Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 15: Hắn chưa bao giờ quên lời hứa với cô.




- Không... không...! Mẹ ơi...!

Khâu Kính Hựu mở thấy ác mộng, đang nằm ngủ liền giật mình ngồi bật dậy ở trên giường, toàn thân mồ hôi nhễ nhại.

Đến khi phát hiện vừa rồi chỉ là nằm mơ, nhưng hắn vẫn không tránh khỏi còn thở gấp.

Bởi vì... giấc mơ mà Khâu Kính Hựu gặp phải lúc vừa rồi, toàn bộ đều là cảnh tượng diễn ra vào 10 năm trước.

Giấc mơ này đã đi theo hắn suốt nhiều năm nay.

Không chỉ thế, có nhiều đêm Khâu Kính Hựu còn mơ thấy Nhâm Tẫn Xuân hiện về.

Bà ấy lúc nào xuất hiện trong giấc mơ của hắn, cũng là một thân váy trắng dính đầy máu tươi, tóc tai rối bời.

Miệng lúc nào cũng nói Khâu Kính Hựu phải trả thù cho bà.

Có thể nói, chuyện xảy ra năm đó đã khiến tâm lý của hắn bị ảnh hưởng nặng nề.

Suốt 10 năm qua, Khâu Kính Hựu được sống trong nhung gấm, lụa là, có cha mẹ nuôi yêu thương hết mực.

Có Tập đoàn riêng, sự nghiệp ổn định, đứng trên đỉnh cao của danh vọng ở tuổi hai tư.

Người khác nhìn thấy hắn, chỉ có ngưỡng mộ, sợ hãi, ghen ghét, đố kỵ.

Họ cứ ngỡ rằng Khâu Kính Hựu có được một cuộc sống như bây giờ, là viên mãn, hạnh phúc.

Cuộc sống của hắn là cuộc sống mà bao nhiêu người đều khao khát có được.

Thế nhưng... Khâu Kính Hựu có thật sự đang sống sung sướng hay không, chỉ một mình hắn hiểu.

Bọn họ nào phải Khâu Kính Hựu, làm sao hiểu được mỗi ngày trôi qua, hắn đã phải khổ sở chống đỡ với nỗi thù hận trong lòng, những cơn ác mộng tìm đến hàng đêm như thế nào.

Suốt nhiều năm nay, làm người bạn thân thiết với Khâu Kính Hựu không phải con người, mà là thuốc lá, là rượu và thuốc an thần.

Mỗi đêm, hắn đều phải dùng thuốc an thần, thì mới có thể đi vào giấc ngủ.

Nhưng cho dù có uống thuốc an thần, hay là uống rượu say, thì những ký ức đau buồn kia vẫn không chịu buông tha cho Khâu Kính Hựu.

Cứ dùng thuốc an thần tràn lan, rồi cũng đến lúc bị nhờn thuốc, lại phải tăng liều cao thì mới có chút tác dụng.

Liều lượng của thuốc cứ thế được tăng lên, không có điểm dừng, trong khi Bác sĩ đã nhiều lần dặn dò Khâu Kính Hựu, rằng thuốc an thần có nhiều tác dụng phụ, không hề có lợi đối với sức khỏe của hắn.

Đến bây giờ, có lẽ Đới Hạnh San chính là liều thuốc an thần tốt nhất dành cho Khâu Kính Hựu.

Lời hứa lớn lên sẽ cưới cô làm vợ, hắn chưa bao giờ quên.

Thế nhưng... bây giờ Đới Hạnh San ở rất gần, mà không hiểu tại sao Khâu Kính Hựu lại có cảm giác, cô tựa như áng mây ở trên trời, không cách nào với tới được.

Nếu như có thể, Khâu Kính Hựu rất muốn ước rằng Đới Hạnh San không phải con gái của hai kẻ, đã tước đi sự sống của mẹ hắn.

Như vậy, hắn đã có thể thực hiện được định ước khi xưa với cô.

Thật ra... cũng có lúc nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Đới Hạnh San, mà người gây ra lại chính là Khâu Kính Hựu.

Hắn cảm thấy tim mình dường như có chút nhói đau.

Nhưng nếu như Khâu Kính Hựu không hành hạ cô, để trút giận thay cho Nhâm Tẫn Xuân, thì những cơn ác mộng kia sẽ như những con dao, từng chút một đục khoét tâm can của hắn.

Đúng là kẻ bị tổn thương thì thường có khuynh hướng, làm tổn thương người khác.

Năm đó, Ngô Cẩn đưa Khâu Kính Hựu rời khỏi thành phố, đến nơi khác để hắn dưỡng thương.

Nhưng bởi vì ông còn công việc của mình, mà họ hàng thân thích cũng không có.

Nên sau khi sức khỏe của Khâu Kính Hựu ổn định, Ngô Cẩn đã đưa hắn đến trại trẻ mồ côi.

Chắc là do số Khâu Kính Hựu may mắn.

Chỉ một tháng sau khi đến trại trẻ mồ côi, hắn đã được vợ chồng Gia chủ Khâu gia nhận nuôi.

