Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 192: Coi như là phí bồi thường.




Qua vài ngày điều trị trong bệnh viện, tình trạng sức khỏe của Đới Hạnh San có triển biến tốt hơn, cũng không cần phải dùng đến thiết bị trợ thở nữa.

Tuy vậy, cơ thể của cô lại ngày càng gầy đi, do luôn phải lo lắng đến bệnh tình của hai đứa nhỏ.

Chỉ còn hai ngày nữa là ca phẫu thuật của Đới Thạch Anh sẽ được tiến hành.

Nhân ngày thời tiết nắng đẹp, sáng sớm Đới Hạnh San đã đưa các con ra ngoài tắm nắng.

Chu Thời Cảnh cũng đi theo.

Từ lúc mẹ con Đới Hạnh San nhập viện đến nay.

Hầu hết thời gian rảnh, Chu Thời Cảnh đều ở trong bệnh viện chăm sóc mẹ con cô.

Nhiều lần Đới Hạnh San nói anh ta, nên dành thời gian cho công việc nhiều hơn.

Dù sao ở trong bệnh viện cũng có Thạc Vu, Bảo mẫu, cùng Chuyên viên Điều dưỡng chăm sóc mẹ con cô rồi.

Nhưng Chu Thời Cảnh nói để người khác chăm sóc mẹ con Đới Hạnh San, anh ta thật sự không an tâm.

Nhất quyết không chịu rời đi.

Thấy thái độ kiên quyết của Chu Thời Cảnh.

Đới Hạnh San chỉ đành mặc kệ, để anh ta muốn làm gì thì làm.

Đới Hạnh San bế Đới Thạch Anh xuống khu vực sân rộng trong bệnh viện tắm nắng, còn để Bảo mẫu thay cô bế Đới Tuyết Anh.

Dạo quang khuôn viên bệnh viện được một lúc.

Đới Hạnh San vô tình bắt gặp một cảnh tượng, khiến cô đột nhiên đứng sững lại.

Trước mặt Đới Hạnh San là cảnh tượng, một gia đình bốn người, gồm có ba, mẹ, và hai đứa con, một trai và một gái.

Đang ngồi trên ghế đá dưới tán cây, vừa ăn uống, vừa nói chuyện.

Trong lòng trộm nghĩ, nếu không phải do năm xưa ba mẹ cô bức chết mẹ ruột của Khâu Kính Hựu.

Thì có phải là hai đứa con của Đới Hạnh San, bây giờ cũng có một gia đình hoàn chỉnh, với đầy đủ cả ba lẫn mẹ hay không?

Nhìn gia đình bốn người bọn họ quây quần bên nhau, cười nói vui vẻ.

Đới Hạnh San vừa ngưỡng mộ, ghen tị, lại vừa cảm thấy chạnh lòng.

Cũng không biết sau này hai đứa nhỏ lớn lên, biết được Đới Hạnh San từng nhiều lần có suy nghĩ muốn bỏ chúng nó.

Cũng chính tay cô đã đẩy ba của hai đứa nhỏ vào trong tù, thì chúng nó có hận cô không?

Đới Tuyết Anh chỉ bị khối u chèn qua giác mạc, sau khi thực hiện phương pháp đốt nhiệt, loại bỏ mụn thịt thì sẽ không sao.

Nhưng còn Đới Thạch Anh, chỉ cần ca phẫu thuật thất bại.

Thì Đới Hạnh San rất có thể sẽ chẳng còn cơ hội, được nhìn thấy thằng bé trưởng thành.

Chu Thời Cảnh thấy Đới Hạnh San cứ đăm chiêu nhìn về một hướng, khiến đứa trẻ trong lòng khóc thét lên cũng không biết, thì có chút khó hiểu.

Anh ta nhìn theo hướng mà Đới Hạnh San đang nhìn, rồi nhẹ nhàng dùng tay vỗ lên vai cô.

- Hạnh San, em đang nhìn gì vậy? Thạch Anh khóc rồi kìa!

Đới Hạnh San bị hành động của Chu Thời Cảnh làm cho giật mình, theo phản xạ quay ra nhìn anh ta.

Bấy giờ, cô mới phát hiện gương mặt của cậu con trai trong lòng, đã ướt đẫm nước mắt từ bao giờ.

