- Em...
Mọi tâm tư của cô dường như đều bị anh ta nhìn thấu.
Đới Hạnh San nhất thời bị câu hỏi, của Chu Thời Cảnh làm cho lúng túng.
Vừa không muốn trả lời, lại vừa không biết phải trả lời như thế nào.
Chẳng ai muốn sinh con cho kẻ đã dày vò mình, làm khổ ba mẹ của mình.
Nhưng bởi vì cô yêu Khâu Kính Hựu, nên nhiều khi vẫn có tư tưởng, muốn giữ lại hai đứa nhỏ trong bụng.
Không phải chỉ vì muốn con của cô, có cơ hội được nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Mà còn là vì không muốn hắn mất đi cơ hội được làm ba.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện bản thân phải đối mặt như thế nào, với vong linh trên trời của ba mẹ mình.
Thì Đới Hạnh San lại ngay lập tức, cảm thấy căm hận người đàn ông đó.
Nếu như không có sự hiện diện của Khâu Kính Hựu, trong cuộc đời của cô.
Thì Đới Hạnh San cũng sẽ chẳng phải khó xử, khi đứng trước tình yêu và tình thân giống như bây giờ.
Trông thấy biểu cảm lúng túng trên mặt cô.
Chu Thời Cảnh cũng đoán được câu hỏi vừa rồi của mình, có lẽ đã khiến Đới Hạnh San cảm thấy khó xử, nên cũng không cưỡng ép cô phải trả lời.
Anh ta lại đặt hộp cháo lên mặt tủ, rồi quay lại dùng tay nắm lấy bàn tay có chút lạnh của Đới Hạnh San, nhẹ nhàng khuyên giải.
- Hạnh San, nghe tôi nói này. Hai đứa nhỏ trong bụng của em, không chỉ là con của Khâu Kính Hựu, mà còn là con của em.
- Hai đứa nhỏ đến với em là do duyên nợ từ kiếp trước. Cho dù có Khâu Kính Hựu hay không, thì chúng nó cũng vẫn là con của em.
- Bây giờ, Khâu Kính Hựu đã bị Cảnh sát bắt rồi. Và tôi đảm bảo với em rằng lần này sẽ không để cậu ta, có cơ hội thoát tội một cách dễ dàng đâu.
- Dựa vào những tội danh mà Khâu Kính Hựu đã gây ra, nhẹ nhất thì cũng phải lãnh mức án tù chung thân. Một khi cậu ta phải ở trong tù suốt đời, thì sẽ không bao giờ có thể làm ảnh hưởng, đến cuộc sống của mẹ con em nữa đâu.
- Tôi biết chuyện ba mẹ của em đột ngột qua đời, đã khiến em phải chịu một cú sốc rất lớn. Nhưng người mất thì cũng đã mất rồi, người sống thì vẫn phải sống thật tốt!
- Nếu như em muốn trả thù Khâu Kính Hựu, đối với những việc làm mà hắn đã gây ra cho em và nhà họ Đới. Thì em nhất định phải sống thật vui vẻ và hạnh phúc, phải sinh hai đứa bé trong bụng mình ra.
- Chỉ có là khi em sống thật tốt! Đó mới là sự trả thù lớn nhất dành cho Khâu Kính Hựu. Em nhất định phải chứng minh cho cậu ta thấy, rằng cho dù cậu ta có gây ra cho em bao nhiêu tổn thương, thì cũng không thể khiến em gục ngã.
- Tôi tin nếu ba mẹ của em đang ở trên thiên đàng dõi theo em, thì cũng hy vọng em có thể sống khỏe mạnh và hạnh phúc tới già.
Bây giờ, Chu Thời Cảnh chẳng biết làm gì, ngoài việc tích cực động viên tinh thần của cô.
Với hy vọng Đới Hạnh San sẽ không làm chuyện dại dột.
