- Mẹ, sao ông chủ lại ôm hôn mẹ? Hôm trước... con còn nhìn thấy ông chủ dùng thắt lưng da đánh mẹ.
- Mẹ với ông chủ ngoại tình sao? Nhưng ông chủ là chồng của bà chủ, là ba của Hạnh San Tiểu thư và Hoà Văn Thiếu gia mà.
Không phải là Khâu Kính Hựu.
Năm đó, đứa trẻ ngồi bên cạnh thủ thỉ với Nhâm Tẫn Xuân là Nhâm Kính Hựu.
Nhâm Kính Hựu không có ba, từ khi mới vừa chào đời, hắn đã mang họ của mẹ.
Trước lời chất vấn của một đứa bé non nớt, Nhâm Tẫn Xuân dịu dàng ôm con trai vào trong lòng.
Bởi vì, bà cao hơn Nhâm Kính Hựu một cái đầu, nên hắn mới không nhìn thấy lúc bấy giờ mẹ của mình đã rơi nước mắt.
- Không phải! Mẹ với ông chủ không có ngoại tình. Người nước ngoài họ thường ôm, hôn nhau thay cho lời chào.
- Ông chủ muốn dạy mẹ một số cách chào hỏi của người phương Tây, để ít nữa có khách nước ngoài của ông chủ đến, mẹ đỡ bị bỡ ngỡ mà thôi.
- Còn ông chủ đánh mẹ là vì mẹ làm sai. Nếu như con làm chuyện sai trái, mẹ cũng sẽ đánh con để dăn dạy.
Thời khắc ấy, trong lòng Nhâm Tẫn Xuân chỉ muốn nói với con trai câu “mẹ làm tất cả mọi chuyện, đều là vì con”.
Nhâm Kính Hựu ôm chặt lấy mẹ của mình, thành thật mà nói.
- Nếu vậy... Kính Hựu hứa sẽ ngoan, sẽ nghe lời mẹ và ông bà chủ, để không bị đánh đòn.
- Nhưng mà... mẹ cũng phải hứa với Kính Hựu là không được làm sai, để bị ông chủ đánh đòn nữa. Nếu không... con sẽ rất đau lòng!
Thằng bé bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhâm Tẫn Xuân đang khóc, thì liền vô cùng lo lắng.
- Kính Hựu nói sai chuyện gì rồi à? Sao mẹ lại khóc?
Điều mà bà muốn che giấu, tự nhiên lại bị Nhâm Kính Hựu phát hiện.
Nhâm Tẫn Xuân vội vàng đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt trên mặt, yếu ớt nở một nụ cười.
- Không có. Chỉ là bụi bay vào mắt thôi, chứ mẹ đâu có khóc đâu.
- Mẹ hứa với Kính Hựu là sau này mẹ sẽ không làm chuyện gì sai, để bị đánh đòn nữa.
Mãi về sau, Nhâm Kính Hựu mới biết bản thân bị chính mẹ ruột của mình lừa gạt.
Nhâm Tẫn Xuân với Đới Mộ Hàn đâu đơn giản chỉ là ngoại tình.
Giữa mẹ hắn và Gia chủ Đới gia đã có một thỏa thuận ngầm với nhau.
Rằng nếu như Nhâm Tẫn Xuân chấp nhận làm nô lệ tình dục cho Đới Mộ Hàn, thì ông ta sẽ để cho Nhâm Kính Hựu được học hành đàng hoàng.
Còn nếu không, ông ta sẽ nói với vợ mình rằng mẹ của Nhâm Kính Hựu cố tình quyến rũ ông ta, để mẹ con Nhâm Tẫn Xuân không chỉ bị đuổi ra khỏi nhà, mà còn khó tồn tại được ở cái đất Đại Lục này.
Bị bức ép đến đường cùng, mẹ của Nhâm Kính Hựu đành phải đồng ý trở thành người phụ nữ trong bóng tối của Đới Mộ Hàn.
Ba của Đới Hạnh San có sở thích bạo lực, nên trong suốt quãng thời gian cuối đời của Nhâm Kính Hựu, thường xuyên bị Đới Mộ Hàn đánh đập, hành hạ.