Bởi vì Khâu Thừa Ký bị vô sinh, nên khi nhận nuôi Khâu Kính Hựu, cả hai vợ chồng ông đều yêu thương hắn như con ruột của mình.

Vì cảm kích công ơn của ông bà Khâu, Khâu Kính Hựu đã quyết định đổi họ, nhưng vẫn xin giữ lại cái tên do mẹ ruột của hắn đặt.

Từng có một thời điểm, Khâu Kính Hựu rơi vào bế tắc, tìm đến ma tuý.

Nhưng khi hắn định dính vào con đường nghiện ngập, thì bị Khâu Thừa Ký phát hiện.

Lúc đó, ông đã nói với Khâu Kính Hựu thế này.

- Nếu con quyết định dính vào thứ này, thì đừng bao giờ gọi ta là “ba” nữa.

Chỉ một câu đó của Khâu Thừa Ký, đã khiến hắn chơi tất cả mọi thứ, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ động vào ma tuý.

Sở dĩ, Khâu Kính Hựu được nhận nuôi từ rất sớm, nhưng phải đến tận 10 năm sau, hắn mới quay lại trả thù nhà họ Đới.

Là bởi vì Khâu Kính Hựu muốn trả thù Đới gia, bằng chính sức mạnh của mình, chứ không phải dựa vào gia thế của nhà họ Khâu.

Mười sáu tuổi dấn thân vào thế giới ngầm, mười tám tuổi tự dùng tiền của chính mình để thành lập Công ty, phát triển nó thành một Tập đoàn lớn mạnh.

Tự mua nhà lầu, tậu xe sang, từ chối vào làm việc trong Tập đoàn của nhà họ Khâu.

Thậm chí, mới vừa đây Khâu Kính Hựu đã tặng cho ba mẹ nuôi, một chiếc xe hơi nạm kim cương, làm quà mừng kỷ niệm ngày cưới.

Khâu Kính Hựu làm tất cả những chuyện này, chỉ nhằm một mục đích duy nhất, đó là khiến người khác không còn dám nói, hắn là một thằng con hoang nữa.

Và cũng để khiến cho không còn một người nào, dám nói mẹ ruột của hắn là người đàn bà lăng loàn, trắc nết nữa.

Khâu Kính Hựu không muốn bị người khác nói là hắn dựa hơi Khâu gia, là một con chó do nhà họ Khâu nuôi.

Mà hắn muốn tất cả mọi người phải công nhận, tuy Khâu Kính Hựu là con nuôi của Gia chủ Khâu gia, nhưng hắn xứng đáng với danh phận Thiếu gia nhà họ Khâu.

Càng xứng đáng là người thừa kế toàn bộ tài sản của nhà họ Khâu.

Mặc dù Khâu Kính Hựu chỉ là một đứa con nuôi.

Cho đến thời điểm hiện tại, hắn đã đạt được tất cả những thứ hắn muốn.

Khâu Kính Hựu không chỉ được ba mẹ nuôi yêu thương như con ruột, mà còn được cả dòng họ Khâu công nhận là người tài giỏi.

Chẳng những thế, hắn còn có một hội bạn thân, không bao giờ đâm sau lưng hắn.

Và đến giờ phút này, thì tài sản Khâu gia đối với Khâu Kính Hựu mà nói.

Có cũng được, mà không có cũng chẳng sao cả.

Thời điểm hai tháng trước, cậu của Đới Hạnh San vẫn còn là Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố.

Tính ra thì ông ta cũng ngồi vững ở cái ghế đó, lâu hơn so với tưởng tượng của Khâu Kính Hựu.

Có điều... núi này cao, tất sẽ có núi khác cao hơn.

Khâu Kính Hựu biết rõ là có cậu của Đới Hạnh San che chắn, nên vợ chồng Đới Mộ Hàn mới không coi luật pháp ra gì.

Cho nên, hắn đã móc nối với Thị trưởng thành phố từ vài năm trước.

Để đến một ngày, không chỉ tống vợ chồng Đới Mộ Hàn vào trong tù, mà còn đạp đổ cái ghế Cục trưởng Cục Cảnh sát, của anh trai bà Tú Uyển.

Không phải Đường Khắc Phong, Hàm Minh mới là Vệ sĩ thân cận, mà Khâu Kính Hựu tin dùng nhất từ trước đến nay.

Nghe thấy tiếng thét trong lúc ngủ mê của hắn, vang lên trong phòng.

Hàm Minh lập tức cùng Ngô Cẩn, dẫn theo người làm mở cửa bước vào trong.

- Thiếu gia, cậu lại mơ thấy ác mộng sao?

Khâu Kính Hựu không đáp lời, chỉ thấy hắn đưa tay lên vuốt nhẹ sống mũi, bộ dạng mệt mỏi không thể che giấu.

Ban ngày, ngồi ở trước máy tính suốt 8 tiếng đồng hồ.

Ban đêm, đã khó ngủ thì chớ, lại còn thường xuyên giật mình thức giấc.

Thần trí lúc nào cũng mơ mơ, hồ hồ.

Muốn hắn không nổi nóng với người làm cũng khó.

Khâu Kính Hựu thường xuyên khó ở.

