Tên côn đồ đang nắm khẩu súng lục trong tay, nhìn thấy bản thân đã bắn trúng mục tiêu, cơn giận trong lòng cũng theo đó mà hạ xuống.
Nhưng khi gã định bắn thêm một phát súng nữa, nhằm mục đích lấy mạng của Trần Thân.
Thì lại có một bàn chân mang giày thể thao, đạp bay khẩu súng đen ngòm trên tay gã.
Đồng thời, đạp cho gã một cái vào mặt, khiến gã choáng váng mà ngã xuống dưới sàn nhà.
Thì ra, Trần Thân không phải chỉ có một mình.
Đi cùng anh ta còn có Lâm Sâm.
Bởi vì, vừa rồi Lâm Sâm phụ trách cởi trói cho Đường Khắc Phong, không để ý nên mới để người bạn thân của mình, bị đám bắt cóc cho ăn một viên đạn.
Nhìn đám bắt cóc ngã sõng soài dưới sàn nhà, Lâm Sâm vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Thân.
Nhìn bộ phận trên cơ thể của Trần Thân, nơi vẫn còn chôn sâu viên đạn, vẫn còn đang không ngừng chảy máu.
Lâm Sâm lo lắng hỏi.
- Ông có ổn không?
Một tay Trần Thân ôm lấy phần vai bị thương, sắc mặt dần nhợt nhạt do bị mất máu, nhăn nhó vì đau, khó khăn nói.
- Tôi còn cầm cự được. Chúng ta mau đưa họ rời khỏi đây đi.
Thấy Trần Thân nói vậy.
Lâm Sâm bấy giờ mới để ý đến Đới Hạnh San, đang ngồi thất thần nhìn người bạn của mình.
Thậm chí, đôi mắt của cô còn không chớp động lấy một cái.
Lâm Sâm vội vàng tháo balo trên vai, mở khoá lấy ra một chiếc áo khoác, cẩn thận khoác lên vai của Đới Hạnh San.
Đường Khắc Phong sau khi được cởi trói, mặc dù sức khỏe vẫn còn rất yếu, nhưng vẫn cố gắng loạng choạng bước về phía Đới Hạnh San.
Rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô, lo lắng hỏi han.
- Hạnh San, em không sao chứ? Anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được em.
Trong khi Đới Hạnh San còn chưa kịp lên tiếng đáp, thì Trần Thân cố gắng kiềm chế cơn đau, vội vàng thúc giục.
- Chúng ta mau rời khỏi đây trước đã. Rồi hãy nói.
Đới Hạnh San nghe anh ta nói thế, thì cũng không có ý định đáp lời Đường Khắc Phong nữa.
Nhìn thấy khuôn mặt của Trần Thân càng ngày càng kém sắc.
Lâm Sâm bắt buộc phải đỡ anh ta, không thì sợ Trần Thân sẽ không thể tự mình rời khỏi đây được.
Đường Khắc Phong cũng đỡ Đới Hạnh San lên.
Nhưng cô còn chưa kịp đứng thẳng người, thì lại lập tức khuỵ chân xuống.
Đới Hạnh San nhìn Đường Khắc Phong, khó khăn nói.
- Hình như... em bị chuột rút rồi.
Đường Khắc Phong cũng đoán được, chắc do cô đã ngồi ở dưới sàn nhà quá lâu, nên mới bị chuột rút.
Nhưng ở trong tình thế cấp bách như thế này, không có thời gian để cậu ta sơ cứu cho Đới Hạnh San.
Đường Khắc Phong bất đắc dĩ, phải ôm chặt cơ thể của Đới Hạnh San, để cô dựa vào lực đỡ của anh ta mà bước đi.
- Em cố gắng chịu đau một chút. Anh sẽ đỡ em rời khỏi đây.
Đám người Trần Thân bây giờ, có bốn người thì hết ba người sức khỏe không tốt.