- Tâm ý của tôi đối với em như thế nào, thì em cũng biết rồi. Nếu có thể, tôi thật sự mong bản thân sẽ trở thành ba, của hai đứa nhỏ trong bụng em. Cùng em nuôi dạy các con lên người, cho chúng nó có một mái ấm gia đình trọn vẹn.
- Tuy tôi không phải ba ruột của chúng nó. Nhưng tôi hứa sẽ coi hai đứa nhỏ, giống như con ruột của mình. Nếu như em vẫn còn lo lắng, thì tôi tình nguyện sau này chúng ta sẽ không sinh thêm con. Sẽ chỉ có hai đứa nhỏ trong bụng của em hiện tại thôi.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay người đàn ông đang nắm tay mình.
Đới Hạnh San biết Chu Thời Cảnh có tình cảm với cô.
Nhưng đối với anh ta, cô thật sự không có một chút rung động nào.
Cảm thấy cứ để Chu Thời Cảnh nắm tay mình như thế này.
Đới Hạnh San quả thật có chút ngại.
Cũng biết hành động của mình sẽ làm anh ta cảm thấy hụt hẫng.
Nhưng cô vẫn quyết định dứt khoát rút tay về.
- Thời Cảnh, cảm ơn anh! Cảm ơn anh vì đã ở bên cạnh em, đưa ra cho em những lời khuyên vô cùng quý giá. Không tiếc hy sinh lòng tự trọng, và tính mạng của bản thân để bảo vệ em.
- Em cũng hứa với anh rằng sẽ nghiêm túc suy nghĩ, về chuyện của hai đứa nhỏ. Trước khi nghĩ thông suốt, em sẽ không làm chuyện dại dột nữa.
- Em cũng rất lấy làm vinh dự, khi anh đã dành tình cảm cho em. Nhưng mà hiện tại, em thật sự không có một chút tình cảm nào đối với anh. Trước giờ, em chỉ coi anh giống như một đàn anh hơn tuổi mà thôi.
- Em biết những lời mà em nói ra bây giờ, sẽ có thể khiến anh chịu tổn thương. Nhưng em biết một người đàn ông vừa tốt bụng, vừa đẹp trai, tài giỏi, lại còn là Thiếu gia quyền quý giống như anh, thì chắc chắn có không ít những cô gái theo đuổi.
- Em mong rằng nếu như anh gặp được, một người con gái tốt hơn em, yêu anh thật lòng, thì anh sẽ tiến tới với người đó.
Chu Thời Cảnh nói cô nhất định, phải sống thật vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng nếu như mọi chuyện trên đời này, đều dễ dàng như lời anh ta nói.
Thì Đới Hạnh San cũng đâu cần phải khổ sở giống như bây giờ.
Giống như lời mà cô từng nói với Khâu Kính Hựu.
Trái tim của Đới Hạnh San đã bị Khâu Kính Hựu, để lại những vết cắt rất sâu.
Theo thời gian nó đã tạo thành những vết sẹo lồi lõm, mà có lẽ sẽ không bao giờ lành lại được nữa.
Nếu như lần này bị bắt, Khâu Kính Hựu phải lãnh mức án tử hình.
Thì bản thân cô cũng không biết mình, có thật sự cảm thấy thanh thản hay không.
Hay lại sống trong sự đau khổ, dằn vặt cả đời?
Mặc dù Khâu Kính Hựu tội nghiệp nặng nề.
Nhưng không một ai có thể chối bỏ được một sự thật, đó là chính Đới Hạnh San đã khiến hắn bị bắt.
Cũng giống như việc ba mẹ cô, đã hại chết mẹ ruột của Khâu Kính Hựu.
Nhưng Đới Hạnh San vẫn luôn miệng nói, vợ chồng Đới Mộ Hàn chết trong tù, là do hắn hại.
Để không khí trong phòng bớt đi phần gượng gạo.
Đới Hạnh San liền chủ động đổi chủ đề.
- Phải rồi! Anh đã báo với người nhà rằng anh ở đây chưa? Anh mất tích lâu như vậy, người nhà chắc chắn là rất lo lắng cho anh.
