Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 129: Tôi là nể mặt hai đứa nhỏ trong bụng cô.




Để cho đám Bác sĩ cùng Chuyên gia dinh dưỡng ra ngoài.

Khâu Kính Hựu bây giờ, vẫn không thể dừng lại hành động, dùng tay xoa xoa cái bụng, phía sau lớp áo lụa của Đới Hạnh San.

Cô cũng không dám ngăn cản, mà chỉ có thể ngồi im, nhìn theo từng hành động của hắn.

Hôm nay, có vẻ tâm trạng Khâu Kính Hựu thật sự rất tốt.

Nụ cười vui vẻ cứ thế nở rộ trên khoé môi.

Mà Đới Hạnh San rất hiếm khi được nhìn thấy, kể từ khi bọn họ gặp lại.

- Bảo bối của ba, không biết hai con sẽ là nam hay nữ, trai hay gái nhỉ? Nếu có thể là một trai và một gái, thì thật sự rất tốt!

Lúc trước, hắn từng rất hy vọng rằng, cái thai trong bụng của cô là thai đôi.

Và Khâu Kính Hựu đã được như ý muốn.

Hắn mong lần này, điều ước của mình cũng sẽ trở thành hiện thực.

Khâu Kính Hựu thật sự muốn có một đứa con gái, xinh đẹp và lương thiện giống như Đới Hạnh San.

Bên cạnh đó, cũng muốn có một đứa con trai.

Để sau này sẽ kế thừa tài sản của hắn.

Còn trong suy nghĩ của Đới Hạnh San, cho dù hai đứa bé trong bụng của cô là con trai hay con gái.

Thì cô cũng đều phải lo lắng cho chúng như nhau.

Khâu Kính Hựu trò chuyện với hai đứa nhỏ, trong bụng Đới Hạnh San một hồi.

Tự nhiên lại ngồi thẳng người lên mà nói với cô.

- Thấy cô cũng đã đỡ ốm nghén rồi. Cũng nhân ngày tôi biết được cô đang mang thai đôi, tôi sẽ cho phép cô đến thăm Đới Hoà Văn.

- Thay đồ đi, rồi tôi đưa cô đi.

Nghe thấy lời hắn nói, gương mặt Đới Hạnh San cũng vẫn chẳng thể tươi tắn.

Nhưng ít nhất ngay lúc này, được gặp mặt em trai.

Có thể khiến cô cảm thấy được an ủi.

- Cảm ơn Thiếu gia!

Dứt lời, Đới Hạnh San chậm rãi đứng dậy.

Bước đến mở cửa tủ gỗ, chọn cho mình một chiếc váy xoè dáng rộng, mà Khâu Kính Hựu mới mua cho cô.

Rồi xoay người bước vào bên trong nhà tắm.

Trong lúc Đới Hạnh San vào nhà tắm thay quần áo.

Thì hắn ở bên ngoài cũng tranh thủ thời gian, dùng một chiếc áo phông có ve cổ, kèm với một chiếc quần Âu, thay thế cho bộ quần áo lụa trên người.

Đới Hạnh San không bao lâu thì thay xong quần áo, mở cửa nhà tắm bước ra ngoài.

Khâu Kính Hựu rảo bước về phía cô.

Lại dùng hai tay chủ động, nhấc bổng cơ thể Đới Hạnh San lên.

Cứ thế mà rời khỏi phòng ngủ.

Lúc bọn họ ở trong thang máy, Khâu Kính Hựu còn không quên dặn dò.

- Một lát, gặp mặt em trai cô thì cũng đừng có quá xúc động, kẻo lại ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ trong bụng cô.

Dặn thì dặn cho có vậy thôi.

Chứ hắn cũng biết rõ cảm xúc của con người, làm sao có thể nói kiềm chế, là kiềm chế được?

Chính bản thân Khâu Kính Hựu, có nhiều khi còn không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Huống hồ là Đới Hạnh San.

Hai tay cô vẫn theo quán tính ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng đáp.

- Vâng, em biết rồi!

Cửa thang máy vừa mở ra, Khâu Kính Hựu thẳng đường ôm Đới Hạnh San ra ngoài.

Đợi Hàm Minh mở cửa chiếc xe hơi đã chuẩn bị sẵn.

Hắn liền đặt cô vào trong xe.

Bản thân cũng ngồi vào vị trí bên cạnh Đới Hạnh San.

Đợi một đoàn siêu xe chạy ra khỏi biệt thự rồi, Khâu Kính Hựu mới lại nói.

- Lát nữa, nếu có muốn ăn gì thì phải nói. Đừng để đến lúc về nhà rồi mới bảo. Vệ sĩ lại phải mất công đi mua.

