Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 175: Ngọt ngào bao nhiêu, đau khổ bấy nhiêu.




- Không... Hạnh San, đừng nói như vậy. Việc quan hệ rồi hay chưa, không phải là thước đo cho việc một người phụ nữ có sạch hay không.

- Tôi cũng không hề thương hại em. Tôi là vì thương em thật lòng, cho nên dù em có như thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận hết. Ba tôi cũng nói rồi! Mẹ đơn thân thì có sao?

- Nếu như em mà không xứng đáng với tình yêu của tôi, thì trên đời này cũng sẽ chẳng còn tồn tại một người con gái nào khác, xứng đáng để tôi trao trọn cả trái tim.

Chu Thời Cảnh cuống cuồng muốn giải thích.

Anh ta sợ nếu như không thể gỡ bỏ được sự tự ti, trong lòng của Đới Hạnh San.

Thì cô nhất định sẽ u uất đến phát bệnh, hay thậm chí là một lần nữa lại làm chuyện dại dột.

Đới Hạnh San sẽ không bao giờ cảm nhận được, rằng đêm qua khi nhìn thấy cô vì muốn uy hiếp Khâu Kính Hựu, mà tự dùng mũi dao dí vào chiếc bụng bầu của mình.

Chu Thời Cảnh đã sợ hãi đến như thế nào.

Lúc bấy giờ, anh ta không biết nếu như Khâu Kính Hựu không chịu thỏa hiệp.

Thì Đới Hạnh San liệu có thật sự, cầm dao rạch bụng của mình hay không.

Chu Thời Cảnh càng không thể đoán được, rằng nếu như cô thật sự chết đi.

Thì anh ta liệu có còn sống nổi hay không.

Nhưng mà hiện tại, cho dù Chu Thời Cảnh có nói bất cứ điều gì đi chăng nữa.

Thì Đới Hạnh San vẫn mặc định rằng, anh ta chỉ đang thương hại cô.

- Em muốn ở một mình. Anh có thể ra ngoài không?

Bộ dạng của cô bây giờ, càng bình tĩnh bao nhiêu, thì càng khiến Chu Thời Cảnh lo sợ bấy nhiêu.

Đới Hạnh San vừa mới phải nghe những lời nói không hay, từ miệng của Chu Phu nhân.

Làm sao có thể dễ dàng lấy lại được sự bình tĩnh như vậy?

Ngay bây giờ, Chu Thời Cảnh không muốn ra ngoài.

Bỏ lại cô ở đây một mình, tiếp tục suy nghĩ tiêu cực.

- Không phải. Hạnh San, nghe tôi nói đi, được không?

- Nếu anh không đi. Vậy em sẽ ra ngoài.

Thấy Đới Hạnh San có ý định xuống giường, mặc dù vết thương chỉ vừa mới được xử lý.

Chu Thời Cảnh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý với cô.

- Được rồi! Tôi ra ngoài là được chứ gì? Nhưng em cũng nên nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Nó không tốt cho sức khỏe của em, cũng như hai đứa nhỏ trong bụng đâu.

- Tôi ở ngay bên ngoài. Có gì cần thì em cứ việc gọi.

Chu Thời Cảnh đứng dậy đi về phía của phòng, mà đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía giường bệnh.

Nơi có một cô gái nhỏ với gương mặt vô hồn, đang ngồi trên đó.

Sau khi bước ra bên ngoài, anh ta lại lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn vào trong phòng, cẩn thận quan sát xem Đới Hạnh San có làm ra hành động dại dột hay không.

Sau khi được trả lại không gian yên tĩnh.

Đới Hạnh San ngồi một mình trong phòng cũng không khóc, chỉ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ, nơi có thứ ánh sáng dịu dàng phản chiếu qua ô cửa kính.

Cô ngồi bất động trên giường bao nhiêu thời gian, thì người đàn ông bên ngoài cũng lẳng lặng nhìn cô bấy nhiêu thời gian.

Thấy Đới Hạnh San không làm chuyện gì quá kích.

Chu Thời Cảnh cho rằng cô cũng đã nghĩ thông suốt, nên cũng tạm thời có thể yên tâm một chút.

Đến gần trưa, Chu Thời Cảnh lại ra ngoài mua đồ ăn cho Đới Hạnh San.

Biết rằng đồ ăn ở bên ngoài không tốt.

Nhưng điện thoại của Chu Thời Cảnh, lần trước bị người của Khâu Kính Hựu lấy mất, đến giờ vẫn chưa được trả lại.

Nên anh ta cũng không có cách nào liên lạc về nhà, kêu người chuẩn bị đồ ăn cho cô.

Lúc Chu Thời Cảnh trở lại bệnh viện, trùng hợp lại bắt gặp Thư ký của anh ta ở dưới sân.

