Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 191: Tự tôn của khâu kính hựu có gì đáng quan trọng?




Chẳng phải lúc trước, Khâu Kính Hựu nói Chu Thời Cảnh không có cách, khiến cho hắn phải chủ động quỳ gối trước mặt anh ta.

Cũng như không có cách khiến Khâu Kính Hựu chủ động nhận tội, xin lỗi và cầu xin Chu Thời Cảnh hay sao?

Hôm nay, Chu Thời Cảnh thật sự muốn xem thử.

Rốt cuộc đối với Khâu Kính Hựu, sĩ diện hay mẹ con Đới Hạnh San quan trọng hơn?

Chu Thời Cảnh chỉ muốn thỏa mãn cảm giác báo thù thành công.

Mà không hề để ý đến chuyện bản thân, đã vô tình biến thành một Khâu Kính Hựu thứ hai.

Vô cùng mưu mô, thủ đoạn từ bao giờ.

Khâu Kính Hựu giống như người sắp chết, nằm thoi thóp ở dưới sàn nhà không một chút nhúc nhích.

Cho đến khi cảm giác choáng váng, do phần đầu phải chịu ngoại lực tác động đi qua.

Hắn mới khó khăn bò dậy.

Toàn bộ những bức ảnh của hai đứa nhỏ, mà lần trước Đới Hạnh San mang đến cho Khâu Kính Hựu.

Đã bị Thẩm Dực xé thành nhiều mảnh vụn, không cách nào hàn gắn.

Cũng giống như mối quan hệ giữa Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San vậy.

Không thể ngắm nhìn các con của mình qua những tấm hình, khiến nỗi nhớ mẹ con Đới Hạnh San càng thêm da diết.

Dày vò Khâu Kính Hựu mỗi phút, mỗi giây.

Mặc dù chiếc USB ghi lại những khoảnh khắc đáng yêu của hai đứa nhỏ vẫn còn.

Nhưng dựa vào mâu thuẫn giữa hắn và Chu Thời Cảnh.

Đám người của trại tạm giam dễ gì chủ động đem đến cho Khâu Kính Hựu?

Giống như Chu Thời Cảnh nói.

Khâu Kính Hựu bây giờ chỉ là một tên tử tù chờ chết.

Thân xác bị người ta chà đạp.

Địa vị, tiền tài, danh tiếng đều mất sạch.

So với mẹ con Đới Hạnh San, tự tôn của Khâu Kính Hựu có gì quan trọng?

Hắn bây giờ, chỉ muốn biết tình trạng sức khỏe của mẹ con Đới Hạnh San.

Nếu như không biết được rốt cuộc là chuyện không may gì, đã xảy ra với mẹ con cô.

Khâu Kính Hựu sợ sự lo lắng, bất an trong lòng, sẽ bào mòn cơ thể hắn đến chết mất.

Nhưng hiện tại, đôi chân của Khâu Kính Hựu đã bị liệt, căn bản không thể tự quỳ hai gối trước mặt Chu Thời Cảnh.

Mà chỉ có thể ngồi bệt ở dưới sàn nhà, hạ giọng cầu xin.

Với hy vọng Chu Thời Cảnh sẽ nói cho hắn biết, về bệnh tình của mẹ con Đới Hạnh San.

- Chu Thiếu gia, Viện trưởng Chu… tôi xin lỗi…! Xin lỗi vì lúc trước đã làm nhiều chuyện không phải với cậu, Hạnh San và những người bên cạnh cậu.

- Hy vọng cậu đại nhân độ lượng, bỏ qua cho những việc làm ngu xuẩn của tôi trước kia. Cầu xin cậu hãy rủ lòng từ bi, nói cho tôi biết bệnh thì của Hạnh San và hai đứa nhỏ.

Chu Thời Cảnh ngồi ở trước mặt Khâu Kính Hựu.

Nghe thấy hắn cuối cùng cũng chịu đổi cách xưng hô, xuống nước cầu xin anh ta.

Trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Đới Hạnh San, lại có tình cảm với Khâu Kính Hựu.

Chu Thời Cảnh lại cảm thấy cực kỳ căm ghét tên đàn ông trước mặt.

