Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 171: Đã không còn nhiều thời gian.




Đợi xe chở Khâu Kính Hựu đi mất.

Lớp vỏ bọc mạnh mẽ của Đới Hạnh San, ngay lập tức bị phá vỡ.

Cô nới lỏng các ngón tay, để con dao nhỏ rơi tự do xuống nền gạch sạch bóng.

Còn bản thân Đới Hạnh San cũng suy sụp, mà ngồi bệt xuống dưới sàn nhà.

Những giọt nước mắt cố gắng giấu đi từ đầu đến giờ, cuối cùng đã phải rơi xuống.

Trông bộ dạng Đới Hạnh San lúc này, yếu đuối đến đáng thương.

Vừa rồi, chuyện Khâu Kính Hựu cầm súng, bắn chính tên đàn em của mình bị thương.

Mà một trong hai phát đạn của hắn, giống như thật sự muốn lấy mạng của người đàn ông kia.

Đới Hạnh San không phải là không quan tâm đến.

Nhưng khi ấy, Khâu Kính Hựu thật sự ra tay quá nhanh và quyết đoán.

Đến Cảnh sát còn không kịp ngăn cản, huống hồ là Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu có lẽ chẳng hề quan tâm đến chuyện, hành động vừa rồi của hắn, đã khiến cho Đới Hạnh San cảm thấy sợ hãi như thế nào.

Cô vẫn luôn bị ám ảnh bởi tiếng súng, nhưng có lẽ Khâu Kính Hựu chưa bao giờ để ý đến.

Nếu không, lần trước hắn đã không đưa súng cho Đới Hạnh San, rồi ép cô bắn trái táo trên đầu Chu Thời Cảnh và Định Thành.

Ngay cả khi bị dồn đến bước đường cùng.

Khâu Kính Hựu cũng vẫn luôn tàn ác như vậy.

Mặc dù Đới Hạnh San cũng cảm thấy rất tức giận, đối với chuyện Trường Lý dùng tính mạng của Chu Thời Cảnh, để uy hiếp Cảnh sát.

Nhưng chỉ dựa vào một tội danh này, thì cậu ta chưa đến mức phải chết.

Khâu Kính Hựu càng không có quyền, tước đoạt mạng sống của Trường Lý hay bất cứ ai.

Đới Hạnh San vừa khiến người đàn ông đã làm cho gia đình cô phải phá sản, hại ba mẹ cô phải ngồi tù, ép cô phải trở thành nô lệ tình dục của hắn, cũng phải rơi vào cảnh tù tội.

Nhưng lạ thay! Chẳng hiểu tại sao trong lòng Đới Hạnh San, lại chẳng cảm thấy vui vẻ, thỏa mãn, khi vừa trả được thù.

Mà ngược lại, chỉ cảm thấy lòng đầy chua chát.

Có lẽ là bởi vì, Đới Hạnh San cũng vừa đẩy người đàn ông cô yêu, đẩy ba của các con cô vào chỗ chết.

Bấy giờ, bầu trời cũng đã xám xịt từ lâu.

Từng hạt mưa lộp độp rơi xuống nền gạch màu đỏ thẫm.

Cơn mưa tuy không lớn, nhưng cũng đủ làm đầu tóc, cùng quần áo trên người Đới Hạnh San, bắt đầu có sự ướt át.

Nhìn thấy Đới Hạnh San đột nhiên, lại ngồi bệt xuống dưới nền gạch trước cổng biệt thự.

Chu Thời Cảnh không hiểu có chuyện gì xảy ra với cô.

Liền vô cùng lo lắng, mà cũng vội vàng quỳ gối xuống bên cạnh Đới Hạnh San.

- Hạnh San, em sao vậy?

Nhưng đáp lại sự quan tâm của Chu Thời Cảnh, vẫn chỉ là sự im lặng của Đới Hạnh San.

Mưa ngày một nặng hạt, khiến Chu Thời Cảnh nhất thời không thể phán đoán, rằng trên gương mặt xanh xao của Đới Hạnh San bây giờ, rốt cuộc là bị nước mắt hay nước mưa làm ướt.