Bọn họ căn bản không thể di chuyển nhanh, mà chỉ có thể chậm rãi bước từng bước xuống lầu dưới.
Bên ngoài trời lúc này đang đổ mưa.
Nhưng bọn họ bắt buộc, phải rời khỏi căn nhà hoang này ngay lập tức.
Bất đắc dĩ, Lâm Sâm chỉ có thể dùng quần áo, phủ lên đầu của từng người.
Dùng đèn pin soi sáng đường đi, dìu nhau bước ra khỏi sự che chở của ngôi nhà.
Hoá ra, Lâm Sâm và Trần Thân đi săn đêm ở trong khu rừng này.
Mặc dù bọn họ không biết, tại sao ở một nơi hoang vu, hẻo lánh như thế này, lại có một căn nhà hoang.
Nhưng bởi vì vừa rồi mưa lớn quá, bọn họ không thể tiếp tục đi săn, nên bắt buộc phải vào trong ngôi nhà này trú tạm.
Đúng lúc vào trong nhà, hai người bọn họ nghe thấy tiếng kêu cứu của Đới Hạnh San, nên đã vội vàng chạy lên lầu trên.
Cũng vì thế mà kịp thời giải cứu được Đới Hạnh San, khỏi bọn bắt cóc.
Nơi này, xung quanh đều là cây cối um tùm.
Mà trời thì vừa mưa lại vừa tối.
Lâm Sâm bắt đầu không thể phân biệt được phương hướng.
Chỉ có thể dẫn những người khác đi về phía trước, mong tìm được một lối ra.
Chỉ một lát sau, đám côn đồ đang nằm phủ phục dưới sàn nhà, đã bắt đầu tỉnh táo trở lại.
Ngay cả tên đầu sỏ, tuy bị Trần Thân cho ăn nguyên viên gạch vào đầu.
Nhưng bởi vì không tổn thương phần bên trong, nên gã cũng không bị rơi vào tình trạng hôn mê.
Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, thế mà người lại bị bắt đi.
Nếu như Đới Hạnh San còn có thể thuận lợi trở về bên cạnh Khâu Kính Hựu.
Thì giao dịch lần này, bọn họ chắc chắn không nhận được một đồng nào cả.
Mà chưa nói đến chuyện tiền bạc, chỉ tính riêng chuyện bị tương viên gạch vào đầu, gã đã không thể nhịn được cục tức này.
Tên đại ca kéo theo đàn em, cầm súng vội vàng rời khỏi ngôi nhà hoang, đuổi theo đám người Lâm Sâm.
Trong một khu rừng thì có rất nhiều con đường.
Có thể đám bắt cóc không đi theo hướng, mà nhóm người Đới Hạnh San đang đi.
Nhưng đến cuối cùng, bọn họ vẫn có khả năng nhìn thấy nhau.
Lâm Sâm nhận thấy trạng thái của Trần Thân càng ngày càng không ổn, khi sức nặng đè lên người anh ta càng ngày càng tăng lên.
Trần Thân bây giờ chỉ có thể lết đi từng bước nhỏ.
Thậm chí, Lâm Sâm còn có cảm giác nếu như bây giờ anh ta mà thả tay ra, thì Trần Thân sẽ lập tức ngã gục xuống dưới đất.
Lâm Sâm lại lo lắng hỏi.
- Ông còn ổn không đấy? Hay chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút nhé?
Ở trong bóng tối, Lâm Sâm căn bản không thể nhìn thấy, khuôn mặt của Trần Thân đã tái xanh.
Bởi vì mất máu quá nhiều, nên huyết áp của Trần Thân cũng theo đó mà giảm dần.
Trần Thân cố gắng lắc mạnh đầu, để giữ cho bản thân thật tỉnh táo trước cơn buồn ngủ.
- Không cần đâu. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, trước khi đám người kia đuổi đến.