Nếu đã có cách khiến cho Khâu Kính Hựu ngoan ngoãn nghe lời, giống như một con chó.

Thì Chu Thời Cảnh đương nhiên không thể nào, lại dễ dàng bỏ qua cho Khâu Kính Hựu.

- Ừm, cũng giống bộ dạng của một con chó rồi đấy. Nhưng hình như vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó thì phải…

Anh ta dùng một ngón trỏ gãi gãi bên thái dương, giả vờ đăm chiêu suy nghĩ, lát sau lại nói.

- Phải rồi! Hay là mày… sủa vài tiếng đi? Như thế mới giống.

Chu Thời Cảnh nói dứt lời, còn không quên bật cười thành tiếng, như muốn chế nhạo đối phương.

Biết rõ là Chu Thời Cảnh muốn làm cho hắn phải nhục nhã.

Nhưng Khâu Kính Hựu lại chẳng thể từ chối yêu cầu của anh ta.

Vì mẹ con Đới Hạnh San, Khâu Kính Hựu chỉ đành nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tiếp tục làm theo yêu cầu của Chu Thời Cảnh.

- Gâu… gâu… gâu…!

Sau khi nghe thấy mấy tiếng kêu, gần giống với tiếng chó sủa của Khâu Kính Hựu.

Chu Thời Cảnh lập tức cười rộ lên, dường như vô cùng hài lòng với kết cục của Khâu Kính Hựu ngày hôm nay.

- Ha ha, đúng… đúng rồi! Mày phải sủa như thế này, mới giống bộ dạng của một con chó.

Rồi Chu Thời Cảnh đứng dậy, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Khâu Kính Hựu.

Nhìn hắn bằng vẻ mặt đắc ý, cùng với nụ cười của kẻ chiến thắng.

- Thấy không? Tao không chỉ khiến cho mày phải chủ động xin lỗi và cầu xin tao. Mà tao còn khiến mày phải ngoan ngoãn sủa tiếng chó.

- Bây giờ, chỉ còn thiếu một bước nữa. Một khi tao dành được trái tim của Hạnh San, thì mày sẽ phải thua tao một cách triệt để.

Khâu Kính Hựu bây giờ, lại chẳng quan tâm đến thắng thua.

Càng không muốn tranh cãi về chuyện Đới Hạnh San, sẽ dành tình cảm cho ai.

Cũng không hề vì những lời nhạo báng, khiêu khích của Chu Thời Cảnh, mà trở nên kích động.

Thái độ trước sau đều vẫn rất điềm tĩnh.

- Tôi đã làm theo yêu cầu của cậu. Không biết bây giờ cậu đã có thể cho tôi biết, về tình hình của mẹ con Hạnh San hay chưa?

Thấy Khâu Kính Hựu nôn nóng muốn biết, tình hình của mẹ con Đới Hạnh San như vậy.

Chu Thời Cảnh cũng không có ý định nuốt lời.

Ngược lại, anh ta muốn Khâu Kính Hựu phải nếm trải cảm giác, hai đứa con của mình ở trong bệnh viện làm phẫu thuật, mà hắn lại không thể ở bên cạnh chúng nó.

Nếu như Khâu Kính Hựu thật sự yêu Đới Hạnh San.

Thì Chu Thời Cảnh cũng muốn hắn biết chuyện cô bị bệnh nặng, nhưng Khâu Kính Hựu cũng chẳng thể làm được gì cho Đới Hạnh San.

Anh ta muốn Khâu Kính Hựu phải cảm nhận những nỗi đau, giống như xương tủy của bản thân bị đập đến vỡ nát.

- Yên tâm đi! Tao là người biết giữ lời, chứ không hèn hạ giống như mày. Hai đứa con của mày, một đứa bị teo van tim ba lá, còn một đứa bị u bì kết giác mạc bẩm sinh, nên mới cần nằm viện chờ phẫu thuật.

Rõ ràng hai đứa nhỏ cũng là con nuôi của Chu Thời Cảnh.

Nhưng khi nhắc đến bệnh tình của chúng nó, trên môi anh ta lại thấp thoáng ý cười.