Một vài Cảnh sát ở lại để phụ trách, đưa đám người Đới Hạnh San trở về nội thành.

Trông thấy Đới Hạnh San đang mang thai.

Cảnh sát tinh tế liền cầm ô che trên đầu của cô, tránh cho cô bị dính nhiều nước mưa.

Mà Chu Thời Cảnh thấy Đới Hạnh San, cái gì cũng không chịu nói, chỉ im lặng ngồi đó mà khóc.

Anh ta chỉ đơn thuần nghĩ rằng, Đới Hạnh San là nhớ ba mẹ của mình.

Cũng như cảm thấy tủi thân, đối với những chuyện mà cô đã phải trải qua trong những ngày này, nên mới khóc như vậy.

Nhìn thấy bộ dạng tiều tụy, nhếch nhác của Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh lại không nhịn được, mà vội vàng vươn tay kéo cô vào trong ngực.

Trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy xót xa, thay cho người con gái anh ta yêu.

- Ngoan, đừng khóc nữa! Tôi xin lỗi! Xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho em.

Dưới trời mưa tầm tã, giọt nước mắt của người đàn ông trước nay vốn dĩ mạnh mẽ, lại một lần nữa rơi xuống.

Trong suốt hai tháng nay, Chu Thời Cảnh vẫn luôn tự trách bản thân mình vô dụng, nên mới để Đới Hạnh San một lần nữa, rơi vào trong tay Khâu Kính Hựu.

Ngày hôm nay, còn khiến cô vì cứu anh ta, mà phải dùng sự an toàn tính mạng, của hai đứa bé trong bụng, để uy hiếp Khâu Kính Hựu.

Thấy trời vẫn mưa không có dấu hiệu ngừng lại.

Mà Đới Hạnh San hiện tại còn đang mang bầu.

Chu Thời Cảnh cảm thấy bọn họ cứ nán lại ở đây, cũng không phải là cách.

Cho nên bèn nói với cô.

- Em đang mang thai, ở lâu dưới trời mưa không tốt đâu. Đi, tôi đưa em về.

Về? Về đâu?

Bây giờ, Đới Hạnh San đã mất tất cả rồi!

Cô còn có nơi nào để về nữa sao?

Nghĩ bụng như vậy, nhưng khi Chu Thời Cảnh dùng sức của hai bàn tay, bám lấy đôi vai gầy của Đới Hạnh San, với ý định đỡ cô dậy.

Đới Hạnh San lại không hề phản kháng.

Cô bây giờ, cứ như người mất hồn.

Toàn bộ cử động của cơ thể, đều dựa vào sự điều khiển của Chu Thời Cảnh.

Nhưng vừa mới bước được mấy bước, Đới Hạnh San bắt đầu có cảm giác đau bụng dưới, giống như cơn đau thỉnh thoảng vẫn xuất hiện, trong kỳ kinh nguyệt của mình.

Nhưng Đới Hạnh San cũng không nói cho Chu Thời Cảnh biết.

Chỉ là khi bọn họ đi tới trước xe của Cảnh sát, thì cô không chỉ đơn thuần cảm thấy đau bụng nữa.

Mà phần lưng cũng bắt đầu đau nhức, kéo theo đó là cảm giác buồn nôn.

Hơn thế nữa, Đới Hạnh San còn cảm nhận được âm đạo tiết ra một loại chất lỏng.

Làm cho lớp nội y phía trong chiếc váy cưới, cũng dần trở nên ướt át.

Bụng dưới đột ngột cuộn lên một trận co thắt, khiến vẻ mặt của Đới Hạnh San nhăn nhó đến khó coi.

Cô theo phản xạ vội vàng cúi người xuống, đưa hai tay lên ôm lấy bụng bầu, cố gắng muốn đè xuống cơn đau.

Chu Thời Cảnh đi bên cạnh, không khó để nhìn ra biểu hiện khác thường của Đới Hạnh San, liền lo lắng hỏi.

- Hạnh San, em sao vậy?

Hơi thở bắt đầu trở nên nặng nhọc.

Đới Hạnh San khó khăn nhả ra mấy từ.

- Bụng em... bụng em đau quá...! Hình như... em sắp sinh rồi...!