Hỏi ra mới biết là Tổng lý Quốc vụ muốn gặp Chu Thời Cảnh, nên kêu cậu ta đến gọi người về văn phòng làm việc.

Trong lòng Chu Thời Cảnh thoáng qua một ý nghĩ, không biết Tổng lý Quốc vụ tìm anh ta là vì công việc, hay là vị chuyện của Mục Nhã sáng nay?

Dù là Thủ tướng Chính phủ tìm gặp, nhưng Chu Thời Cảnh vẫn mang đồ ăn lên phòng cho Đới Hạnh San, rồi mới rời khỏi bệnh viện.

Thật lòng anh ta cũng không muốn đi đâu.

Nhưng là Thủ tướng đích thân tìm gặp.

Chu Thời Cảnh không thể thoái thác.

Trước khi rời đi, Chu Thời Cảnh còn không quên dặn dò Đới Hạnh San.

- Thuốc ức chế chuyển dạ chỉ có tác dụng trong vòng 24 giờ thôi. Chắc đêm nay là em phải vào phòng sinh rồi đấy.

- Đồ ăn tôi để ở trên bàn. Cho dù tâm trạng có không tốt, thì cũng ráng ăn một chút, để còn có sức mà sinh con.

- Tôi có chút việc phải tới văn phòng. Xong việc sẽ lập tức quay lại với em. Số điện thoại của Thư ký tôi cũng để trên bàn, có xảy ra chuyện gì thì lập tức gọi theo số đó, tôi sẽ về với em ngay.

Thấy Đới Hạnh San vẫn chỉ ngồi im trên giường mà không nói lời nào.

Chu Thời Cảnh thở dài một tiếng, rồi dù không muốn cũng phải cùng Thư ký rời khỏi bệnh viện.

Nhưng sau khi ra khỏi cổng bệnh viện, Chu Thời Cảnh dường như vẫn không yên tâm.

Bèn lấy điện thoại của Thư ký gọi cho Định Thành, muốn nhờ anh ta đến coi chừng Đới Hạnh San.

Bởi vì Khâu Kính Hựu đã bị bắt.

Cảnh sát không có nhiệm vụ bảo vệ Chu Thời Cảnh hay Đới Hạnh San, nên sáng sớm đã rời khỏi bệnh viện.

Hiện tại, chỉ có một mình Đới Hạnh San ở trong bệnh viện, mới khiến Chu Thời Cảnh vô cùng lo lắng.

Nhưng khi nhận được điện thoại, Định Thành lại nói rằng bản thân đang có việc phải làm.

Nhanh nhất cũng phải hơn một tiếng nữa, mới có thể vào bệnh viện thay Chu Thời Cảnh trông chừng Đới Hạnh San.

Hết cách, Chu Thời Cảnh chỉ đành tạt qua nhà trước.

Tìm vài người Vệ sĩ đến trông coi Đới Hạnh San, rồi mới đến gặp ba của Mục Nhã.

Nhưng trước khi Vệ sĩ đến bệnh viện, thì Đới Hạnh San đã nhân lúc không có ai, mà rời khỏi phòng bệnh.

Một mình đi lên sân thượng trong khoa phụ sản.

Vì đang mang cái bụng bầu rất lớn, lại còn bị bỏng ở chân.

Khiến việc đi lại của Đới Hạnh San càng trở nên khó khăn.

Chật vật một hồi, cuối cùng cũng đặt được chân lên sân thượng.

Cô chậm rãi bước tới chỗ một bức tường bê tông, chắn xung quanh sân thượng.

Bức tường này được làm rất kiên cố, nhưng lại chỉ thấp ngang hông Đới Hạnh San.

Nếu muốn từ trên này nhảy xuống, thật sự quá dễ dàng.

Mây đen giăng kín bầu trời, gió lồng lộng thổi bay mái tóc đen dài của người con gái, khiến cảnh vật càng thêm âm u.

Đới Hạnh San đưa tay lên cổ, dứt khoát giựt lấy sợi dây chuyền kim cương ra, đưa nó lên trước mắt mà ngắm nghía.

Mặt dây chuyền kim cương màu xanh đẹp như vậy, lại phản chiếu trong đôi mắt chứa đựng sự đau thương của chủ nhân.

Đây là một trong số những món quà đầu tiên, mà Khâu Kính Hựu tặng cho Đới Hạnh San, kể từ khi bọn họ gặp lại sau 10 năm xa cách.

Và sau cái ngày hắn nói, muốn mỗi ngày cô và Khâu Kính Hựu ở bên nhau, đều là ngày lễ tình nhân.

Hắn cũng tặng cho Đới Hạnh San vô số những món quà đắt giá.