- Mày có biết tại sao hai đứa chúng nó lại bị như vậy không? Đó người ta gọi là báo ứng đấy. Bởi vì trước đây mày từng làm rất nhiều chuyện ác, có chết cũng không hết tội. Nên bây giờ báo ứng mới giáng xuống đầu hai đứa con của mày.

- Không biết mày đã từng nghe ai nói, rằng nếu như một người đàn ông mà đối xử tệ với mẹ của các con mình, thì các con của kẻ đó phải thay cha mình gánh chịu mọi hậu quả hay chưa? Hai đứa nhỏ… chính là do mày hại đấy.

Nói đến đây, Chu Thời Cảnh đột ngột rũ mi mắt xuống, chuyển rời tầm nhìn sang một hướng khác.

Nụ cười trên môi chợt tắt, giọng nói cũng trầm lặng hơn hẳn.

- Còn Hạnh San…

Chu Thời Cảnh rất nhanh đã lại một lần nữa nổi giận đùng đùng.

Hai tay tóm lấy cổ áo của Khâu Kính Hựu, trong mắt đều là sự phẫn nộ đến tột cùng.

- Cô ấy là vì mang thai và sinh con cho mày, nên mới mắc căn bệnh cơ tim chu sinh. Bây giờ, đang ở trong bệnh viện chờ được ghép tim kia kìa, mày có biết không?

Chu Thời Cảnh liên lục lay mạnh cơ thể Khâu Kính Hựu, tức giận mà hét lên.

- Tất cả đều là tại mày! Thằng chó…! Nếu Hạnh San mà có xảy ra chuyện gì, thì tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu.

Anh ta mạnh tay đẩy Khâu Kính Hựu ngã về phía sau, rồi lại đứng dậy dùng chân đạp túi bụi vào người hắn, vừa đạp vừa chửi.

- Con mẹ mày! Chết đi… chết đi…!

Kể từ giây phút biết được bệnh tình của mẹ con Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu nằm ở dưới sàn nhà vừa lạnh lại vừa cứng, không một chút phản ứng.

Giống hệt như một cái xác không hồn, mặc cho Chu Thời Cảnh chà đạp.

Tâm trí quanh quẩn là ý nghĩ, vì hắn nên Đới Hạnh San và hai đứa nhỏ, mới rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.

Cùng lúc biết tin cả mình và hai đứa nhỏ đều bị bệnh.

Khâu Kính Hựu tự hỏi rằng, không biết tâm trạng của Đới Hạnh San bây giờ, đang suy sụp đến mức nào.

Làm sao để một cô gái yếu đuối, không có lấy một chỗ dựa an toàn giống như Đới Hạnh San, có thể vượt qua được chuyện này?

Càng nghĩ, Khâu Kính Hựu càng cảm thấy bản thân mình thật sự đáng chết.

Nếu không phải vì sự xuất hiện của hắn trong cuộc đời của cô, thì Đới Hạnh San cũng không phải chịu nhiều bất hạnh như vậy.

Mặc dù trong lòng rất hận Khâu Kính Hựu, nhưng Chu Thời Cảnh cũng không có ý định, sẽ đá hắn đến chết.

Anh ta muốn những ngày tháng còn lại của Khâu Kính Hựu, phải sống trong sự dày vò, dau khổ.

Vì những chuyện mà hắn đã gây ra cho Đới Hạnh San.

Cho nên, sau khi chà đạp Khâu Kính Hựu đến khớp chân mỏi nhừ.

Chu Thời Cảnh cũng dừng lại việc hành hạ hắn.

Khâu Kính Hựu vẫn giống như lần trước, bị đánh đến mình đầy thương tích, hộc cả máu miệng.

Nhưng lần này, có thêm một cái nữa.

Đó là nước mắt của hắn đã tràn ra khỏi viền mi, hoà vào với dòng máu chảy nơi khoé miệng.

Phải!

Khâu Kính Hựu đã vì mẹ con Đới Hạnh San, mà đau lòng đến mức rơi cả nước mắt.

Hắn ước gì bản thân có thể thay Đới Hạnh San và hai đứa nhỏ, gánh chịu những căn bệnh kia.