Thấy cô chủ động rút tay về, rồi còn thẳng thừng cự tuyệt lời tỏ tình của anh ta.
Tuy trong lòng Chu Thời Cảnh thật sự có chút mất mát, hụt hẫng.
Nhưng vẫn không hề tỏ ra lạnh nhạt với Đới Hạnh San.
- Bây giờ đã là gần hai giờ sáng, người nhà tôi có lẽ vẫn còn đang say giấc. Tôi không muốn làm mất giấc ngủ của họ, nên tính là đợi trời sáng hẳn mới gọi điện báo cho họ biết.
Chu Thời Cảnh nhìn vào đồng hồ đeo ở cổ tay, rồi lại nói với cô.
- Với lại, bây giờ Khâu Kính Hựu cùng người của hắn đã bị Cảnh sát bắt. Cho dù tôi không thông báo, thì gia đình tôi cũng sẽ sớm biết chuyện tôi ở đây mà thôi.
Bởi vì Khâu Kính Hựu cho người bắt cóc Chu Thời Cảnh để trả thù, chứ hoàn toàn không phải một vụ bắt cóc tống tiền.
Cho nên, sau khi kiểm tra và xác nhận mọi đồ vật trên người Chu Thời Cảnh, không có gắn máy quay, hay chip định vị.
Thì Khâu Kính Hựu cũng không kêu người của hắn, lấy đi món đồ nào trên người Chu Thời Cảnh.
Bởi vậy, nên chiếc đồng hồ trên tay Chu Thời Cảnh mới còn nguyên.
- Em nói tôi nên tiến tới với một người con gái tốt hơn em, yêu tôi thật lòng. Vậy em nói cho tôi biết đi. Tôi có chỗ nào chưa đủ tốt? Tình cảm mà tôi dành cho em, có chỗ nào chưa đủ thật lòng?
- Tại sao em lại lại không có một chút tình cảm nào đối với tôi?
Nhận được thêm một câu hỏi nữa từ Chu Thời Cảnh.
Đới Hạnh San càng thêm bối rối, không biết nói sao mới phải.
Kế hoạch đánh trống lảng của Đới Hạnh San, coi ra đã hoàn toàn thất bại.
- Em... không phải... Thời Cảnh...!
Thấy cô giải thích không được.
Chu Thời Cảnh cũng không phàn nàn, mà ngược lại còn nở một nụ cười ấm áp.
- Tôi cũng giống như em vậy. Không thể đến với một người, mà trong lòng không hề có một chút rung động nào. Không phải tôi cũng từng nói rồi hay sao? Trái tim của tôi chỉ hướng về một mình em.
- Vậy nên, em đừng bắt tôi phải tiếp nhận tình cảm của người con gái khác. Như vậy, vừa tàn nhẫn với người đó, lại vừa tàn nhẫn với trái tim của tôi.
- Có thể trong tương lai... tôi sẽ tiếp nhận tình cảm của một người con gái khác, mà không phải em. Nhưng đó nhất định phải là khi tôi nhìn thấy em, kết hôn với một người đàn ông mà em yêu.
- Nếu hiện tại trong lòng em chưa có ai, thì cho phép tôi được theo đuổi em, được chứ?
Lại thêm một lần nữa, Đới Hạnh San không thể trả lời cho câu hỏi của Chu Thời Cảnh.
Cô không thể nói cho anh ta biết, rằng người đàn ông ở trong lòng của cô chính làKhâu Kính Hựu.
Nhưng Chu Thời Cảnh lại cố tình hỏi thêm một câu, có liên quan đến Khâu Kính Hựu.
- Hạnh San, em có tình cảm với Khâu Kính Hựu, phải không?
Từ lúc Khâu Kính Hựu ở trong bệnh viện, nói rằng Đới Hạnh San từng thừa nhận, tình cảm mà cô dành cho hắn.
Thì Chu Thời Cảnh cũng đã hoài nghi, về chuyện Đới Hạnh San có tình cảm với Khâu Kính Hựu.