Lâm Sâm nghe thấy giọng nói của người bạn chí cốt, chỉ còn là những tiếng thều thào rất nhỏ.
Anh ta định lên tiếng trách móc, đối với sự ngoan cố của Trần Thân.
Nhưng một tiếng súng nữa lại vang lên, khiến Lâm Sâm giật mình.
Hoá ra, đám bắt cóc đã nhìn thấy bóng dáng, của đám người Lâm Sâm trong đêm tối.
Một tên đàn em bắn một phát súng, về phía đám người đang chạy trốn kia.
Nhưng may mắn là không trúng ai.
Từ phía sau vang lên tiếng hét, khiến cho ngay cả Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong cũng phải giật mình.
- Chúng mày mau đứng lại cho tao!
Câu này thật giống như trong mấy bộ phim hành động.
Nhưng người nào nghe xong mà dừng lại, thì người đó đúng là kẻ ngu.
Sau khi biết được đám bắt cóc đang đuổi theo bọn họ.
Mấy người bên phía Đới Hạnh San, càng thêm vội vàng chạy về phía trước.
Mặc cho tiếp theo sau đó, là hàng loạt viên đạn bắn về phía họ.
Nhưng may mắn là chẳng có viên đạn nào trúng vào người.
Mà nó chỉ rơi vào những bụi cây trong khu rừng rậm.
Rượt đuổi một hồi, Lâm Sâm nhận thấy sức lực của bọn họ, không thể đấu lại được đám bắt cóc kia.
Anh ta vội vàng kêu Đường Khắc Phong đỡ Đới Hạnh San, cùng mình và Trần Thân trốn vào một bụi cây.
Cho tới khi nhìn thấy đám bắt cóc chạy qua.
Lâm Sâm và mọi người mới có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi trong bụi rậm, Đường Khắc Phong mặc dù sức khỏe cũng chẳng tốt, nhưng vẫn giúp Đới Hạnh San xoa bóp phần bắp chân bị chuột rút.
- Thế nào rồi? Em đã cảm thấy đỡ đau chưa?
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cậu ta, cô khẽ đáp.
- Em cũng đỡ đau rồi! Cảm ơn anh!
Lâm Sâm vạch áo của Trần Thân ra, nhìn viên đạn ăn sâu vào trong da thịt của người bạn thân.
Hơn nữa, máu tươi vẫn liên tục chảy ra.
Lâm Sâm lại càng thêm lo lắng.
Nhưng anh ta không biết cách gắp viên đạn ra ngoài, nên chỉ có thể lấy một miếng vải trong hộp dụng cụ y tế, mà Lâm Sâm đã mang theo và để ở trong balo, cẩn thận băng bó vết thương cho Trần Thân.
Đới Hạnh San nghiêng đầu nhìn hai người đàn ông xa lạ.
Đặc biệt chú ý đến người đã vì cô mà phải hứng một viên đạn.
Cô khẽ cắn môi, vô cùng áy náy nói.
- Thật xin lỗi! Vì tôi mà mọi người mới thành ra như vậy.
Mặc dù Trần Thân đúng thật là vì cứu Đới Hạnh San nên mới bị thương.
Nhưng Lâm Sâm vô cùng tốt bụng.
Hoàn toàn không có ý định trách cứ Đới Hạnh San.
Bởi vì, chuyện cứu cô và Đường Khắc Phong, đều là bọn họ tự nguyện.
Lâm Sâm đặt hộp dụng cụ y tế vào lại trong balo, rồi mới nói.
- Không phải lỗi của cô đâu. Đám người kia không chỉ biến thái, mà còn tàn ác. Hôm nay, nếu đổi lại là người khác gặp nạn, chúng tôi cũng sẽ không thể làm ngơ.
- Cho nên, cô đừng tự trách bản thân mình nữa.
Lâm Sâm thấy bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, mà trời vẫn còn mưa không ngớt. Anh ta lại bảo.