Đới Hạnh San có chút tự trách, vì sự lơ đãng của mình, vội vàng dỗ con.

Đợi đến khi đứa trẻ nín khóc, mới trả lời câu hỏi của Chu Thời Cảnh.

- Không có gì! Anh đừng bận tâm.

Chu Thời Cảnh biết cô có tâm sự.

Nhưng nhìn thấy thái độ của Đới Hạnh San, dường như không muốn nói, nên anh ta cũng không hỏi thêm.

- Em bế thằng bé lâu như vậy, chắc cũng mỏi tay rồi. Hay là để tôi bế con thay em một lúc?

Dù sao Chu Thời Cảnh cũng là ba đỡ đầu của hai đứa nhỏ.

Nên khi nghe anh ta chủ động đề nghị như vậy.

Đới Hạnh San cũng không tiện từ chối, liền đưa Đới Thạch Anh cho Chu Thời Cảnh bế.

Nhìn Chu Thời Cảnh thông qua từng hành động dỗ dành đứa nhỏ, càng ngày càng giống phong thái của một người đàn ông đã có gia đình.

Đới Hạnh San có hơi ngập ngừng, rồi cũng quyết định nói.

- Em… có thể nhờ anh giúp một chuyện không?

Chu Thời Cảnh đang ra sức làm trò, nói chuyện với Đới Thạch Anh, khiến cu cậu bật cười khanh khách.

Nghe thấy câu hỏi của cô, anh ta lập tức quay đầu nhìn Đới Hạnh San, bằng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

- Giữa tôi và em mà còn cần phải khách sáo như vậy hay sao? Có chuyện gì em cứ nói. Nếu giúp được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.

- Tài sản mà Khâu Kính Hựu chuyển nhượng cho em… tổng giá trị là bao nhiêu? Anh có biết không?

Nghe đến câu hỏi thứ hai của cô, Chu Thời Cảnh lập tức nhướng mày nghi hoặc.

Không phải lúc trước Đới Hạnh San từng nói, rằng sẽ không bao giờ động đến tài sản, mà Khâu Kính Hựu cho cô hay sao?

Thậm chí, Đới Hạnh San còn từ chối gặp Luật sư của Khâu Kính Hựu, để hoàn tất thủ tục chuyển nhượng tài sản.

Tại sao bây giờ, tự nhiên cô lại hỏi về vấn đề này?

- Tải sản mà Khâu Kính Hựu chuyển nhượng cho em, bao gồm đất đai, biệt thự, siêu xe, du thuyền, vài hòn đảo… có tổng giá trị ước tính lên tới 68 tỷ đô la.

Mặc dù không biết rốt cuộc lý do vì sao, Đới Hạnh San lại hỏi về chuyện này, nhưng Chu Thời Cảnh vẫn thành thật trả lời.

Cũng không quên hỏi lại.

- Nhưng chuyện này thì có liên quan gì, đến chuyện mà em muốn nhờ tôi giúp?

Lẽ nào Đới Hạnh San lại đổi ý, muốn thừa kế toàn bộ tài sản của Khâu Kính Hựu hay sao?

- Nhiều… nhiều như vậy sao…?

Rõ ràng đã biết trước là Khâu Kính Hựu từng làm ăn phi pháp.

Nhìn vào căn biệt thự mà lúc trước Khâu Kính Hựu từng ở, cũng đủ biết hắn giàu có cỡ nào.

Nhưng khi nghe thấy lời Chu Thời Cảnh nói.

Đới Hạnh San vẫn rất kinh ngạc mà phải thốt lên.

Cho dù là trước đây Đới gia chưa phá sản, cũng không có nhiều tài sản như vậy.

Số tiền này, đủ để cho một gia đình sống sung túc cả đời.

Nhiều tiền như vậy, tại sao Khâu Kính Hựu lại chuyển nhượng toàn bộ cho một mình Đới Hạnh San?

Lại nói, một người đàn ông giống như Khâu Kính Hựu.

Lại có thể vì hai đứa nhỏ, mà chấp nhận bị xử tử hình, từ bỏ một khối tài sản khổng lồ như vậy sao?

Trái ngược với dáng vẻ ngạc nhiên của Đới Hạnh San, Chu Thời Cảnh lại bình tĩnh gật đầu.