Nhưng viễn cảnh như trong mơ, mà Khâu Kính Hựu đã vẽ ra cho cô và hắn, đã kết thúc kể từ đêm hôm qua.

Khi Đới Hạnh San tận mắt nhìn thấy hắn bị Cảnh sát còng tay.

Tuy nói, Đới Hạnh San hận người đàn ông đó.

Nhưng điều khiến cô luyến tiếc nhất, vẫn là không có cơ hội được Khâu Kính Hựu, đeo lên tay cô chiếc nhẫn cưới.

Món nữ trang có giá trị cả chục triệu đô, giờ phút này đối với Đới Hạnh San chẳng là gì.

Nó rẻ mạt giống như cái thứ tình yêu, mà Khâu Kính Hựu từng nhắc đến, ở trước mặt cô vậy.

Thế nên cuối cùng, Đới Hạnh San đã ném sợi dây chuyền ra ngoài ban công.

Để nó theo hướng gió rơi tự do xuống, dưới khoảng sân rộng trong bệnh viện.

Lúc ném chiếc dây chuyền xuống dưới, cô không hề để ý khu vực sân vườn bên trong bệnh viện.

Nên không hề hay biết sợi dây chuyền, mà Khâu Kính Hựu tặng cho Đới Hạnh San, đã rơi trúng đầu một người đàn ông.

Mà thật trùng hợp, người đàn ông đó không phải ai xa lạ, mà chính là Thạc Vu.

Bị vật cứng rơi trúng đầu, cảm giác đau đớn rất nhanh đã đánh úp, khiến anh ta theo phản xạ lập tức nhăn mặt, đưa tay lên xoa đầu.

Thạc Vu quay lại nhìn sợi dây chuyền, đã rơi xuống nền gạch phía sau lưng anh ta.

Rồi vô thức khom người nhặt nó lên, ngước mắt nhìn đến khu vực sân thượng của khoa phụ sản.

Bởi vì khoảng cách có chút xa, nên Thạc Vu nhất thời không nhận ra, người con gái trong bộ đồ bệnh nhân, đứng một mình trên sân thượng kia chính là Đới Hạnh San.

Nhưng khi anh ta vừa ngẩng đầu lên, thì lại nhìn thấy cô lần lượt ném đôi bông tai cùng lắc tay xuống.

Linh cảm mách bảo với Thạc Vu, rằng cô gái ở trên sân thượng kia, dường như sắp làm chuyện dại dột.

Thế là anh ta một lần nữa khom người, giúp cô nhặt lên những món nữ trang, mà Đới Hạnh San vừa ném xuống, rồi vội vàng chạy lên sân thượng.

Mà đám Vệ sĩ của Chu Thời Cảnh sau khi đến bệnh viện, phát hiện Đới Hạnh San không có ở trong phòng bệnh.

Thì lập tức gọi điện cho Thiếu gia nhà mình thông báo một tiếng, rồi chia nhau đi tìm.

Vứt hết gần như tất cả món quà mà Khâu Kính Hựu đã tặng.

Đới Hạnh San dùng ngón tay chạm vào mặt nhẫn kim cương, đeo ở ngón tay giữa.

Đây chính là chiếc nhẫn mà hắn dùng để cầu hôn cô.

Tuy cô và hắn không có cơ hội đeo cho nhau chiếc nhẫn cưới.

Nhưng chí ít Đới Hạnh San cũng đã từng miễn cưỡng, đồng ý lời cầu hôn của Khâu Kính Hựu.

Đôi mắt của Đới Hạnh San đã lấy lại được ánh sáng từ lâu.

Đương nhiên cũng đã nhìn thấy những thứ lãng mạn, mà Khâu Kính Hựu đã đặc biệt chuẩn bị để dành riêng cho cô.

Nhưng có những thứ càng ngọt ngào bao nhiêu, thì khi kết thúc càng khiến con người ta đau khổ bấy nhiêu.

Đến phút cuối, Đới Hạnh San vẫn dứt khoát muốn tháo chiếc nhẫn trên tay ra.

Trước khi chết, cô không muốn đen theo bất cứ thứ gì liên quan đến Khâu Kính Hựu, ngoại trừ hai đứa nhỏ.

Nếu có kiếp sau, Đới Hạnh San cũng không mong gặp lại Khâu Kính Hựu.

Để cả hai người bọn họ đều khỏi phải đau khổ, giống như ở kiếp này.

Đến giây phút này, cô cũng đã có được một sự lựa chọn cho riêng mình.

Chết là cách tốt nhất, để Đới Hạnh San tự giải thoát cho chính bản thân mình.

Cô không muốn hai đứa nhỏ trong bụng mình, sau khi sinh ra cũng phải chịu đựng những lời miệt thị, thoá mạ của miệng đời.