- Vâng, em biết rồi!

Đới Hạnh San căn bản chỉ đáp cho có lệ.

Chứ dựa vào mối quan hệ giữa cô và Khâu Kính Hựu hiện tại.

Đới Hạnh San thật chẳng dám đòi hỏi gì từ hắn, ngoài những chuyện liên quan đến người thân của cô.

...

Kể từ sau khi tìm được Đới Hạnh San trở về.

Khâu Kính Hựu không còn để Vệ sĩ canh chừng, trước phòng bệnh của Đới Hoà Văn nữa.

Bởi vì, hắn nghĩ một người thực vật đã chết não giống như Đới Hoà Văn.

Chẳng có gì để phải trông nom cả.

Hơn nữa, bây giờ trong phòng bệnh của Đới Hoà Văn, đã có nắp đặt camera.

Thì lại càng chẳng cần Vệ sĩ phải canh giữ.

Vốn dĩ, Khâu Kính Hựu có thể đưa Đới Hoà Văn về biệt thự của mình, rồi thuê người chăm sóc cậu ta.

Nhưng hắn lại không làm như thế.

Bởi vì, nếu như để Đới Hoà Văn ở gần Đới Hạnh San.

Thì chắc chắn mỗi phút, mỗi giây, cô sẽ đều ở bên cạnh em trai của mình.

Như vậy, thì làm gì còn thời gian dành cho Khâu Kính Hựu nữa.

Cho nên, để Đới Hoà Văn ở bệnh viện là phương án tốt nhất.

Đội ngũ Bác sĩ, Y tá ở đây chăm sóc cậu ta cũng hết sức tận tình.

Không thua người nhà là bao.

Vệ sĩ giúp mở cửa phòng bệnh, để Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu có thể tiến vào bên trong.

Mặc dù, trước đó Khâu Kính Hựu đã nhắc nhở.

Đó là khi đến thăm Đới Hoà Văn, cô không được quá xúc động.

Gần một tháng qua, cũng được nhìn thấy Đới Hoà Văn thông qua màn hình ti vi.

Nhưng khi nhìn thấy em trai bằng da, bằng thịt xuất hiện ngay trước mắt.

Đới Hạnh San vẫn không cầm lòng được, mà rơm rớm nước mắt.

Cô vội vàng bước đến, ngồi phịch xuống ghế gỗ bên cạnh giường bệnh.

Vươn tay nắm lấy bàn tay lành lạnh của Đới Hoà Văn, sụt xịt nói.

- Hoà Văn, chị đến thăm em đây. Chị xin lỗi...! Xin lỗi vì bây giờ mới lại có cơ hội đến thăm em!

- Em ở trong này một mình, có phải cảm thấy rất cô đơn hay không?

Thật ra, Đới Hạnh San cũng giống như em trai cô.

Cho dù biệt thự của Khâu Kính Hựu có rất nhiều người.

Nhưng cô vẫn cảm thấy cô đơn và lạc lõng.

Những lúc bị Khâu Kính Hựu ghẻ lạnh.

Cho dù có ấm ức, thì Đới Hạnh San cũng chẳng thể chia sẻ với ai.

Mặc dù ở trong bệnh viện, mỗi ngày Đới Hoà Văn vẫn đều đặn được truyền dinh dưỡng, vào cơ thể qua đường tĩnh mạch.

Nhưng mỗi một lần đến đây, là Đới Hạnh San lại cảm thấy, cơ thể của Đới Hoà Văn gầy đi.

Dinh dưỡng được chuyển vào cơ thể dưới dạng dung dịch, thì làm sao có thể so bì với dinh dưỡng có trong các loại thực phẩm.

Mà con người hấp thụ trực tiếp qua miệng, đến thực quản, rồi đổ thẳng về dạ dày kia chứ?

Khâu Kính Hựu đứng bên cạnh Đới Hạnh San, nhìn thấy cô xúc động đến rơi nước mắt.

Thậm chí, còn tự trách bản thân vì đã để Đới Hoà Văn ở đây một mình.

Thì cũng không không nói gì.

Khiến chị em Đới Hạnh San không được ở gần nhau.

Toàn bộ lỗi này đều là do hắn.

Thấy cô như vậy, Khâu Kính Hựu cũng cảm thấy đau lòng.

Nhưng lại không thể mở miệng an ủi Đới Hạnh San.

Mà chỉ có thể im lặng đứng một bên, nhìn cô nói chuyện với Đới Hoà Văn trong những tiếng nức nở, nghẹn ngào.

Đới Hạnh San ở bên cạnh em trai suốt bốn tiếng đồng hồ, cũng nói chuyện với Đới Hoà Văn trong suốt bốn tiếng.