- Thì em cũng biết mà. Khâu Kính Hựu là Chủ tịch của một Tập đoàn lớn, mức lương hằng năm có thể lên tới hơn 100 triệu tệ.

- Đấy là còn chưa kể, cậu ta còn nhúng tay vào nhiều hoạt động phạm pháp, như buôn lậu, rửa tiền, kinh doanh sòng bạc, hộp đêm…

- Định Thành từng kể với tôi, rằng cậu ấy từng triệt phá được một đường dây rửa tiền điện tử. Chỉ có gần 100 người, mà đã lừa đảo, chiếm đoạt được gần 6 tỷ đô la.

- Vậy em thử nghĩ xem, đàn em của Khâu Kính Hựu đông như vậy, thì còn có thể đem số tiền 6 tỷ kia, nhân lên tới con số bao nhiêu nữa?

- Số tài sản đó còn chưa bao gồm Tập đoàn của Khâu Kính Hựu, và số vũ khí mà Cảnh sát thu giữ trong trụ sở của cậu ta vào lần trước.

Chính bởi vì Khâu Kính Hựu có nhiều tài sản như vậy.

Nên hắn mới không muốn số tài sản này của mình, rơi vào trong tay chính phủ.

Nghe thấy lời phân tích của người đàn ông.

Đới Hạnh San nhất thời lại rơi vào trầm tư.

Giờ thì cô đã hiểu, lý do tại sao Khâu Kính Hựu không cần dựa vào tài sản của Khâu gia.

Mà sau 10 năm, đã có thể từ một cậu bé mồ côi cha, phải cùng mẹ đi làm giúp việc cho nhà họ Đới.

Trở thành một doanh nhân trẻ tuổi, thành đạt.

Gia nhập được vào giới thượng lưu, thao túng được cả người của chính phủ.

Không chỉ có tiền tài, mà còn có cả địa vị.

Khâu Kính Hựu lừa đảo chiếm đoạt tài sản, rồi giết hại nhiều người như vậy.

Có lẽ không phải chỉ có rất nhiều người giống như Đới Hạnh San, muốn tống hắn vào tù.

Mà e rằng có vô số người còn muốn lấy mạng của Khâu Kính Hựu.

Mấy ngày nay, cô bận lo lắng cho tình trạng bệnh của hai đứa nhỏ.

Nên nhất thời đã quên mất những chuyện liên quan đến Khâu Kính Hựu.

Bây giờ, lại nghĩ đến hắn đang ở trong tù, sắp phải đối mặt với cái chết nhân đạo, trong lòng lại nhất thời trở nên nặng trĩu.

- Chuyện em muốn nhờ anh, đó là em muốn lấy một phần tài sản của Khâu Kính Hựu, để chi trả tất cả tiền viện phí của ba mẹ con em, mà anh đã thay em thanh toán, từ lúc em bị hôn mê trước khi sinh đến bây giờ.

- Cũng như là tiền thuốc men, sinh hoạt của Khắc Phong và Hoà Văn, kể từ khi hai người họ được đưa đến biệt thự của anh, cho đến hiện tại.

Đúng là lúc trước, Đới Hạnh San từng nói sẽ không dùng những đồng tiền phi pháp của Khâu Kính Hựu, để nuôi dạy hai đứa nhỏ.

Nhưng nghĩ kỹ thì cô cũng không thể nào, cứ nhờ vào tiền của Chu Thời Cảnh, và Thạc Vu mãi mà được.

Mà bây giờ Đới Hạnh San, trong người còn có bệnh, lại phải chăm sóc con nhỏ.

Chẳng biết khi nào mới có thể đi làm, để trả lại tiền cho hai người đàn ông này nữa.

Dù sao hai đứa nhỏ cũng là con của Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San tạm thời dùng tiền của hắn, để lo cho con chung giữa cô và Khâu Kính Hựu, chắc cũng không phải là quá đáng.

Có lẽ chuyện Khâu Kính Hựu bàn giao lại toàn bộ tài sản cho Đới Hạnh San.

Cũng là muốn con của bọn họ, có một cuộc sống không phải lo nghĩ về cái ăn, cái mặc.

Còn chuyện Đới Hạnh San dùng tiền của hắn, để lo cho Đới Hoà Văn.

Coi như là phí bồi thường, vì Khâu Kính Hựu đã hủy hoại cuộc đời của cô.