- Tuy bọn chúng đã đi rồi, nhưng nơi này vẫn không tiện nán lại lâu. Chúng ta mau rời khỏi đây đi.
Nhưng khi Lâm Sâm định đỡ Trần Thân đứng dậy, thì anh ta lại từ chối.
- Tôi... tôi cảm thấy bản thân không ổn rồi! Tôi... chắc tôi không sống sót qua khỏi lần này đâu.
- Mọi người đem theo tôi sẽ khá phiền phức, không thể đi nhanh được. Hay là... Lâm Sâm, ông đưa bọn họ đi đi. Mặc kệ tôi.
Cơ thể của bản thân, Trần Thân hiểu rõ hơn ai hết.
Vừa rồi, chẳng qua là sợ mọi người sẽ gặp nguy hiểm, nên anh ta mới cố tỏ ra là mình ổn.
Nhưng hiện tại, Trần Thân thật sự chịu không nổi với những cơn đau, do vết thương ở bả vai gây ra nữa.
Thường thường, người ta nghĩ rằng chỉ khi bị trúng đạn vào đầu, hay vào tim, thì mới gây tử vong.
Còn bị bắn trúng ở những bộ phận khác, thì cho dù tạm thời chưa gắp viên đạn ra, người bị trúng đạn cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng những lý thuyết này chỉ có ở trên phim, còn thực tế thì lại khác xa hoàn toàn.
Một viên đạn cho dù rất nhỏ, nhưng lại được tạo thành từ nhiều lớp vật liệu khác nhau.
Chúng bay rất nhanh, và rất dễ phân mảnh khi va phải những thứ cứng, giống như xương chẳng hạn.
Nếu như viên đạn vỡ ra, nó sẽ văng theo nhiều phương hướng khác nhau, làm mô mềm và các cơ quan xung quanh bị tổn thương vô cùng nặng nề.
Chưa hết, nếu như va vào xương, chúng có xu hướng dội ngược lại vào trong khoang cơ thể, và làm tổn thương hệ thống cơ quan quan trọng của cơ thể.
Và khi cơ thể bị mất máu quá nhiều, thì cái chết sẽ đến rất nhanh, chỉ trong vòng vài phút, thậm chí là vài giây.
Cũng bởi vì trong số bốn người bọn họ, không có ai làm việc trong ngành y, cũng chưa có ai từng bị trúng đạn.
Thêm việc bọn họ bị nhiễm những tình tiết có trên phim, và muốn mau chóng rời khỏi ngôi nhà hoang kia, nên bọn họ đều đã chủ quan, xem thường vết thương của Trần Thân.
Cho nên, anh ta mới bị mất nhiều máu như vậy.
Trần Thân vừa dứt lời, Lâm Sâm đã lập tức giận dữ quát lên.
- Trần Thân, ông có biết bản thân mình đang nói gì không hả? Ông sẽ không chết. Tôi cũng sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.
Rồi không để người bạn thân chí cốt, có cơ hội phản bác lời nói của mình.
Lâm Sâm lại tiếp tục dùng hai tay, đỡ Trần Thân đứng dậy.
- Sẽ không bao giờ có chuyện, tôi bỏ mặc sự sống chết của ông ở đây. Có chết thì cũng là cả hai chúng ta cùng chết.
Nhìn thấy Lâm Sâm cương quyết như vậy, cho dù Trần Thân có muốn hay không, cũng chỉ có thể bất lực mà thuận theo.
Ở trong tình cảnh như thế này, Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong vẫn không thể không ngưỡng mộ, tình bạn thân thiết giữa hai người này.
Tuy nhiên, vừa rồi nghe Trần Thân nói mấy lời kia.
Lại khiến cho Đới Hạnh San bất chợt cảm thấy lo lắng, cho tình hình sức khỏe của anh ta.
Nếu như Trần Thân mà gặp bất trắc gì, thì có lẽ Đới Hạnh San sẽ dằn vặt cả đời.