Bởi vì khi ấy, Chu Thời Cảnh cảm thấy Khâu Kính Hựu nói dối anh ta về chuyện đó.
Nó chẳng có ích lợi gì nhiều, trong việc hắn muốn dành Đới Hạnh San từ tay anh ta.
Nếu Đới Hạnh San thật sự, không có một chút tình cảm nào với Khâu Kính Hựu.
Thì cho dù hắn có dành được cô từ tay Chu Thời Cảnh.
Sau khi tỉnh lại, nếu muốn Đới Hạnh San vẫn sẽ rời khỏi Khâu Kính Hựu mà thôi.
Và lúc vừa rồi, trong lúc Đới Hạnh San nói chuyện với Khâu Kính Hựu.
Thì Chu Thời Cảnh không còn nghi ngờ nữa.
Mà đã chắc chắn rằng cô thật sự có tình cảm với Khâu Kính Hựu.
Đôi mắt của Đới Hạnh San khi nhìn Khâu Kính Hựu, thay vì chứa đựng một sự căm hận tột cùng.
Thì Chu Thời Cảnh lại nhìn thấy sâu trong đôi mắt của cô, lại hiện hữu một sự tuyệt vọng đến cùng cực.
Trong khi ngoài miệng, Đới Hạnh San vẫn nói rằng bản thân hận Khâu Kính Hựu, thấu đến tận xương tủy.
Có thể Khâu Kính Hựu nói đúng.
Thời gian trước, khi không ở bên cạnh hắn.
Đới Hạnh San vốn có rất nhiều cơ hội để tự tử một lần nữa, nhưng cô lại không làm.
Bởi vì, trong lòng Đới Hạnh San luôn có sự do dự.
Là vì cô yêu Khâu Kính Hựu, nên mới có sự phân vân, không biết có nên giữ lại hai giọt máu của hắn hay không.
Nhưng có một chuyện Chu Thời Cảnh vẫn còn thắc mắc.
Đó là tại sao Khâu Kính Hựu đối xử tệ với cô như vậy, mà Đới Hạnh San vẫn yêu hắn?
Câu hỏi lần này của Chu Thời Cảnh, đã thật sự khiến cô mất bình tĩnh.
Bởi vì đây là câu hỏi mà Đới Hạnh San không muốn trả lời nhất.
Cô không muốn để người khác biết, rằng cô có tình cảm với Khâu Kính Hựu.
Càng không muốn để Khâu Kính Hựu biết, rằng ở đâu đó trong trái tim của Đới Hạnh San, vẫn luôn có một chỗ dành cho hắn.
Cô không dám đối diện với sự thật, nên vẫn luôn chỉ biết trốn chạy.
- Em không muốn nói về chuyện này nữa. Em cảm thấy hơi mệt, muốn đi ngủ.
Bây giờ, Đới Hạnh San ngay cả nhìn thẳng vào Chu Thời Cảnh mà nói, cũng không dám.
Một câu hỏi đơn giản như vậy, nhưng cô lại không trả lời được.
Từ thái độ của Đới Hạnh San, Chu Thời Cảnh cũng đã có đáp án của mình.
Mặc dù biết rằng cô chưa bao giờ tiếp nhận tình cảm của anh ta.
Trước giờ, đều là Chu Thời Cảnh tự mình đa tình.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, khi biết Đới Hạnh San dành tình yêu cho một người đàn ông khác.
Anh ta lại có cảm giác trái tim mình đau thắt lại.
Thiếu điều muốn ngừng đập ngay lập tức.
Nhưng khi thấy Đới Hạnh San cho cả hai chân lên trên giường bệnh, dường như đang chuẩn bị nằm xuống, thì Chu Thời Cảnh lại vội nói.
- Tôi xin lỗi! Có lẽ tôi đã hỏi những câu hỏi mà em không muốn nghe. Nếu em không thích... vậy thì từ lần sau tôi sẽ không hỏi nữa. Em đừng giận.
