Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 174: Hoàn toàn không xứng đáng.




Dù sao cái ghế Viện trưởng mà Chu Thời Cảnh đang ngồi, cũng chẳng phải do ba của Mục Nhã cất nhắc mà có.

Vả lại, bây giờ Khâu Kính Hựu cũng đã bị Cảnh sát bắt.

Chu Thời Cảnh lại càng không sợ Tổng lý Quốc vụ, sẽ đá bay anh ta ra khỏi vị trí hiện tại.

Nên cũng chẳng cần phải giữ thái độ mềm mỏng đối với Mục Nhã.

Chu Thời Cảnh nói dứt lời, quay lại vươn tay cầm lấy một chiếc khăn giấy, được đặt cẩn thận trong hộp nhựa trên mặt tủ, chu đáo giúp Đới Hạnh San lau qua mảng quần, bị dính nước dùng của phở gà.

- Em cố gắng chịu đựng một chút. Lát nữa, tôi sẽ gọi Bác sĩ đến thăm khám cho em.

Những lời mà Chu Thời Cảnh vừa nói, Mục Nhã đã sớm được nghe từ bốn năm trước.

Đến bây giờ nghe lại, cảm giác thậm chí còn đau đớn hơn.

Bởi vì lần này, Chu Thời Cảnh chẳng những vạch rõ mối quan hệ với Mục Nhã.

Mà còn nói rằng người anh ta yêu và muốn cưới làm vợ, chỉ có một mình Đới Hạnh San.

Mục Nhã nhất thời kích động, đến mức hai mắt đều đỏ lên.

Dường như chỉ cần một hành động, hay một lời nói vô ý nữa, thì nước mắt của cô ta sẽ lập tức tràn ra khỏi viền mi.

- Tại sao chứ? Cô ta có gì hơn em? Tại sao anh thà lựa chọn một người phụ nữ, đã từng lên giường với người đàn ông khác, rồi còn có cả con riêng, chứ cũng không chọn em?

Đây là câu hỏi mà Mục Nhã muốn hỏi Chu Thời Cảnh, đã từ rất lâu rồi.

Và đương nhiên, cô ta cũng là yêu Chu Thời Cảnh thật lòng.

Bằng không, dựa vào gia thế của Mục Nhã, kiếm đâu chẳng được người đàn ông quyền thế hơn Chu Thời Cảnh.

Việc gì phải đeo bám anh ta từ nhỏ đến lớn?

Mà Chu Phu nhân sau khi nghe Mục Nhã nói Chu Thời Cảnh, là coi Đới Hạnh San còn quan trọng hơn bà ta, thì càng cảm thấy nhìn không thuận mắt, người con gái đang được con trai của bà ta hết lòng che chở kia.

- Mẹ quá đáng? Con thấy mẹ quá đáng chỗ nào? Mẹ làm tất cả mọi chuyện, còn không phải đều là vì muốn tốt cho con hay sao?

- Cô ta là con gái của kẻ giết người. Ba mẹ không ra gì, thử hỏi làm sao có thể nuôi dạy ra những đứa trẻ tốt tính?

- Cổ nhân có câu “vẽ người, vẽ mặt, khó vẽ xương. Biết người, biết mặt, không biết lòng”. Chắc gì cô ta đã tốt đẹp, giống như những thứ con nhìn thấy trước mắt?

Bà Chu ngoài miệng thì nói bản thân không kỳ thị mẹ đơn thân.

Nhưng rõ ràng là bà ta đang nhìn vào việc Đới Hạnh San, có thai với người đàn ông khác, trong khi còn chưa kết hôn.

Để mặc định cô là loại con gái không ra gì.

- Ba mẹ vất vả sinh con ra, nuôi con lớn đến từng này, cho con ăn học thành danh. Để bây giờ con nói rằng bản thân có thể sẵn sàng chết, vì một đứa con gái không ra gì hay sao hả Cảnh?

- Con có thương mẹ hay không đấy Cảnh? Con có bao giờ nghĩ đến chuyện mẹ sẽ như thế nào, nếu như con gặp bất trắc gì hay không? Con không nghĩ đến cảm nhận của mẹ hay sao?