Nhưng giấy làm sao mà gói được lửa.
Rồi đến một ngày, Phu nhân Đới gia cũng biết chuyện Nhâm Tẫn Xuân và Đới Mộ Hàn gian díu với nhau.
...
- Bà chủ, con cầu xin bà...! Xin bà tha cho mẹ con.
Ngày mà mẹ của Đới Hạnh San phát hiện, Nhâm Tẫn Xuân ngủ với chồng của bà ta.
Bà ta đã cho người trói mẹ của Nhâm Kính Hựu vào một cái cột trong sân nhà, rồi dùng dây thừng liên tục quật vào người Nhâm Tẫn Xuân.
Đến nỗi, bộ quần áo cũ của Nhâm Tẫn Xuân không chịu nổi lực ma sát của chiếc dây dợ, mà bị rách ra ở nhiều chỗ.
Khuôn mặt của bà ngày càng trắng bệnh, do miệng vết thương không ngừng chảy máu.
Tóc tai rối bời, quằn quại gào khóc trong đau đớn.
Nhâm Kính Hựu nhìn thấy mẹ bị người làm của nhà họ Đới hành hạ, đánh đập hết sức dã man, giống như bọn họ muốn tước đoạt cả mạng sống của Nhâm Tẫn Xuân.
Hắn nhìn thấy mà vô cùng đau lòng.
Không thể đứng yên nhìn mẹ đang từng giây, từng phút chết dần, chết mòn.
Nhâm Kính Hựu quỳ xuống nền gạch trong sân, liên tục dập đầu đến chảy máu.
Mong sao mẹ của Đới Hạnh San là bà Tú Uyển, có thể tha cho Nhâm Tẫn Xuân.
Nhưng sự thành khẩn van xin của Nhâm Kính Hựu, chỉ đổi lại được những lời nói không có một chút tình người từ bà Tú Uyển.
- Con mẹ mày đi lang chạ với đàn ông bên ngoài, đẻ ra thứ tạp chủng không có cha như mày. Tao đã rủ lòng thương, cho mẹ con nhà chúng mày cái ăn, cái mặc.
- Thế mà con mẹ mày lại không biết điều, dám đi quyến rũ chồng bà à?
Rồi bà ta quay sang ra lệnh cho người làm, vẫn còn đang tra tấn Nhâm Tẫn Xuân.
- Chúng mày... tiếp tục đánh. Tốt nhất là đánh chết con đàn bà lăng loàn, trắc nết này cho bà.
Đúng lúc ấy, trên bầu trời sấm sét không ngừng, mây đen ùn ùn kéo đến, từng hạt mưa xối xả đổ xuống, hoà lẫn với máu tươi dưới nền gạch.
Người làm nghe theo chỉ thị của bà lớn, vẫn tiếp tục quậy mạnh dây thừng vào người Nhâm Tẫn Xuân.
Nhìn thấy mẹ của mình bấy giờ như cá đã nằm trên thớt, hơi thở thoi thóp.
Khâu Kính Hựu trộm nghĩ, mất đi Nhâm Tẫn Xuân, thì hắn cũng chẳng còn thứ gì phải luyến tiếc trên cõi đời này nữa.
Thế là hắn bạo gan cãi lại Tú Uyển.
- Nếu như chồng bà là người đàng hoàng, tử tế, thì mẹ tôi có thể thành công leo lên giường của ông ta sao?
- Có trách thì trách bà không được mặn mà bằng mẹ tôi, nên ông ta mới mèo mả gà đồng sau lưng bà.
Đới Mộ Hàn lúc bấy giờ cũng có mặt, nhưng ông ta cư nhiên lại mặc kệ sự sống chết của Nhâm Tẫn Xuân.
Nhưng khi nghe Nhâm Kính Hựu ám chỉ ông ta không phải người đàng hoàng, tử tế.
Đới Mộ Hàn lập tức nổi giận.
- Á à... tao cho mày ăn học tử tế, để bây giờ mày láo với tao hả thằng kia? Chúng mày đâu, đánh cả thằng oắt con này cho tao.