Để mẹ con cô đều được bình an.

Rõ ràng người gây ra những tội ác là Khâu Kính Hựu.

Tại sao lại đem báo ứng giáng xuống người của mẹ con Đới Hạnh San?

Nằm im dưới đất được một lúc, Khâu Kính Hựu lại như người thực vật vừa lấy lại được ý thức.

Hắn vội vàng ngồi dậy, lại dùng một tay tóm lấy cổ chân của Chu Thời Cảnh, kích động nói.

- Nói… nói cho tao biết. Khi nào mẹ con Hạnh San làm phẫu thuật? Cơ tim chu sinh là bệnh gì? Tại sao Hạnh San lại phải ghép tim?

Đới Hạnh San là phẫu thuật ghép tim.

Vậy hai đứa con của Khâu Kính Hựu là phẫu thuật cái gì?

Lỡ như ca phẫu thuật thất bại thì sao?

- Không được. Tao phải đi tìm mẹ con cô ấy.

Khâu Kính Hựu bây giờ, dường như chẳng còn có thể kiểm soát được hành động, cũng như cảm xúc của mình nữa.

Hắn giống như đã quên mất chuyện bản thân bị liệt hai chân.

Cũng như việc hiện tại Khâu Kính Hựu đang mang thân phận tử tù, bị giam nhốt trong ngục tối.

Mà vội thả chân của Chu Thời Cảnh ra, muốn bò ra khỏi buồng giam.

Cho dù bây giờ Khâu Kính Hựu đã là người sắp chết.

Nhưng hắn cũng không hy vọng Đới Hạnh San sẽ chết theo mình.

Nếu như cô chết mà hai đứa con của Khâu Kính Hựu còn sống, thì sau này chúng nó biết nương tựa vào ai?

Hắn không muốn hai đứa nhỏ cũng giống như mình năm xưa.

Trở thành một đứa trẻ mồ côi cả ba lẫn mẹ, kết quả bị đẩy vào trại trẻ mồ côi.

Càng không muốn hai đứa nhỏ sống dưới sự dạy dỗ của Chu Thời Cảnh.

Bây giờ, Đới Hạnh San vẫn còn sống.

Mà anh ta đã ngang nhiên đem sự an nguy của hai đứa nhỏ ra, để đe dọa Khâu Kính Hựu.

Nếu như Đới Hạnh San vì sinh con cho hắn mà phải mất mạng.

Chắc chắn Chu Thời Cảnh sẽ làm hại đến hai đứa con của Khâu Kính Hựu.

Nhưng cơ thể chưa dịch chuyển được bao xa, thì đã bị Chu Thời Cảnh ở phía sau lưng, dùng tay túm lấy cổ áo tù nhân kéo lại.

Đem thân thể của Khâu Kính Hựu lật ngược lại, cùng anh ta mặt đối mặt.

Lại thêm một lần, cổ áo của Khâu Kính Hựu bị Chu Thời Cảnh thành công tóm được, kéo cả cơ thể của Khâu Kính Hựu đứng dậy.

Chu Thời Cảnh bây giờ, giống như muốn dùng ngọn lửa giận dữ trong mắt, để thiêu đốt Khâu Kính Hựu thành tro tàn.

- Mày đã hại Hạnh San đến mức, ngay cả mạng sống của cô ấy cũng bị đe dọa, mà còn dám đòi đi gặp cô ấy hay sao?

- Tao nói cho mày biết. Một thằng cặn bã giống như mày, không có tư cách xuất hiện trước mặt Hạnh San. Và cô ấy bây giờ, cũng không muốn nhìn thấy cái bản mặt của mày.

- Mày có biết là nếu như không tìm được trái tim phù hợp, hoặc ca phẫu thuật thất bại, thì Hạnh San có thể sẽ phải chết hay không, hả?

Thạc Vu nói trái tim được ghép cho Đới Hạnh San, phải đáp ứng đủ các điều kiện về nhóm máu, kích thước tim, và các kháng thể sẵn có trong cơ thể của cô.

Ghép tim nghĩa là Đới Hạnh San phải chấp nhận dùng thuốc đến suốt đời.