Thấy Chu Phu nhân vẫn không có ý định buông tha cho Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh dường như đã sắp mất kiên nhẫn, với chính mẹ ruột của mình.

Anh ta thả tay để cho chiếc khăn giấy rơi tự do xuống sọt rác, đặt ở bên cạnh giường bệnh, rồi mới quay ra tiếp lời bà Chu.

- Mẹ trách con không nghĩ đến cảm nhận của mẹ? Vậy đã khi nào mẹ quan tâm đến cảm xúc của con chưa?

- Mẹ biết con yêu thầm Hạnh San được bao lâu rồi không? 6 năm, chính là từ khi học Trung học, con đã có tình cảm với cô ấy.

- Trong khoảng thời gian con đi du học, con vẫn luôn cho người nắm bắt toàn bộ thông tin của Hạnh San.

- Mẹ nghĩ từng đó thời gian, vẫn chưa đủ để con hiểu rõ về một người hay sao? Người khác có thể không biết, nhưng Hạnh San là người như thế nào, con là người hiểu rõ nhất!

- Mẹ nói tất cả những chuyện mẹ làm, đều là muốn tốt cho con? Ép con kết hôn với một người mà con không yêu, đó là mẹ muốn tốt cho con?

- Mẹ biết con yêu Hạnh San, nhưng vấn cố tình buông lời thoá mạ cô ấy ở trước mặt con. Đó cũng là muốn tốt cho con?

- Mẹ có biết cảm giác khi phải tận mắt chứng kiến người mình yêu, bị chính mẹ ruột của mình chì chiết, nó đau đớn như thế nào hay không?

Coi ra Chu Phu nhân cũng không phải người bất phân đúng sai, đến hết thuốc chữa.

Dường như nhìn ra được nỗi thất vọng không hề nhỏ, của con trai dành cho mình.

Lửa giận trong lòng bà Chu đã bắt đầu có dấu hiệu hạ nhiệt, đó cũng là lúc bà ta tỏ ra lúng túng.

- Thời Cảnh, không phải! Mẹ chỉ là...

Chu Thời Cảnh chậm rãi khép mắt lại, thở mạnh một tiếng.

Cố gắng đè xuống sự kích động trong lòng, rồi dứt khoát cắt ngang lời của Chu Phu nhân.

- Mẹ ra khỏi đây đi. Khi nào bình tĩnh lại, con sẽ chủ động về nhà nói chuyện với mẹ.

Mẹ của Chu Thời Cảnh dường như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị chồng của mình ngăn cản.

- Tôi thấy Thời Cảnh nó nói đúng đấy. Con nó bây giờ cũng lớn rồi, yêu ai là quyền của nó. Mẹ đơn thân cũng có sao? Miễn sao cô gái đó yêu thương con mình thật lòng là được.

- Còn nếu như Thời Cảnh nó không có mắt nhìn người, không cưới được một người con gái tốt, thì về sau khổ đâu cho nó tự chịu.

- Thời buổi nào rồi mà bà còn có tư tưởng, hôn nhân do ba mẹ quyết định?

Ông Chu không chỉ là một người trầm tĩnh, mà còn là một người luôn thấu tình, đạt lý, khi giao tiếp với người khác.

Không giống với tính cách dễ nóng nảy của Chu Phu nhân.

Có thể nói một phần tính cách của Chu Thời Cảnh, là được thừa hưởng từ ba của mình.

Sở dĩ nãy giờ ông Chu không lên tiếng, là bận quan sát thái độ của Đới Hạnh San, xem cô là người như thế nào.

Nhưng hiện tại, thấy cuộc trò chuyện của hai mẹ con Chu Thời Cảnh, càng ngày càng trở nên căng thẳng.

Khiến ông buộc phải lên tiếng hoà giải, để tránh đẩy mọi chuyện đi quá xa, đến mức không thể cứu vãn được nữa.

Đới Hạnh San vốn muốn lên tiếng, nói rằng bản thân cùng Chu Thời Cảnh, không hề có mối quan hệ yêu đương trai gái.

Nhưng dựa vào tình hình trước mắt, cô lại cảm thấy bản thân không lên tiếng, có lẽ sẽ tốt hơn.