Thời gian trước cô ở bệnh viện, đều do một tay Chu Thời Cảnh chăm sóc.

Đới Hạnh San mang thai bao nhiêu tuần, anh ta đương nhiên biết rõ.

Mới mang thai được tám tháng rưỡi, mà cô lại nói là sắp sinh.

Lẽ nào là sinh non sao?

Nghĩ đến chuyện này, Chu Thời Cảnh càng thêm lo lắng.

Anh ta không phải Bác sĩ, không phải phụ nữ, càng không có kinh nghiệm đối với việc thai phụ sinh non.

Nên nhất thời rối trí, không biết phải xử lý như thế nào.

- Em ráng chịu đựng một chút. Bây giờ, tôi lập tức đưa em đi bệnh viện.

Một viên Cảnh sát chu đáo giúp bọn họ mở cửa xe.

Chu Thời Cảnh nhẹ nhàng đỡ Đới Hạnh San ngồi vào trong xe công vụ, bản thân cũng ngồi vào vị trí bên cạnh cô.

Mấy chiếc xe của Cảnh sát nhanh chóng lăn bánh, rời khỏi nơi hoang vu, hẻo lánh, đi tới bệnh viện gần nhất.

...

Đến gần 12 giờ đêm, Cảnh sát mới đưa Khâu Kính Hựu về đến trại tạm giam.

Bởi vì bây giờ đêm đã khuya, nên Cảnh sát quyết định tạm thời giam giữ hắn trước, rồi sẽ thẩm vấn sau.

Nhưng không biết nghe thông tin từ đâu, mà khi Khâu Kính Hựu vừa được đỡ ra khỏi xe công vụ của Cảnh sát, để ngồi vào trong chiếc xe lăn.

Đã ngay lập tức nhìn thấy vợ chồng Khâu Thừa Ký, cùng với đám người Đàm Đại đứng chờ sẵn ở trước cổng trại tạm giam.

Khâu Phu nhân khóc đến hai mắt đều đỏ hoe.

Vừa nhìn thấy Khâu Kính Hựu xuống xe, bà đã vội vàng chạy đến bên cạnh con trai, vừa khóc vừa nói.

- Không phải con nói với mẹ rằng con đã an toàn rồi hay sao? Tại sao lại bị bắt lại như thế này hả con? Con bảo mẹ biết sống như thế nào bây giờ?

Gặp lại ba mẹ nuôi của mình, Khâu Kính Hựu thật sự xúc động đến phát khóc.

Cũng không biết hắn còn sống được bao lâu, để còn có cơ hội nhìn thấy ông bà Khâu như thế này.

- Ba mẹ, con xin lỗi! Sau này, có lẽ con không còn cơ hội để báo đáp, công ơn dưỡng dục của ba mẹ nữa rồi!

Giờ phút này, Khâu Kính Hựu cũng chẳng còn biết nói gì với vợ chồng Khâu Thừa Ký, ngoài những lời xin lỗi, mà hắn từng cho là sáo rỗng, vô nghĩa.

Nếu lúc trước, Khâu Kính Hựu không nói cho ông bà Khâu biết, chuyện người bắn hắn bị thương là Đới Hạnh San.

Thì bây giờ, Khâu Kính Hựu càng không thể nói, rằng chính Đới Hạnh San là người đã khiến hắn bị Cảnh sát bắt.

- Cảm ơn chúng mày, vì đã không bao giờ bỏ rơi tao, kể cả trong những lúc như thế này! Ba mẹ tao sau này, lại phải nhờ chúng mày chăm sóc rồi!

Khâu Kính Hựu nhìn qua mấy thằng bạn, lúc trước thường cùng hắn sa vào những cuộc vui, ăn chơi thâu đêm, suốt sáng.

Bỗng nhiên, nở một nụ cười yếu ớt.

Không ngờ khuya thế này rồi, mà đám người Đàm Đại vẫn chạy đến đây đón Khâu Kính Hựu.

Đời này của hắn có bọn họ là bạn, thật không uổng phí một kiếp người.

Khâu Kính Hựu chỉ kịp nói vài lời, rồi liền bị viên Cảnh sát đẩy vào bên trong trại tạm giam.

