với Khâu Kính Hựu làm gì cho mất thời gian.
Đến cả người hãm hại cô là ai.
Đới Hạnh San còn không biết.
Không bằng, không chứng.
Cô biết lấy gì để chứng minh với hắn bây giờ?
Đang trong lúc rơi vào bế tắc, không biết phải làm gì tiếp theo, thì trong đầu của Đới Hạnh San lại bất chợt loé lên một tia sáng.
Cô vội vàng ngẩng đầu lên, gấp gáp nói.
- Phải rồi! Trong biệt thự có camera. Chỉ cần kiểm tra camera, sẽ có thể chứng minh được rằng em và anh Phong thật sự không bỏ trốn.
Đới Hạnh San vừa nói dứt lời, chẳng cần Khâu Kính Hựu lên tiếng, Hàm Minh đã nghiêm túc nói.
- Có người đã phá hỏng toàn bộ hệ thống camera trong nhà, vào thời điểm trước khi cô và Khắc Phong rời khỏi biệt thự.
- Cho nên, có muốn kiểm tra, căn bản cũng không tra ra được gì.
Ngay cả một chút manh mối cuối cùng, để chứng minh bản thân trong sạch cũng bị bẻ gãy.
Cô hoàn toàn suy sụp, thất thần ngồi bệt xuống dưới sàn nhà.
Bên tai lại vang lên giọng nói của Khâu Kính Hựu.
- Không ngờ cô và Đường Khắc Phong vì lần bỏ trốn này, mà lại chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy. Đến cả camera trong biệt thự mà cũng phá hoại.
- Bây giờ, còn ở đây cố tình đề cập đến việc kiểm tra camera an ninh, để thể hiện bản thân vẫn là người bị hại hay sao?
- Nói cho cô biết. Nếu như không đưa ra được bằng chứng, chứng minh cô thật sự bị bắt cóc, thì đừng hòng tôi tin.
Đới Hạnh San cố gắng muốn giải thích là thế.
Nhưng thật không ngờ, cô chẳng những không thể minh oan cho bản thân, mà còn bị nghi ngờ là người, đã phá hỏng camera trong biệt thự.
Nhưng cho dù là như thế, Đới Hạnh San vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ, ý định tiếp tục giải thích với Khâu Kính Hựu.
Bởi vì, đây là cách duy nhất, để Đường Khắc Phong có thể được đưa đi bệnh viện.
- Em thật sự không bỏ trốn, càng không phá hỏng camera. Xin Thiếu gia...
Lời còn chưa nói hết, thì đã bị tiếng quát nạt của Khâu Kính Hựu cắt ngang.
- Đủ rồi! Cô còn muốn ở đây tiếp tục ngụy biện đến bao giờ nữa?
- Nếu như không thể chứng minh được bản thân vô tội, thì tốt nhất nên ngậm cái miệng của cô lại đi.
- Đừng ở đó lải nhải nữa. Rất nhức đầu.
Đới Hạnh San lần nữa lại bị Khâu Kính Hựu làm cho giật mình, chỉ có thể lập tức im bặt.
Mà đem đôi mắt ngập nước chứa đựng sự bất lực đến cùng cực, nhìn về phía Đường Khắc Phong.
Cô không ngờ bản thân mình lại vô dụng đến mức này.
Ngay cả ân nhân đã cứu mạng của mình, mà Đới Hạnh San cũng không có cách, để bảo vệ Đường Khắc Phong an toàn.
Cô bắt đầu cảm thấy hối hận rồi!
Giá như lúc ở trong xe Cảnh sát, Đới Hạnh San cương quyết bắt ép Đường Khắc Phong bỏ trốn, không để cho cậu ta theo cô về đây.
Thì Đường Khắc Phong sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Tuy bị Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu đánh đến mặt mũi sưng húp.
Nhưng ngay lúc này, trong lòng Đường Khắc Phong lại bất chợt len lỏi một chút ấm áp.
Nếu không trải qua chuyện này, Đường Khắc Phong cũng sẽ không biết được rằng, Đới Hạnh San cũng quan tâm đến cậu ta, giống như việc cậu ta quan tâm đến cô vậy.
Thậm chí, Đới Hạnh San cũng sẵn sàng lấy thân mình, chắn trước người của Đường Khắc Phong, để bảo vệ cậu ta.
Giống như Đường Khắc Phong cũng đã từng bảo vệ cô, lúc cậu ta và Đới Hạnh San cùng gặp tai nạn.
Đường Khắc Phong là một cô nhi.
Trên đời này, cậu ta không có người thân.
Sau khi đủ tuổi buộc phải rời khỏi cô nhi viện.
Đường Khắc Phong may mắn được Khâu Kính Hựu cưu mang, đào tạo trở thành cánh tay đắc lực của hắn.
Lúc trước, Đường Khắc Phong thật sự vô cùng cảm kích, đối với công ơn của Khâu Kính Hựu.
Bởi vì nhờ có hắn, cậu ta mới không phải lo cái ăn, cái mặc.
Trước khi Đới Hạnh San xuất hiện, thì Khâu Kính Hựu chính là mục đích sống của Đường Khắc Phong.
Cậu ta từng tâm niệm một điều.
Đó là vì Khâu Kính Hựu, Đường Khắc Phong có thể bất chấp tất cả.
Cho dù có phải hy sinh cả mạng sống của mình.
Đường Khắc Phong thề cũng phải hoàn thành tốt nhiệm vụ. mà Khâu Kính Hựu giao phó.
Người thân ruột thịt không có, cậu ta có gì phải sợ chết chứ?
Trước khi Đới Hạnh San xuất hiện, trong cuộc đời của Đường Khắc Phong.
Cậu ta chính là một người con trai vô lo, vô nghĩ.
Đường Khắc Phong cũng chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân sẽ có tình cảm với bất cứ cô gái nào.
Cho đến khi gặp được Đới Hạnh San, chẳng hiểu tại sao trái tim Đường Khắc Phong lại rung động.
Cũng kể từ khi phát hiện bản thân có tình cảm với cô, lập trường của Đường Khắc Phong cũng hoàn toàn thay đổi.
Lúc trước, cho dù Khâu Kính Hựu có sai Đường Khắc Phong giết bao nhiêu người.
Cậu ta cũng chưa bao giờ cảm thấy, Thiếu gia của mình tàn nhẫn.
Nhưng bây giờ, chỉ cần nhìn thấy Khâu Kính Hựu dày vò, hành hạ Đới Hạnh San.
Là trong đầu của Đường Khắc Phong lại xuất hiện ý nghĩ, Khâu Kính Hựu trông chẳng khác nào một con quỷ.
Cũng nhờ vào tình yêu dành cho Đới Hạnh San, mà Đường Khắc Phong có một niềm khát khao, mãnh liệt đối với chuyện được sống mỗi ngày.
Cho dù là ngay cả khi Đới Hạnh San không yêu cậu ta.
Nhưng chỉ cần ngày ngày được nhìn thấy cô, được âm thầm che chở, bảo vệ cho Đới Hạnh San.
Là Đường Khắc Phong cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Nhưng nếu như chỉ vì muốn cậu ta được tiếp tục sống, mà cô phải khổ sở cầu xin Khâu Kính Hựu như thế này.
Thì Đường Khắc Phong thật sự không cần.
- Đừng... đừng tiếp tục cầu xin hắn ta nữa. Cho dù em có chứng minh được... chuyện chúng ta thật sự không bỏ trốn, thì Khâu Kính Hựu cũng sẽ không tha cho anh hay là em đâu.