Chu Phu nhân nghe thấy lời khuyên giải của ông Chu, cũng cảm thấy cũng có lý.

Nhưng vẫn không có ý định xin lỗi Đới Hạnh San, mà chỉ nói thêm một câu với con trai.

- Mẹ xin lỗi! Là mẹ nhất thời nóng giận, mà đã không nghĩ đến cảm xúc của con. Vậy mẹ về nhà đợi con, mong là con sẽ sớm trở về nhà, mẹ con mình sẽ từ từ nói chuyện với nhau.

Ba của Chu Thời Cảnh thấy vậy liền thở dài, lại phải nói đỡ cho vợ mình mấy lời, ở trước mặt Đới Hạnh San.

- Vợ ta nhất thời suy nghĩ chưa được thấu đáo, nên đã có những lời nói không hay đối với con. Ta thay mặt bà ấy xin lỗi con! Mong con đừng để bụng.

- Cũng chúc cho con thuận lợi trong quá trình sinh nở. Mẹ tròn, con vuông.

Sau đó, ông Chu lại quay sang nói với Chu Thời Cảnh.

- Mẹ con thật sự là muốn tốt cho con, nhưng có lẽ bà ấy đã quan tâm con chưa đúng cách. Con cũng đừng giận mẹ con.

- Ba cho phép con ở đây chăm sóc bạn gái, nhưng cũng đừng có quên tự chăm sóc bản thân mình.

Đợi ông bà Chu rời khỏi phòng bệnh, Chu Thời Cảnh mới lại một lần nữa nhìn đến Mục Nhã.

- Em hỏi tôi tại sao lại chọn cô ấy, chứ không phải em? Vậy em nói cho tôi nghe xem, tại sao em lại yêu tôi? Chỉ cần em trả lời được câu hỏi này của tôi, thì tôi sẽ cho em biết đáp án mà em muốn biết.

Cũng không biết Chu Thời Cảnh phải kiềm chế cảm xúc giỏi đến mức nào, thì mới không lao đến tát thẳng vào mặt Mục Nhã một cái.

Vì tội cô ta dám đem chuyện Đới Hạnh San, từng ngủ với Khâu Kính Hựu ra, để hạ thấp giá trị của cô.

Bởi vì không hề có chuẩn bị từ trước, khiến Mục Nhã nhất thời bị câu hỏi của Chu Thời Cảnh, làm cho bối rối.

Cô ta cúi đầu nghĩ ngợi gì đó, không lâu thì ngẩng đầu lên rồi đáp.

- Em... em yêu anh là bởi vì từ nhỏ, anh đã đối xử rất tốt với em! Ở bên cạnh anh lâu ngày, em đã nảy sinh tình cảm với anh lúc nào mà không hay.

- Người con trai trong lòng em, trước giờ chỉ có một mình anh. Tận đáy lòng em rất muốn trở thành vợ của anh, và em luôn cảm thấy khó chịu, khi nhìn thấy anh quan tâm đến cô gái khác.

Nghe thấy câu trả lời của Mục Nhã, Chu Thời Cảnh lại nở một nụ cười nhạt.

- Vậy thì đúng rồi. Tình yêu vốn dĩ là sự rung động của trái tim, không có lý do, càng không thể đem ra so sánh.

- Làm sao tôi có thể chọn em, trong khi tình cảm mà tôi dành cho em, chỉ giống như tình cảm của một người anh trai, dành cho một người em gái?

- Nếu như không phải vì lý do, trái tim của tôi luôn thổn thức, đập loạn nhịp khi ở bên cạnh Hạnh San. Thì chỉ cần dựa vào điểm cô ấy không bao giờ coi thường, và sỉ nhục người khác giống như em, cũng đủ để tôi chọn cô ấy thay vì chọn em rồi.

Chu Thời Cảnh chầm chậm xoay người, lại ngồi xuống bên cạnh Đới Hạnh San, quay lưng về phía Mục Nhã, lạnh lùng nói tiếp.

- Nếu như đã có được đáp án mà bản thân muốn biết, thì tôi nghĩ em cũng nên rời khỏi đây đi.

Chu Thời Cảnh đã nói đến thế rồi, nếu Mục Nhã còn mặt dày ở lại, thì khác gì tự nhận bản thân là người phụ nữ không có liêm sỉ?