Vợ chồng Khâu Thừa Ký vốn muốn đi theo, nhưng lại bị Cảnh sát chặn ở bên ngoài, không cho vào.

- Bây giờ đêm đã khuya, cô chú hãy quay về đi, rồi khi khác hãy đến thăm cậu Khâu.

...

Sau khi Đới Hạnh San được đưa vào trong bệnh viện.

Các Bác sĩ tiến hành kiểm tra rồi xác nhận, cô thật sự đang có dấu hiệu sinh non.

Sau khi thông qua ý kiến của Chu Thời Cảnh, các bác sĩ tiến hành tiêm vào cơ thể của Đới Hạnh San loại thuốc, giúp ức chế quá trình chuyển dạ, giảm cơn co thắt tử cung trong vòng 24 giờ.

Việc này nhằm mục đích kéo dài thời gian chuyển dạ, để Chu Thời Cảnh có thời gian đưa cô trở về bệnh viện ở trung tâm thành phố, tiếp nhận quá trình chuyển dạ sinh con được tốt hơn.

Vả lại, hiện tại thai nhi trong bụng của Đới Hạnh San vẫn chưa đủ tháng.

Để hai đứa nhỏ ở trong bụng cô, được thêm ngày nào thì càng tốt ngày ấy.

Cũng may là Đới Hạnh San không bị tác dụng phụ của thuốc làm ảnh hưởng.

Về đến trung tâm thành phố, sau khi làm thủ tục nhập viện.

Chu Thời Cảnh mặc dù vừa thoát khỏi cửa tử, cơ thể có chút suy nhược.

Nhưng vẫn ngay lập tức chạy đi mua cháo cho Đới Hạnh San.

Phòng này là phòng chăm sóc đặc biệt, mà Chu Thời Cảnh thuê riêng cho cô.

Bởi vì, ở đây vẫn còn vài Cảnh sát, bảo vệ Đới Hạnh San và Chu Thời Cảnh.

Cho nên sau khi trở về trung tâm thành phố, Định Thành và Trần Chính thấy tình hình của Đới Hạnh San, không có gì đáng lo ngại, nên đã ai về nhà nấy.

Hai người họ cũng đã phải hơn hai tháng rồi không về nhà.

Người nhà hẳn là cũng đang đỏ mắt vì nhớ mong.

Chu Thời Cảnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Đới Hạnh San.

Cô bước xuống dưới giường, dùng một tay chống phía sau lưng, nhằm mục đích nâng đỡ bụng bầu, chậm rãi bước từng bước nặng nhọc đến bên cửa sổ.

Trong tâm trí lại bắt đầu văng vẳng những lời mà Khâu Kính Hựu từng nói.

Khiến Đới Hạnh San lại kìm lòng không được mà rơi nước mắt.

Nhớ đến trước khi bị Cảnh sát đưa đi, hắn đã cầu xin cô giữ lại hai đứa nhỏ trong bụng.

Đới Hạnh San đặt tay lên phần bụng nhô cao.

Đã không còn nhiều thời gian để cho cô suy nghĩ, xem có nên giữ lại hai giọt máu duy nhất, của Khâu Kính Hựu hay không.

Chỉ cần thuốc ức chế chuyển dạ hết tác dụng, là Đới Hạnh San phải lập tức vào trong phòng sinh.

Một khi hai đứa nhỏ trong bụng của cô thuận lợi được sinh ra đời, thì Đới Hạnh San sẽ không thể nhẫn tâm, cướp đi sinh mạng của chúng nó nữa.

Mà một ngày hai đứa con của cô còn tồn tại trên đời này, thì Đới Hạnh San cũng không thể rời đi, mà không có lấy một chút vướng bận nào.

Cô không muốn giữa mình và Khâu Kính Hựu, có bất kỳ một sự liền kết nào nữa.

Nhưng Đới Hạnh San chưa được gặp mặt em trai mình, cũng như chưa đến thăm mộ ba mẹ cô.

Cô thật sự vẫn chưa muốn chết vào lúc này.