Có tới 90 phần trăm bệnh nhân sau khi ghép tim, chỉ sống được thêm một năm.

Nguyên nhân là do phẫu thuật thất bại, cơ thể người nhận từ chối tiếp nhận trái tim vừa được cấy ghép, hoặc nhiễm trùng.

Như vậy, cho dù có ghép tim hay không, Đới Hạnh San cũng rất có thể sẽ phải chết.

Thế nên, kêu Chu Thời Cảnh làm sao có thể không hận Khâu Kính Hựu, đến mức muốn băm vằm hắn thành trăm mảnh?

Khâu Kính Hựu nghe vậy lại khẩn trương nói.

- Vậy… đã tìm được trái tim phù hợp để ghép cho Hạnh San chưa? Nếu như chưa, thì có thể thử làm xét nghiệm tim của tao. Biết đâu tim của tao lại tương thích với cơ thể của Hạnh San thì sao?

Dù sao hắn cũng là người sắp chết rồi.

Nếu dùng trái tim của Khâu Kính Hựu, mà có thể đổi lại được sự sống cho Đới Hạnh San.

Hắn chết cũng sẽ có ý nghĩa hơn.

Dù sao tất cả đều là Khâu Kính Hựu đã nợ Đới Hạnh San.

- Mày muốn hiến tim cho Hạnh San, để trái tim của mày được mãi mãi ở bên cạnh cô ấy sao? Tao nói cho mày biết. Đừng hòng!

Toà đã ra quyết định thi hành án tử hình của Khâu Kính Hựu, bằng hình thức tiêm thuốc độc.

Mà một trong ba loại thuốc được tiêm vào cơ thể của hắn, chính là chất Kali chloride có tác dụng ngừng hoạt động của tim.

Một khi trái tim ngừng đập, thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc, trái tim đó không có đủ điều kiện để ghép vào cơ thể của Đới Hạnh San.

Còn nếu như lấy tim của Khâu Kính Hựu, đem ghép cho Đới Hạnh San, trước thời hạn thi hành án, thì chính là phạm pháp.

Chu Thời Cảnh chỉ mới ngồi vào vị trí Viện trưởng Viện kiểm sát không lâu.

Nếu như để người khác biết được anh ta làm chuyện phạm pháp.

Thì không chỉ địa vị của Chu Thời Cảnh hiện tại, mà cả nhà họ Chu cũng bị ảnh hưởng.

Hơn nữa, Khâu Kính Hựu bây giờ đang mang thân phận tử tù.

Việc đem hắn đi làm xét nghiệm, xem trái tim của hắn có tương thích với cơ thể của Đới Hạnh San hay không, thật sự rất rắc rối.

Ngộ nhỡ trái tim của Khâu Kính Hựu không phù hợp, thì có phải là tốn công, vô ích hay không?

Quan trọng hơn hết, Chu Thời Cảnh không muốn trái tim của Khâu Kính Hựu, được ghép vào trong cơ thể của Đới Hạnh San.

Anh ta không thể nào chấp nhận được, chuyện cô chỉ còn lại thể xác.

Còn trái tim thì lại là của kẻ mà Chu Thời Cảnh căm ghét nhất.

Thấy Đới Hạnh San đang ở trong tình cảnh bị đe dọa đến tính mạng, mà Chu Thời Cảnh vẫn còn tâm trí để ý đến những chuyện vớ vẩn kia.

Khâu Kính Hựu nhịn không được mà cao giọng.

- Bây giờ đã là lúc nào rồi, mà mày vẫn còn để tâm đến chuyện đó? Chẳng lẽ phải tận mắt nhìn thấy Hạnh San chết đi, thì mày mới hài lòng hay sao?

Nhưng Chu Thời Cảnh từ đầu đến cuối, vẫn không nghĩ là mình đã sai.

Giọng nói khi đối đáp với Khâu Kính Hựu, vẫn cứng rắn như cũ.

- Tao nhất định sẽ tìm được trái tim phù hợp để hiến cho Hạnh San, mà không cần tới trái tim của một tên rác rưởi giống như mày. Đừng nghĩ bản thân mày quan trọng như vậy.