Thế là cô ta nhìn dáng vẻ ân cần, của Chu Thời Cảnh dành cho Đới Hạnh San thêm một lần cuối.

Rồi hậm hực đạp giày cao gót xuống bề mặt sàn nhà, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi Mục Nhã rời đi, Chu Thời Cảnh vẫn không khỏi lo lắng cho phần chân, vừa bị đổ nước dùng phở gà của Đới Hạnh San, liền vội vàng nói.

- Em chờ chút. Bây giờ, tôi lập tức đi gọi Bác sĩ đến kiểm tra cho em.

Thấy Chu Thời Cảnh vội vã bước ra khỏi phòng, Đới Hạnh San cũng chỉ lẳng lặng nhìn theo mà không nói gì.

Không ngờ Chu Thời Cảnh có thể ở trước mặt nhiều người, nói rằng vì sự bình an của cô, mà anh ta có thể không tiếc hy sinh mạng sống của mình.

Khâu Kính Hựu trước giờ, chỉ luôn khiến cho Đới Hạnh San phải đau lòng.

Chứ chưa bao giờ nói với cô những lời, khiến người ta thấy cảm động như vậy.

Nhưng Chu Thời Cảnh càng đối xử tốt với Đới Hạnh San bao nhiêu, thì cô lại càng cảm thấy bản thân mình tệ hại bấy nhiêu.

Bây giờ, Đới Hạnh San thân cô thế cô, đã phải cậy nhờ sự bảo bọc của Chu Thời Cảnh thì cũng thôi.

Lại còn khiến anh ta vì cô, mà xảy ra mâu thuẫn với Chu Phu nhân.

Đới Hạnh San ngồi im trên giường bệnh, ôm lấy mớ suy nghĩ tiêu cực của mình.

Cho đến khi Chu Thời Cảnh trở lại, với một nữ Bác sĩ cùng một Y tá.

- Làm phiền Bác sĩ kiểm tra cho cô ấy.

Trước thái độ khẩn trương của Chu Thời Cảnh.

Bác sĩ lại bình tĩnh bảo anh ta ra ngoài đợi, rồi mới tiến hành kiểm tra vết thương cho Đới Hạnh San.

Sau khi sơ cứu vết phỏng trên chân của Đới Hạnh San, Bác sĩ cẩn thận dùng băng gạt vô khuẩn che lại vết thương.

Rồi mới kêu Y tá gọi Chu Thời Cảnh vào trong phòng.

- Cậu chăm sóc vợ mình kiểu gì, mà để cô ấy bị phỏng nặng như vậy hả? Cậu có biết bị phỏng qua một lớp vải, mà không mau chóng xử lý, thì nhiệt độ của lớp vải tiếp xúc với da thịt, có thể làm cho vết thương càng thêm nghiêm trọng hay không?

- Cũng may là cô ấy chỉ bị phỏng ở chân, nên mới không gây ảnh hưởng đến đứa bé đấy.

- Cô ấy bị phỏng ở mức độ trung bình, phải mất từ 10 đến 14 ngày để lành vết thương. Trong thời gian này, mỗi ngày tôi sẽ đến thay băng cho vợ cậu.

- Lát nữa, cậu hãy đi mua một số loại thực phẩm như trà loãng, sữa, nước trái cây, nước đậu xanh... cho vợ mình. Người bị phỏng cần bổ sung lượng nước gấp bốn lần người bình thường.

Lần trước, Khâu Kính Hựu đưa Đới Hạnh San đến khoa phụ sản, Bác sĩ đã hiểu nhầm hắn là chồng của cô.

Lần này, Chu Thời Cảnh đưa Đới Hạnh San vào đây, Bác sĩ lại hiểu nhầm anh ta với cô là vợ chồng.

Sở dĩ vị Bác sĩ kia tưởng Chu Thời Cảnh là chồng của Đới Hạnh San,m.

Nhưng trong lúc kiểm tra vết thương ở bắp đùi cho cô, vẫn đuổi anh ta ra ngoài.

Là bởi vì bây giờ, Đới Hạnh San đang mang thai, lại bất cẩn để bị phỏng.