Anh ta lại cầm lấy hộp cháo giữ nhiệt cùng chiếc muỗng trên bàn, rồi quay sang tiếp tục nói với cô.
- Hồi tối đến đêm em đứng nhiều như vậy, trong bụng lại còn có thêm hai đứa nhỏ, mất nhiều sức lực chắc là cũng đói rồi.
- Em ăn chút cháo nóng lót dạ đi rồi hãy ngủ.
Đới Hạnh San vẫn không nhìn Chu Thời Cảnh, chỉ mệt mỏi đáp.
- Em không muốn ăn.
Dù sao anh ta cũng là người, đã giúp đỡ cô rất nhiều trong thời gian này, cũng như là lúc trước còn đi học.
Hơn nữa, Chu Thời Cảnh chẳng những vì muốn bảo vệ Đới Hạnh San, mà không màng đến tính mạng của bản thân.
Ngay cả khi cô đã cầm súng bắn anh ta.
Chu Thời Cảnh vẫn đối xử rất tốt với cô.
Đới Hạnh San chẳng có tư cách gì, để giận dỗi anh ta vì những câu hỏi kia cả.
Chỉ là hiện tại, cô thật sự không có tâm trạng để ăn, hay uống bất cứ thứ gì mà thôi.
- Cho dù có không muốn ăn thì em cũng phải ráng ăn một chút. Nên nhớ, em bây giờ không phải chỉ ăn cho một mình em.
- Hai đứa bé trong bụng sắp chào đời rồi, mà lại còn là sinh non. Em phải chịu khó ăn uống, thì hai đứa nhỏ mới có thể phát triển khỏe mạnh, bình an chào đời được.
- Dù gì tôi cũng xin lỗi rồi mà. Em đừng giận tôi nữa, có được không? Nếu như em vì giận tôi mà không ăn uống gì. Chẳng may hai đứa nhỏ trong bụng mà xảy ra chuyện, thì tôi sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình.
Bấy giờ, Đới Hạnh San mới quay ra nhìn Chu Thời Cảnh, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Em không giận anh. Em chỉ đơn giản là không thấy đói, nên không muốn ăn mà thôi.
- Nhưng nghe anh dọa như vậy. Xem ra, em có không muốn ăn cũng không được. Nhưng em có thể tự ăn được.
Chu Thời Cảnh nghe vậy, liền vui vẻ nở một nụ cười.
Cô ăn cháo bằng cách nào không quan trọng.
Chỉ cần Đới Hạnh San chịu ăn uống là anh ta vui rồi.
Chu Thời Cảnh chủ động đưa hộp cháo vẫn còn hơi ấm đến tay cô.
- Vậy em ăn nhanh đi, không thôi cháo sẽ nguội mất.
Thấy Đới Hạnh San ngoan ngoãn cầm muỗng múc một ít cháo, tự mình thổi nguội rồi cho vào trong miệng.
Chu Thời Cảnh bấy giờ mới hoàn toàn hài lòng.
Quay lại rót cho cô một ly nước ấm, để lát nữa ăn xong Đới Hạnh San có thể uống.
Sau khi ăn uống xong, Đới Hạnh San lập tức nằm xuống giường, xoay lưng về phía Chu Thời Cảnh.
Mặc dù đã tự nhủ trong lòng rằng phải nghe lời Chu Thời Cảnh.
Gạt Khâu Kính Hựu ra khỏi cuộc sống của mình, không được để hắn làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, mà nước mắtcô lại tràn ra ngoài, thấm vào chiếc gối mềm đang kê dưới đầu.
Mà sau khi Đới Hạnh San nằm xuống, Chu Thời Cảnh ngồi ở mép giường nhìn cô hồi lâu, rồi lại lặng lẽ đứng dậy đi về phía cửa sổ.
Nhìn bên ngoài màn đêm mang một màu đen huyền bí, từng cơn gió làm lay động hàng cây.
Anh ta cũng không mở cửa, mà chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cảnh đêm qua ô cửa kính, nhất thời lại rơi vào trầm tư.