Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 59: Xảy ra tai nạn.




Cảm thấy việc mang theo balo đựng đầy vật dụng cá nhân, sẽ gây khó khăn cho việc di chuyển.

Cho nên, Lâm Sâm đã quyết định vứt lại balo của mình và Trần Thân.

Chỉ cầm theo một chiếc đèn pin để soi sáng đường đi.

Bốn người đi mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy con đường nhựa ở phía xa.

Nhưng trong lúc đám người Đới Hạnh San chưa kịp vui mừng, thì phía sau lại bất ngờ vang lên giọng nói của bọn bắt cóc.

- Tụi nó ở kia kìa đại ca.

Đám người Lâm Sâm bị giọng nói này làm cho giật mình, cố gắng đi thật nhanh về phía đường cái.

Bầu trời bấy giờ mưa ngày một lớn hơn.

Khi Đường Khắc Phong và Đới Hạnh San vừa chạy được lên đường cái.

Thì mới phát hiện có một người đàn ông điều khiển một chiếc xe máy, đang đi với vận tốc rất nhanh về phía bọn họ.

Có lẽ do trời vừa mưa lại vừa tối, người đàn ông kia cũng muốn mau chóng trở về nhà, nên đã đi khá nhanh và không để ý đến đoạn đường phía trước.

Mà cũng có thể là do anh ta buồn ngủ nữa.

Cho nên, đến khi phát hiện ra Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong đang đứng ở giữa đường.

Thì xe của anh ta cũng đã đến rất gần bọn họ, có muốn phanh lại cũng không còn kịp nữa.

Biết là không thể tránh được nữa.

Ở trong tình thế tính mạng giống như ngàn cân treo sợi tóc.

Đường Khắc Phong vẫn không màng đến an nguy của bản thân, mà đem thân mình che chắn cho Đới Hạnh San.

Đầu xe không lâu thì va chạm với cơ thể của Đường Khắc Phong, làm cho cậu ta và Đới Hạnh San ngã xuống dưới mặt đường.

Chiếc xe va chạm với nền đường nhựa asphalt, tạo ra tiếng vang lớn, nhưng đều bị tiếng mưa rơi nuốt chửng.

Xe đổ, người đàn ông kia cũng không thể tránh khỏi việc ngã ra mặt đường.

Sau đó, cả ba người bọn họ đều nằm im không nhúc nhích.

Lâm Sâm nhìn thấy tai nạn xảy ra ngay trước mắt của mình, thì lập tức kinh hãi tột độ.

Đang định tiến lên xem xét tình hình, thì Trần Thân ngay lúc này lại bất ngờ ngất lịm đi trong lòng anh ta.

Sức nặng đè lên cơ thể của Lâm Sâm, khiến cả anh ta cùng Trần Thân đều ngã khuỵ xuống đường.

Nhìn thấy bạn thân của mình đã hoàn toàn mất đi ý thức, Lâm Sâm vô cùng hoảng hốt, vì sợ Trần Thân sẽ thật sự không qua khỏi.

Lâm Sâm đưa tay lên, liên tục vỗ vào má của Trần Thân, lớn tiếng gọi.

- Trần Thân, ông mau tỉnh lại đi. Ông đừng có xảy ra chuyện gì mà.

Đúng lúc ấy, đám người bắt cóc cũng đã đuổi đến nơi.

Nhưng bọn chúng còn chưa kịp làm gì, thì một loạt chiếc xe hơi, trên dưới phải đến sáu bảy cái, đi ngang qua chỗ xảy ra tai nạn, rồi bất ngờ dừng lại.

Đám côn đồ thấy thế thì liền vội vàng lánh vào trong bụi cây.

Một nhóm người mặc đồ đen nhanh nhẹn mở cửa bước xuống xe, đồng thời mở ô che để chủ của bọn họ xuống xe cho khỏi bị ướt.

Nhóm người này cẩn thận xem xét tình hình, của cả bốn người bên phía Lâm Sâm.

Sau đó, để Vệ sĩ đưa Đới Hạnh San, Đường Khắc Phong và người đàn ông, vừa điều khiển xe máy kia lên xe ô tô trước.

Có một người đàn ông mặc bộ vest đen, trông vô cùng lịch lãm đi tới chỗ của Lâm Sâm.

Lệnh cho Vệ sĩ cùng anh ta đỡ Trần Thân đứng dậy.

- Để tôi hỗ trợ cậu đưa người đi bệnh viện.

Nghe người đàn ông này nói với mình như thế.

Lâm Sâm thầm nhủ trong lòng rằng chỉ cần anh ta là người tốt, thì ông trời tất sẽ không triệt đường sống của mình.

Lâm Sâm rối rít cảm ơn người đàn ông lạ mặt, rồi cùng bọn họ đưa Trần Thân lên xe hơi.

Ở trong nhóm người đi xe hơi kia, có một người đàn ông tên là Chu Thời Cảnh.