Hành hạ ba mẹ Đới Hạnh San, hại nhà họ Đới phải phá sản.

- Em muốn anh dùng một tỷ đô la, một nửa gửi tiết kiệm ngân hàng, còn một nửa đầu tư vào những dự án sinh lời an toàn. Một tỷ này đứng tên của Khắc Phong.

Đường Khắc Phong thành ra bộ dạng giống như ngày hôm nay, là do bị cả Đới Hạnh San lẫn Khâu Kính Hựu hại.

Cô làm như vậy, chính là để bù đắp cho những gì mà Đường Khắc Phong đã phải hứng chịu.

Mặc dù biết tiền bây giờ, vĩnh viễn cũng không mua được đôi chân của cậu ta.

Đới Hạnh San chỉ muốn sau này, ngộ nhỡ cô có xảy ra chuyện gì.

Thì Đường Khắc Phong vẫn có thể tiếp tục sống, mà không phải dựa vào tiền của Chu Thời Cảnh hay bất cứ ai.

- Giữ lại cho em một tỷ đô la. Số tiền còn lại, anh hãy mở một quỹ từ thiện mang tên Nhâm Tẫn Xuân, đem tiền đi cữu trợ những đồng bào có hoàn cảnh khó khăn.

Đới Hạnh San không giữ tiền cho bản thân mình, mà là giữ cho hai đứa nhỏ.

Bây giờ, cô đã là một người mẹ, cũng phải nghĩ cho tương lai của các con mình.

Chẳng ai đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Đới Hạnh San buộc phải giữ lại một khoản tiền, phòng những lúc hai đứa nhỏ ốm đau, bệnh tật như bây giờ.

Đới Hạnh San thề sẽ yêu thương, bảo vệ con bằng cả tính mạng của mình.

Tuyệt đối sẽ không để hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì.

Thay vì để lại toàn bộ tài sản của Khâu Kính Hựu cho Đường Khắc Phong, để thay ba của các con mình chuộc tội với cậu ta.

Đới Hạnh San lại lựa chọn đem tài sản của Khâu Kính Hựu đi làm từ thiện.

Bởi vì cô biết ở ngoài kia, còn có rất nhiều mảnh đời bất hạnh hơn Đường Khắc Phong, hay chính bản thân Đới Hạnh San rất nhiều.

Sở dĩ cô muốn mở một quỹ từ thiện, mang tên của Nhâm Tẫn Xuân.

Cũng là vì muốn cầu cho vong linh của Nhâm Tẫn Xuân ở trên thiên đàng, sớm ngày được siêu thoát.

Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, bà ấy cũng chẳng có tội tình gì cả.

Nhâm Tẫn Xuân chỉ là một người mẹ thương con.

Ngược lại, là ba mẹ của Đới Hạnh San nợ bà ấy một cuộc đời.

Đến tận bây giờ, cô vẫn không thể nào lý giải được, là tại sao Khâu Kính Hựu làm nhiều chuyện ác như vậy.

Nhưng hắn lại có sở thích làm từ thiện.

Phải chăng Khâu Kính Hựu làm như vậy, cũng là vì mong muốn mẹ của hắn, sớm ngày được siêu thoát?

Từ chỗ của Khâu Kính Hựu, Đới Hạnh San cuối cùng cũng hiểu được, bộ mặt thật của những người thuộc chính phủ.

Số tiền lớn như thế này, nếu nộp lại cho chính phủ, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không đưa toàn bộ tới tay người dân.

Cho nên, Đới Hạnh San mới phải nhờ tới sự giúp đỡ của Chu Thời Cảnh.

Bởi vì chính cô cũng không có thời gian, để đích thân đi làm từ thiện.

- Em không am hiểu về mấy khoản đầu tư gì đó, nên mới muốn nhờ anh giúp.

Đối với cô gái trước mặt, Chu Thời Cảnh càng khẳng định rằng bản thân mình đã yêu đúng người.

Không ngờ Đới Hạnh San thế mà, có thể vượt qua được sức cám dỗ của 68 tỷ đô la, chỉ lấy có một tỷ.

Trong khi ngay đến những người giàu có ở ngoài kia, cũng chưa chắc có thể đẩy 68 tỷ đô la này ra xa.