Đâu chỉ quát nạt người làm trong nhà.

Mỗi lần đến Tập đoàn mà tâm trạng không tốt, ngay cả tài liệu quan trọng có khi cũng bị hắn không xé thì vò nát.

May mà Khâu Kính Hựu còn chưa xé rách bản hợp đồng nào.

Chỉ tội nhân viên dưới quyền của hắn.

Những tập tài liệu của các dự án quan trọng bị hắn phá hoại.

Chỉ tội nhân viên phải đi in lại.

Có khi còn phải đánh máy lại toàn bộ.

Khâu Kính Hựu vươn tay cầm lấy chai rượu trên mặt tủ đầu giường, vốn định mở nắp uống vài ngụm để định thần lại.

Nhưng khi phát hiện chai rượu trong tay đã trống rỗng, không còn một giọt rượu nào.

Hắn vô cùng tức giận, đập mạnh chai thủy tinh xuống dưới sàn nhà.

Thanh âm phát ra từ chỗ chai rượu va chạm, với bề mặt sàn nhà làm bằng cẩm thạch cao cấp, rồi vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, vang vọng trong khắp căn phòng ngủ xa hoa, rộng lớn.

Vệ sĩ, Hầu gái, người nào, người nấy đều giật mình, mà sợ hãi cúi thấp đầu xuống hơn nữa.

Bọn họ đều thầm cầu nguyện cho bản thân, hôm nay có thể bình an mà rời khỏi căn phòng này.

Hàm Minh bấy giờ đứng ngay bên cạnh giường, nhìn thấy hành động biểu lộ sự giận dữ của Khâu Kính Hựu, thì vội vàng lùi lại, để tránh những mảnh vụn thủy tinh bắn vào chân.

Không phải sai bảo Hầu gái, mà chính Hàm Minh vội vàng chạy đến chỗ tủ đựng rượu, cầm lấy một chai rượu đắt tiền, kèm một chiếc ly thủy tinh, rồi nhanh chóng quay lại đưa cho Khâu Kính Hựu.

- Thiếu gia, rượu của cậu đây...

Khâu Kính Hựu không cần ly chuyên dùng để rót rượu, mà chỉ vơ lấy chai rượu trên tay Hàm Minh, bàn tay run rẩy gấp gáp mở nắp chai, rồi đưa lên miệng uống từng ngụm rượu lớn.

Hành động vội vã của hắn, khiến thứ chất lỏng màu vàng óng ánh không vào hết trong miệng, mà tràn ra ngoài không ít, rồi men theo chiếc cằm cương nghị, mà lọt vào trong cổ áo choàng ngủ.

Hành động cứng rắn đặt chai rượu lên mặt tủ, hơi thở của Khâu Kính Hựu lúc này vẫn chưa hết hỗn loạn.

Tự nhiên, hắn lật chăn qua một bên, đặt chân xuống dưới giường, xỏ vào đôi dép đi trong nhà, được đặt ngay ngắn dưới nền cẩm thạch, đứng dậy vội vàng bước ra khỏi phòng.

Cả Hàm Minh lẫn Ngô Cẩn, đều không dám hỏi rằng hắn muốn đi đâu.

Chỉ dẫn theo người làm, vội vàng đuổi theo Khâu Kính Hựu.

Hắn nhấn nút mở cửa thang máy, rồi nhanh chân bước vào bên trong, đồng thời điều khiển cho cửa thang máy trong nhà tự động đóng lại.

Nhìn vào board hiển thị gọi tầng thang máy, phát hiện Khâu Kính Hựu muốn đi xuống tầng trệt.

Hàm Minh đoán Thiếu gia của cậu ta, chắc chắn là đi tìm Đới Hạnh San.

Cậu ta cùng người làm vội chạy xuống lầu dưới bằng đường cầu thang bộ, nhưng vẫn không đuổi kịp được tốc độ di chuyển của thang máy.

Quả nhiên, không nằm ngoài suy nghĩ của Hàm Minh, Khâu Kính Hựu thật sự xuống lầu tìm Đới Hạnh San.

Bước đi của hắn dừng lại trước cửa phòng ngủ của cô, rồi thô bạo dùng chân đạp mạnh vào cánh cửa phòng ngủ được làm bằng gỗ.

Không chịu nổi lực tác động, cửa phòng lập tức bật mở.

Trong hai tháng trở lại đây, không có đêm nào là Đới Hạnh San được ngủ ngon.

Nếu không phải là Khâu Kính Hựu bắt cô hầu hạ hắn suốt đêm, thì Đới Hạnh San một mình nằm trên giường, cũng là trằn trọc mãi mới ngủ được.

Cô lo lắng không biết ba mẹ cô bây giờ ở trong tù thế nào.

Khâu Kính Hựu có cho người hành hạ ba mẹ cô hay không.

Rồi em trai cô, không biết người trong bệnh viện có chăm sóc thằng bé tử tế hay không.

Vừa rồi, Đới Hạnh San nằm trên giường, mãi mới có thể thiếp đi được một lúc.

Thì lại bị tiếng phá cửa làm cho giật mình, vội vàng ngồi dậy.