Trùng hợp thế nào, Đới Hạnh San lại được đưa lên ngồi cạnh anh ta.

Khi Chu Thời Cảnh có lòng tốt, muốn xem xét tình hình của cô, thì vô tình lại nhận ra Đới Hạnh San.

Nếu như vừa rồi anh ta cảm thấy có một phần thương cảm, đối với đám người Trần Thân.

Thì bây giờ, Chu Thời Cảnh phải vạn phần lo lắng, hốt hoảng, xót xa cho Đới Hạnh San.

Anh ta dùng chiếc khăn tay trong túi áo, cẩn thận cầm máu vết thương ở sau đầu cho Đới Hạnh San, rồi không một chút do dự mà ôm cô vào trong lòng.

- Hạnh San, sao lại là em? Em đi đâu mà để bị thương như thế này?

Người Vệ sĩ ngồi ở vị trí ghế phụ trong xe, nghe thấy Thiếu gia nhà mình tự độc thoại một mình, còn nhắc đến cái tên “Hạnh San”, thì lập tức ngạc nhiên mà quay đầu nhìn lại.

Khi nhìn rõ được khuôn mặt của người con gái, đang được Chu Thời Cảnh ôm trong lòng, tên Vệ sĩ có chút bất ngờ.

Đó không phải là Tiểu thư nhà họ Đới, người mà Thiếu gia của cậu ta đã thầm thương, trộm nhớ nhiều năm nay hay sao?

Trùng hợp lại để Chu Thời Cảnh, gặp được Đới Hạnh San trong hoàn cảnh này.

Đây liệu có thể tính là duyên trời định hay không đây?

Đám người Đới Hạnh San rất nhanh, đã được đưa vào trong phòng cấp cứu, ở trong bệnh viện gần nhất.

Chu Thời Cảnh đứng ở bên ngoài, không khỏi lo lắng cho Đới Hạnh San.

Anh ta quay sang hỏi Lâm Sâm đang đứng bên cạnh, cũng nóng ruột không kém.

- Xin hỏi, cậu là người quen của Hạnh San phải không? Tại sao mọi người lại bị thương nặng như vậy. Còn nữa, sao mọi người lại đến nơi này.

Nơi này là một trong hai vùng nông thôn ở Bắc Kinh, cách xa trung tâm thành phố tới 15 kilômét.

Mặc dù, thời gian trước Chu Thời Cảnh ở nước ngoài, nhưng cũng biết chuyện Đới Hạnh San đang làm việc cho Khâu Kính Hựu.

Vậy tại sao bây giờ cô lại xuất hiện, ở một nơi hoang vu, hẻo lánh như thế này?

Vừa rồi, lúc ở trong nhà hoang, Lâm Sâm có nghe Đường Khắc Phong gọi tên của Đới Hạnh San.

Anh ta đoán Chu Thời Cảnh ắt hẳn là có quen biết với cô.

Nghe câu hỏi này của Chu Thời Cảnh, Lâm Sâm cũng lịch sự trả lời.

- Không có. Tôi và người bạn của mình, tức là người bị trúng đạn ở trong kia vào rừng săn bắn. Trùng hợp, lại phát hiện cô ấy cùng một cậu thanh niên nữa bị bắt cóc.

- Trong lúc chúng tôi giải cứu bọn họ, thì người bạn của tôi không may bị bọn bắt cóc bắn bị thương.

- Lúc chúng tôi chạy ra khỏi khu rừng, thì có một chiếc xe máy lao đến, vô tình đã tông trúng Hạnh San của cậu và bạn của cô ấy.

Những chuyện này xảy ra quá đường đột.

Đến bây giờ, Lâm Sâm vẫn cảm giác được tim mình còn đang đập rất nhanh.

Ngoài việc lo lắng cho tình hình của Trần Thân, anh ta cũng nóng lòng muốn biết, tình trạng hiện giờ của ba người còn lại.

Lâm Sâm âm thầm cầu mong cho mọi người đều tai qua, nạn khỏi.

- Mà... cậu cũng quen cô gái tên Hạnh San đó sao?

Nghe thấy câu hỏi mà Lâm Sâm dành cho mình, Chu Thời Cảnh chậm rãi gật đầu.

- Đúng vậy.

Trước kia, khi còn học trung học, Chu Thời Cảnh và Đới Hạnh San đều ở trong hội học sinh của trường.

Mối quan hệ giữa bọn họ rất tốt.

Thậm chí, Chu Thời Cảnh còn đem lòng yêu cô gái nhỏ, với nét đẹp dịu dàng ấy.

Cho nên, khi gặp lại Đới Hạnh San trong hoàn cảnh, cô đã mất hết ý thức như thế này.

Trái tim trong lồng ngực của Chu Thời Cảnh, có cảm giác quặn thắt lại.

Nếu như Đới Hạnh San không thể qua khỏi lần này, chắc có lẽ Chu Thời Cảnh cũng sẽ không sống nổi mất.