Đới Hạnh San lo nghĩ chu toàn cho Đường Khắc Phong như vậy.

Nếu như biết được Đường Khắc Phong chuẩn bị hiến tim cho cô.

Không biết Đới Hạnh San sẽ có phản ứng ra sao.

Và nếu như để cho cô biết được, Chu Thời Cảnh thà lựa chọn hy sinh trái tim của Đường Khắc Phong.

Cũng không đồng ý để Khâu Kính Hựu hiến tim cho cô, thì không biết sẽ như thế nào.

Chu Thời Cảnh thật sự tò mò, không biết giữa hai người Đường Khắc Phong và Khâu Kính Hựu.

Nếu phải lựa chọn một người hiến tim cho cô, thì Đới Hạnh San sẽ lựa chọn hy sinh trái tim của ai.

Thạc Vu đã kiểm tra và đưa ra kết quả, trái tim của Đường Khắc Phong phù hợp để ghép cho Đới Hạnh San.

Nhưng Thạc Vu lại đề nghị đợi thêm hai tháng.

Nếu sau hai tháng mà không tìm được trái tim phù hợp, để ghép cho Đới Hạnh San, thì mới hy sinh Đường Khắc Phong.

Bởi vì hiện tại sức khỏe của Đới Hạnh San, tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng.

Với lại, bọn họ cần đợi đến sau khi ca phẫu thuật của hai đứa nhỏ thành công.

Mới có thể nói cho Đới Hạnh San biết sự thật, về bệnh tình của cô.

Thạc Vu không giống Chu Thời Cảnh.

Đối với một lương y giống như Thạc Vu, thì mạng của bất cứ ai cũng đều đáng quý.

Chu Thời Cảnh hiểu ý của Đới Hạnh San, trước sau vẫn không muốn mắc nợ người khác, nên chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.

- Được rồi! Chuyện này cứ giao cho tôi. Em chỉ cần chuyên tâm dưỡng bệnh, và chăm sóc hai đứa nhỏ là được.



Hai ngày sau, con trai của Đới Hạnh San mới chỉ được bốn tháng tuổi, đã bị đẩy vào trong phòng phẫu thuật.

Thạc Vu không phải Bác sĩ chịu trách nhiệm thực hiện ca phẫu thuật này, nên cùng Chu Thời Cảnh ở bên ngoài động viên tinh thần của Đới Hạnh San.

Đới Hạnh San ôm Đới Tuyết Anh trong lòng, thấp thỏm, lo lắng cho Đới Thạch Anh đang ở bên trong.

Một mình đấu tranh, giành giật giữa sự sống và cái chết.

Nếu không phải bệnh viện có quy định, người nhà không được vào trong phòng phẫu thuật.

Thì ngay bây giờ, Đới Hạnh San cũng muốn vào trong để ở bên cạnh con.

Đới Thạch Anh là phẫu thuật van tim, việc gây mê là cần thiết.

Thạc Vu biết Đới Hạnh San rất lo lắng cho con, nên đã giấu cô chuyện gây mê cho trẻ sơ sinh, vô cùng nguy hiểm.

Gây mê toàn thân đối với trẻ sơ sinh dưới hai tuổi, sau này có thể sẽ dẫn đến suy giảm khả năng học tập.

Ngoài ra, gây mê toàn thân cho trẻ sơ sinh, có thể tiềm ẩn nhiều nguy cơ xảy ra tai biến như trào ngược thức ăn, nếu người nhà cố tình cho trẻ ăn uống trước khi phẫu thuật.

Hoặc dẫn đến tình trạng trẻ bị suy hô hấp, chết não, suy tim, sốc phản vệ, tử vong…

Đới Hạnh San ở bên ngoài phòng phẫu thuật, đã đợi rất lâu, nhưng cửa phòng vẫn luôn đóng chặt.

Khiến cô ngày càng nóng ruột, đến mức đôi mắt lại ngấn lệ, luôn miệng hỏi Thạc Vu rằng con của mình sẽ không sao chứ?

Thạc Vu và Chu Thời Cảnh nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Đới Hạnh San, thì cực kỳ đau lòng.

Nhưng cũng chẳng biết làm gì khác, ngoài việc an ủi cô.

Nói rằng Đới Thạch Anh nhất định sẽ bình an ra khỏi phòng phẫu thuật.