Giống như cách mà mẹ của Chu Thời Cảnh, đã đối xử với cô sáng nay.

Không muốn các con của Đới Hạnh San biết ba chúng nó, đã từng đối xử tệ với mẹ của chúng nó như thế nào.

Không muốn chúng nó bị người đời phỉ nhổ, xã hội cô lập.

Vì không chỉ có ông bà ngoại là tội phạm giết người.

Mà ba của chúng nó cũng là một kẻ sát nhân, giết người không chớp mắt.

Càng không muốn hai đứa nhỏ biết, chỉ vì sự nhu nhược và ngu ngốc, với thứ tình yêu đáng khinh thường của Đới Hạnh San.

Đã gián tiếp hại chết ông bà ngoại của chúng nó.

Chỉ cần cô chết, Chu Thời Cảnh cũng có thể đến với một người phụ nữ khác, mà không cần phải lo lắng cho Đới Hạnh San nữa.

Càng không cần vì cô mà xảy ra mâu thuẫn với mẹ của anh ta, cũng như con gái của Thủ tướng Chính phủ.

Cái chết của Đới Hạnh San, không phải chỉ giải thoát cho một mình cô, mà còn giải thoát cho rất nhiều người.

Còn lựa chọn nào có thể tốt hơn?

Nhưng vào lúc này, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Đó là Đới Hạnh San không cách nào, tháo được chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay của mình.

Cho dù có cố gắng thế nào, thì mọi hành động của cô, cũng chỉ khiến ngón tay hằn lên dấu vết của chiếc nhẫn, đỏ ửng cả một vùng da.

Hoá ra, có những chiếc nhẫn, lúc đeo vào thì dễ, nhưng tháo ra thì lại rất khó.

Cũng giống như có những thứ, cầm lên thì dễ, nhưng lại khó lòng mà buông xuống được.

Loay hoay một hồi, nhưng vẫn không thể tháo được chiếc nhẫn ra.

Đới Hạnh San cuối cùng cũng buông xuôi.

Coi đây là số mệnh, cũng là duyên nợ giữa cô và Khâu Kính Hựu.

Thạc Vu vừa đặt chân lên sân thượng.

Đã lập tức nhìn thấy người con gái duy nhất ở trên sân thượng lúc này, đang trèo lên bức tường xi măng thấp, với ý định gieo mình xuống dưới.

Không khó để Thạc Vu nhìn ra được là cô đang mang bầu.

Dù biết nam nữ không nên có tiếp xúc thân mật quá mức.

Hơn nữa, người phụ nữ ở trước mặt Thạc Vu bây giờ, còn đã là một người mẹ.

Có khi còn có chồng rồi cũng nên.

Nhưng hiện tại, tình hình cấp bách.

Thạc Vu không nghĩ được nhiều như thế, mà hốt hoảng vội vàng chạy đến bế người xuống.

- Này, cô muốn chết sao?

Đới Hạnh San chỉ mới trèo lên bức tường, còn chưa kịp nhảy xuống.

Thì liền bị giật mình khi cảm nhận được vòng tay ai đó, đang ôm lấy cơ thể cô, bế ra khỏi khu vực nguy hiểm.

Nghe thấy giọng nói của một người đàn ông rất quen thuộc, nhưng lại nhất thời không thể đoán ra ngoài ở phía sau là ai.

Khiến Đới Hạnh San hốt hoảng vùng vẫy.

- Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra! Để tôi chết đi.

Hiện tại, cô đã ở trong giai đoạn sắp sinh, trọng lượng cơ thể đương nhiên sẽ lớn hơn, so với lúc chưa mang thai.

Khi Đới Hạnh San vùng vẫy, Thạc Vu cũng không thể khống chế, khiến hai người đều ngã ra bề mặt bê tông trên ban công.

Cũng may là Đới Hạnh San ngã lên người Thạc Vu, nên cơ thể không bị thương tổn gì nhiều.

Nhưng phần cánh tay của Thạc Vu, vì đập mạnh xuống bề mặt cứng rắn dưới nền nhà, mà bị trầy xước không hề nhẹ.

Nhưng anh ta dường như không quan tâm tới vết thương của mình.

Cố gắng kìm nén cơn đau mà đỡ cô cũng ngồi dậy, thái độ có phần bất mãn.

- Có chuyện gì thì từ từ nói, chứ sao phải hành động dại dột như vậy? Ba mẹ sinh cô ra, để cô không biết quý trọng mạng sống như thế này hay sao?

Nhưng khi nhìn rõ gương mặt của người đối diện.

Thạc Vu thoáng chốc sững sờ, khó chấp nhận đến mức anh ta còn nghĩ là mình nhìn nhầm, miệng lẩm bẩm.

- Hạnh... Hạnh San... sao lại là em?