Đám người này quả thật là mất nhân tính, ngay cả một đứa bé cũng không tha.
Người làm theo lệnh ông chủ, đè Nhâm Kính Hựu nằm sấp xuống dưới nền gạch, rồi dùng gậy liên tục đánh vào người hắn.
Nhìn thấy sự vô tình của Đới Mộ Hàn, Nhâm Tẫn Xuân biết bản thân cho dù có van xin, thì vợ chồng ông ta cũng sẽ không bao giờ tha cho mẹ con bà.
Thể xác rướm máu dấy lên những cơn đau âm ỉ, nhưng cũng không thể đau bằng tấm lòng của một người mẹ, khi tận mắt nhìn thấy con mình bị người khác hành hung.
Nhâm Tẫn Xuân cố hết sức vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi dây trói, để ngay lập tức chạy đến, dùng thân mình che chở cho Nhâm Kính Hựu.
Xong, tất cả những hành động mà bà làm, đều trở nên vô ích.
Bất lực, Nhâm Tẫn Xuân chỉ có thể đau đớn, gào khóc gọi con.
- Con ơi...!
Dựa vào thái độ của vợ chồng Đới Mộ Hàn, cho dù mẹ con Nhâm Kính Hựu có bị người làm đánh chết, chắc có lẽ bọn họ cũng chẳng mảy may quan tâm.
Tú Uyển lại quay sang nhắc nhở Đới Mộ Hàn.
- Lần này, tôi nể mặt các con nên mới tha cho anh. Còn có lần sau thì anh biết tay tôi.
Một tia sét loé sáng trên bầu trời, cũng là lúc Nhâm Tẫn Xuân mất hết ý thức.
Người làm chỉ nghĩ là bà ngất, nhưng tạt cả một thau nước lạnh vào mặt Nhâm Tẫn Xuân, cũng không thấy người tỉnh lại.
Một người đặt tay lên mũi mẹ của Nhâm Kính Hựu, sắc mặt lập tức tái mét, khi phát hiện Nhâm Tẫn Xuân đã không còn thở nữa.
Tên đầy tớ run rẩy nói với ông bà Đới.
- Ông bà ơi! Hình như... hình như cô ta chết... chết rồi!
Năm đó, Nhâm Tẫn Xuân mới có hơn ba mươi tuổi. Gọi bằng “cô” cũng không có gì là không thỏa đáng.
Một đứa trẻ chỉ mới mười bốn tuổi như Nhâm Kính Hựu, thế mà lại có thể kiên cường chống đỡ với từng gậy vụt xuống cơ thể, không kêu một tiếng nào.
Nhưng khi nghe người làm nói mẹ hắn chết rồi, Nhâm Kính Hựu không dám tin vào tai mình.
Hắn liên tục lắc đầu phủ nhận, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Tú Uyển nghe nói Nhâm Tẫn Xuân đã chết.
Ban đầu, bà ta cùng Đới Mộ Hàn cũng có chút kinh hãi.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, Tú Uyển lại mạnh miệng nói.
- Cô ta đáng chết! Anh trai tôi là Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố. Các người sợ cái gì?
- Còn thằng Kính Hựu, tiếp tục đánh. Tốt nhất là cho nó đi theo mẹ nó luôn đi.
Có lẽ khi ấy, bà ta cũng sợ nếu như để Nhâm Kính Hựu sống sót, về sau chắc chắn sẽ để lại hậu họa.
Dù sao cũng đã lỡ đánh chết người rồi.
Giết thêm một người nữa cũng có sao?
Người làm cho rằng anh trai Tú Uyển là Cục trưởng Cục Cảnh sát, có thể che chở cho bọn họ.
Cho nên, bọn họ cũng không sợ gì nữa, mà tiếp tục đánh Nhâm Kính Hựu.
Máy tươi từ xác thịt của hai mẹ con Nhâm Tẫn Xuân chảy xuống, hoà cùng với nước mưa, tạo thành những vũng máu trên mặt đất.