- Nếu như Hạnh San thật sự chết đi, thì tất cả cũng đều là do mày hại. Hiểu chưa thằng khốn?

Sở dĩ ngay lúc này, Chu Thời Cảnh có thể bình tĩnh được như vậy.

Là vì anh ta đã tìm được người, đồng ý ghép tim cho Đới Hạnh San rồi.

Chuyện Đới Hạnh San bị cơ tim chu sinh, cần phải được ghép tim, Đường Khắc Phong cũng đã biết.

Cậu ta nói hiện tại hai chân của mình đã bị tàn phế.

Không chỉ mỗi ngày phải sống trong sự tự ti, cảm thấy bản thân chỉ là một tên phế vật.

Mà còn trở thành gánh nặng của Đới Hạnh San.

Cho nên, Đường Khắc Phong tình nguyện muốn ghép tim cho Đới Hạnh San.

Vừa là vì muốn cô được tiếp tục sống, vừa là để giải thoát cho bản thân, khỏi cuộc sống tù túng, bế tắc hiện tại.

Sáng nay, Thạc Vu đã đưa Đường Khắc Phong đến bệnh viện làm xét nghiệm.

Chỉ cần trái tim của cậu ta tương thích với cơ thể của Đới Hạnh San, thì có thể lập tức tiến hành làm phẫu thuật ghép tim.

Chu Thời Cảnh cũng đã nghĩ đến phương án cuối cùng, đó là lấy tim của Đới Hoà Văn để ghép cho Đới Hạnh San.

Dù sao cậu ta bây giờ đã bị chết não, không còn khả năng có thể tỉnh lại được nữa.

Dùng tim của Đới Hoà Văn để ghép cho Đới Hạnh San.

Cũng coi như là giúp cậu ta được giải thoát, sớm ngày đầu thai, chuyển kiếp.

Chu Thời Cảnh thà hy sinh Đường Khắc Phong hay Đới Hoà Văn.

Cũng không muốn trái tim của Khâu Kính Hựu, và cơ thể của Đới Hạnh San, có cơ hội hoà vào cùng một nhịp đập.

Chu Thời Cảnh nói dứt lời, lại thả tay để Khâu Kính Hựu ngã xuống dưới sàn nhà, không quên nhắc nhở.

- Tốt nhất là mày vẫn nên ngoan ngoãn ở trong này, xám hối về những tội ác mà mày đã gây ra, và chờ đến ngày được đưa đi thi hành án cho tao.

- Đời này của mày, đừng mong có thể được gặp lại Hạnh San, thêm bất cứ một lần nào nữa.

Nói xong hết mấy lời đó, Chu Thời Cảnh lập tức dẫn theo cấp dưới của mình rời khỏi buồng giam.

Khâu Kính Hựu ngồi bệt dưới sàn nhà, tâm trí toàn bộ đều bị lời nói của Chu Thời Cảnh bao phủ.

Nghĩ đến chuyện Đới Hạnh San bị bệnh, là vì phải mang thai và sinh con cho mình.

Nếu như bây giờ cô chết đi, cũng là do hắn hại.

Khâu Kính Hựu lại càng thêm kích động, cuống cuồng muốn bò đi tìm mẹ con Đới Hạnh San.

Nếu như không thể tận mắt nhìn thấy cô và hai đứa nhỏ vẫn bình an, trong lòng hắn sẽ chẳng thể nào được yên.

Nhưng lần này vẫn giống như lúc vừa rồi.

Khâu Kính Hựu chưa dịch chuyển khỏi chỗ ngồi được bao xa, thì đã bị người của trại giam xốc nách lôi lên giường, cùm chân lại như lúc ban đầu.

Biết rõ với cơ thể của mình hiện tại, không thể địch lại với sức khỏe của hai tên đàn ông cao lớn, vạn vỡ.

Nhưng Khâu Kính Hựu vẫn cố chấp ra sức vùng vẫy, miệng không ngừng kêu gào.

- Thả tao ra! Tao phải đi tìm mẹ con Hạnh San. Con mẹ chúng mày…! Mau thả tao ra…!