Đới Hạnh San lại bắt đầu rơi vào một vòng luẩn quẩn, lưỡng lự không biết có nên tự kết liễu cuộc đời, của bản thân mình hay không.

Nhìn cửa sổ trong phòng có những thanh chắn bảo vệ.

Cô biết mình không thể tự tử bằng cách từ cửa sổ nhảy xuống.

Tuy Chu Thời Cảnh đã đi mua đồ ăn cho Đới Hạnh San, nhưng một vài Cảnh sát vẫn túc trực bên ngoài phòng bệnh.

Cô không thể đi ra ngoài, rồi nhảy trèo lên lan can trong khu hành lang và nhảy xuống, giống như chuyện mà Đới Hạnh San đã từng làm lúc trước, khi còn ở trong biệt thự của Khâu Kính Hựu.

Trong lúc Đới Hạnh San còn đang trầm tư suy nghĩ, xem có nên tự tử hay không, và nên tự tử bằng cách nào, thì Chu Thời Cảnh đã từ ngoài trở về.

Vừa rồi ở ngoài, Chu Thời Cảnh bất chợt nhớ tới lời mà Đới Hạnh San đã nói trước mặt Khâu Kính Hựu.

Đó là cô muốn đem theo hai đứa con trong bụng, rời khỏi thế giới để đi gặp vợ chồng Đới Mộ Hàn.

Trong lòng anh ta lập tức cảm thấy bồn chồn, lo lắng.

Sợ Đới Hạnh San ở trong bệnh viện một mình, trong tình trạng tâm lý bất ổn sẽ nghĩ quần, nên vội vàng trở về.

Về đến phòng bệnh, nhìn thấy cô đang đứng trầm ngâm bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Chu Thời Cảnh trong lòng không hết lo lắng, vội vàng đặt bọc đồ ăn lên mặt tủ cạnh giường bệnh, rồi nhanh chân đi tới trước mặt Đới Hạnh San.

- Hạnh San, em đang nghĩ gì vậy? Sao không ở trên giường nghỉ ngơi đi, mà lại ra đây?

Sự xuất hiện đột ngột của Chu Thời Cảnh khiến cô giật mình, vội vàng đưa tay lên lau sạch nước mắt trên mặt, sụt sịt nói.

- Không... không có gì. Anh về rồi sao?

Nghe thấy lời nói dối vụng về của Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh ngay lập tức nhăn mặt tỏ ra không vui.

- Khóc đến hai mắt đều đỏ lên như thế kia, mà còn nói là không có gì sao?

Thấy cửa sổ mở, bên ngoài gió thổi lồng lộng.

Chu Thời Cảnh sợ cô bị nhiễm lạnh, bèn vội vàng đóng cửa sổ lại.

Anh ta bước lên một bước, rồi xoay người đứng ngang hàng với Đới Hạnh San, vươn hai tay đặt lên vai cô như muốn dìu dắt.

- Em bầu bì lớn như thế này rồi, đứng lâu sẽ rất dễ bị chuột rút. Mau quay lại giường ngồi đi!

Lời nói dối bị Chu Thời Cảnh vạch trần.

Đới Hạnh San ngượng ngùng xấu hổ, rồi cũng ngoan ngoãn để anh ta đỡ đến giường bệnh, phủ ga trắng tinh mà ngồi xuống.

Nhưng câu nói vừa rồi của Chu Thời Cảnh, lại một lần nữa khiến cô nhớ đến Khâu Kính Hựu.

Hắn cũng từng nói với Đới Hạnh San rằng phụ nữ đang mang thai, đứng lâu ở một tư thế sẽ rất dễ bị chuột rút.

Sau khi để cô ngồi xuống giường.

Chu Thời Cảnh mở túi nilon lấy ra hộp nhựa đựng cháo, rồi mới quay lại ngồi xuống bên cạnh Đới Hạnh San.

- Lần trước, em ở biệt thự của Khâu Kính Hựu nhảy lầu tự tử, có phải là vì không muốn sinh hai đứa nhỏ trong bụng ra hay không? Và... bây giờ, em cũng vẫn không muốn hai đứa con của Khâu Kính Hựu, có thể thuận lợi chào đời?