Theo từng lần chiếc gậy vụt xuống phần lưng, cơ thể Nhâm Kính Hựu nảy lên.
Hai lòng bàn tay hắn cuộn thành nắm đấm.
Cơ thể ướt sũng từ đầu đến chân.
Cặp mắt đỏ ngầu đem theo sự căm phẫn tột cùng, nhìn chằm chằm vào cặp vợ chồng đang đứng trên bậc thềm trước nhà chính kia.
Nhâm Kính Hựu đột nhiên hét lớn.
- Mẹ con tôi cho dù có thành ma, cũng không tha cho ông bà đâu. Rồi nhà họ Đới các người sẽ sớm phải gặp quả báo mà thôi.
Nói như thế cũng không khiến hắn tránh khỏi việc bị đánh.
Một lúc sau, Nhâm Kính Hựu cuối cùng cũng không chịu được nữa, mà gục mặt xuống nền gạch lạnh lẽo.
Ngô Cẩn khi ấy là Quản gia của nhà họ Đới.
Nhìn thấy hắn gục tại chỗ, ông vội vàng chạy lại, đưa tay đặt ngang mũi của Nhâm Kính Hựu.
Bởi vì lúc đó trời mưa rất lớn.
Nếu chỉ kiểm tra hơi thở bằng cách đặt tay lên mũi, sẽ không thể nào biết chính xác hắn còn sống hay không.
Nhưng Ngô Cẩn sau khi kiểm tra, lại đứng dậy nói với ông bà Đới rằng Nhâm Kính Hựu cũng chết rồi.
Tú Uyển nghe thế lại bảo.
- Chúng mày đem xác hai mẹ con nó ra vùng ngoại ô hẻo lánh, rồi chôn cất cẩn thận. Đừng để người khác phát hiện.
Hôm đó, Ngô Cẩn cùng hai tên đầy tớ nữa đánh ô tô, theo lời ông bà chủ đem xác mẹ con Nhâm Tẫn Xuân ra ngoại ô.
Nào ngờ, khi lôi thi thể hai người bọn họ ra từ trong cốp xe, ông lại phát hiện Nhâm Kính Hựu vẫn còn sống.
Thế nhưng... hơi thở của hắn lúc bấy giờ vô cùng yếu ớt.
Ngô Cẩn biết là không thể giấu hai người đi theo ông đến bìa rừng, chuyện Nhâm Kính Hựu vẫn còn sống.
Bằng không... bọn họ chắc chắn sẽ đem hắn đi chôn, giống như lời căn dặn của bà chủ.
Cho nên, Quản gia đành phải nói sự thật.
Và ông cũng thuyết phục bọn họ hãy giữ lại mạng sống cho Nhâm Kính Hựu.
- Thằng bé này còn sống là do ý trời. Nếu như bây giờ chúng ta cố tình chôn sống nó, thì tức là đang làm trái ý trời. Mà làm như thế, lương tâm của cả tôi và hai anh, đều sẽ không thể thanh thản.
- Đứa bé này vô tội. Dù sao mẹ nó cũng mất rồi. Thôi thì... chúng ta hãy tha cho nó.
Cả hai người đàn ông kia, sau khi nghe Ngô Cẩn nói, thì liền cảm thấy khó xử.
- Nhưng... nếu bây giờ chúng ta giữ lại mạng cho nó. Lỡ như ông bà chủ biết thì phải làm thế nào?
Quản gia ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách.
- Để ngày mai tôi kiếm cớ, xin ông bà chủ cho về quê ít hôm, rồi đem thằng bé rời khỏi thành phố này.
- Chuyện này, tôi không nói, các anh cũng không nói, thì sẽ không ai biết được đâu.
Hai người kia cuối cùng cũng đồng ý giữ lại mạng sống cho Nhâm Kính Hựu.
Năm đó, Ngô Cẩn thật sự đã đưa Nhâm Kính Hựu rời khỏi thành phố.
Ông những tưởng mọi chuyện đã kết thúc.
Chỉ là không ngờ, 10 năm sau Nhâm Kính Hựu lại quay trở lại báo thù nhà họ Đới.