Bác sĩ nghĩ rằng để Chu Thời Cảnh ở trong phòng, cũng chẳng giúp được gì cho việc kiểm tra vết thương của cô.

Mà nỗi lo lắng, bất an trong lòng người nhà bệnh nhân.

Còn có thể làm vướng tay, vướng chân Bác sĩ cùng Y tá, trong quá trình xử lý vết thương.

Nên mới cố tình đuổi Chu Thời Cảnh ra ngoài.

Chứ vị Bác sĩ kia không đuổi Chu Thời Cảnh ra ngoài, vì sợ anh ta sẽ vô tình nhìn thấy bộ phận nhạy cảm, trên người Đới Hạnh San.

Lần trước, Đới Hạnh San không giải thích rõ ràng với Bác sĩ, về mối quan hệ giữa mình và Khâu Kính Hựu.

Cô cảm thấy cũng chẳng sao.

Nhưng lần này, Đới Hạnh San lại gấp gáp muốn thanh minh, như sợ người Bác sĩ kia sẽ ôm lấy sự hiểu nhầm to lớn này mà đi mất.

- Bác sĩ hiểu nhầm rồi! Anh ấy không phải chồng của tôi. Tôi với anh ấy chỉ là bạn.

Bác sĩ nghe qua lời giải thích của cô, trong lòng bất chợt lại dấy lên một nghi vấn.

Nếu Chu Thời Cảnh không phải chồng của Đới Hạnh San, mà chỉ là bạn bè bình thường.

Vậy chồng và người nhà của Đới Hạnh San đâu?

Tại sao từ hôm qua đến giờ, không thấy bọn họ vào trong bệnh viện thăm cô?

Lẽ nào Đới Hạnh San là chửa hoang, bị cả ba của đứa bé trong bụng, lẫn người thân ruột thịt hắt hủi?

Nhưng suy nghĩ chỉ là suy nghĩ.

Nữ Bác sĩ cùng Y tá cũng không tiện hỏi nhiều, mà chỉ làm đúng phận sự của mình.

Xong việc liền rời khỏi phòng.

Đợi Bác sĩ cùng Y tá đi khuất, Chu Thời Cảnh lại ngồi xuống giường trước mặt Đới Hạnh San, trong lòng càng thêm tự trách.

- Hạnh San, tôi xin lỗi! Tôi vốn không lường trước được rằng mẹ tôi sẽ tìm đến đây, rồi buông lời thoá mạ em như vậy.

- Cũng là do tôi không am hiểu về cách sơ cứu vết phỏng, nên mới khiến em bị phỏng nặng như vậy. Chắc là em đau lắm! Có phải không?

Chu Thời Cảnh cho rằng, nếu không phải do mẹ anh ta, khiến cho tâm lý của Đới Hạnh San bị kích động.

Thì cô sẽ không bất cẩn làm đổ tô phở nóng lên người, khiến bản thân bị thương giống như bây giờ.

Chu Thời Cảnh tự cảm thấy bản thân mình thật là vô dụng.

Lần nào cũng không thể bảo vệ tốt cho Đới Hạnh San.

Để những người xung quanh, lại có cơ hội làm cho cô bị tổn thương.

- Hạnh San, em nhất định đừng để những lời vừa rồi của Mục Nhã và mẹ tôi, làm ảnh hưởng đến tâm trạng.

- Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì trong mắt tôi, em vẫn mãi là người con gái trong sáng, thuần khiết, tốt tính và lương thiện nhất.

Đới Hạnh San nâng mi mắt nhìn Chu Thời Cảnh, bất chợt yếu ớt nở một nụ cười.

- Anh không phải an ủi em đâu. Em thấy mẹ anh nói đúng mà. Chính em cũng phải tự cảm thấy bản thân mình bây giờ, thật là dơ bẩn.

- Hơn nữa, em còn là con gái của tội phạm giết người. Hoàn toàn không xứng đáng với tình yêu mà anh dành cho em.

- Mẹ anh cũng chỉ là vì muốn anh có được những thứ tốt nhất mà thôi.

- Anh cũng đừng khiến em cảm thấy bản thân mình, tồi tệ đến mức làm cho anh phải thương hại.