Cứ như là nói không bao giờ hết chuyện.

Nhưng chẳng có câu nào, cô nhắc đến hai đứa bé trong bụng.

Nếu như không có mặt Khâu Kính Hựu ở trong phòng.

Đới Hạnh San chắc chắn sẽ hỏi em trai mình, rằng sự tồn tại của hai đứa nhỏ trong bụng cô, là đúng hay sai?

Nhưng Khâu Kính Hựu lại ở ngay bên cạnh, nên Đới Hạnh San chẳng muốn nhắc đến chúng nó.

Đến buổi trưa, bọn họ vẫn chưa rời khỏi bệnh viện.

Khâu Kính Hựu sợ mẹ con Đới Hạnh San đói, nên đã kêu Vệ sĩ đi mua cho cô một bát cháo dinh dưỡng.

Nhưng trước mặt là người em trai, luôn nằm im không nhúc nhích, suốt gần hai năm qua.

Cho dù cháo có ngon đến mức nào, Đới Hạnh San căn bản cũng vẫn là không muốn ăn thôi.

May mà có Khâu Kính Hựu ở bên cạnh khuyên nhủ, cô mới ăn được vài thìa.

Đến đầu giờ chiều, Khâu Kính Hựu mới nhỏ nhẹ nhắc nhở Đới Hạnh San nên trở về.

Đới Hạnh San ở bên cạnh em trai, suốt mấy tiếng đồng hồ như thế.

Nhưng khi sắp phải rời đi, cô vẫn có chút lưu luyến.

Nếu như không có sự nhắc nhở của Khâu Kính Hựu.

Thì chắc bây giờ Đới Hạnh San vẫn chưa muốn trở về.

Lần này, rời khỏi bệnh viện.

Không biết khi nào, cô mới lại có cơ hội được đến thăm Đới Hoà Văn nữa.

Đến khi ngồi vào trong xe hơi rồi, đoàn xe của Khâu Kính Hựu cũng đang chầm chậm, chạy ra khỏi khu vực đỗ xe của bệnh viện.

Đới Hạnh San vẫn luyến tiếc, quay đầu lại nhìn về phía toà nhà, của khu vực mà em trai cô đang ở đó.

Khâu Kính Hựu nhìn thấy cảnh này.

Nhịn không được mà vòng tay nhẹ nhàng điều chỉnh, để khuôn mặt của Đới Hạnh San nhìn về phía trước.

- Đừng nhìn nữa.

Cô quay đầu lại nhìn hắn, rồi lại cúi đầu xuống mà không nói gì.

Cái vẻ mặt ủ rũ đó của Đới Hạnh San.

Thật khiến Khâu Kính Hựu cảm thấy khó chịu.

- Được rồi! Đừng có trưng ra bộ mặt buồn bã đó nữa. Đới Hoà Văn trở thành người thực vật, đến bây giờ đâu phải ngày một, ngày hai.

- Bác sĩ nói phụ nữ mang thai mà khóc nhiều, rồi vẻ mặt lúc nào cũng như đưa đám, là khi sinh con ra sẽ xấu lắm đấy!

- Bây giờ, tôi sẽ đưa cô đến trung tâm mua sắm. Cô thích mua gì cũng được.

Bây giờ, Đới Hạnh San làm gì còn tâm trạng đi mua sắm nữa chứ.

Cho dù Khâu Kính Hựu có dọa nạt, rằng nếu như cô còn bày ra vẻ mặt ảm đạm như thế này.

Thì vẻ mặt của hai đứa trẻ trong bụng Đới Hạnh San, khi sinh ra sẽ xấu.

Nét mặt của Đới Hạnh San vẫn chẳng hề có sự thay đổi.

Thấy cô im lặng không nói gì.

Hắn chỉ đành bất lực mà thở dài.

Nhưng một lát sau, Đới Hạnh San tự nhiên lại ngẩng đầu nhìn Khâu Kính Hựu.

Ngập ngừng một chút, rồi cũng quyết định nói.

- Không đến trại giam... nhưng em có thể xin Thiếu gia... cho em được nghe giọng nói của ba mẹ em, được không?

Mặc dù ba mẹ cô là tội phạm, bị kết án tù chung thân.

Nhưng có vẻ Quản giáo của trại giam rất nể sợ Khâu Kính Hựu.

Yêu cầu Quản giáo cho Đới Hạnh San, được nói chuyện điện thoại với ba mẹ cô.

Đối với hắn mà nói, chắc chắn không phải việc gì khó khăn.

Sau khi đến bệnh viện thăm em trai, tự nhiên Đới Hạnh San lại thấy nhớ ba mẹ vô cùng.

Nhớ những ngày tháng, cả nhà cô bốn người vui vẻ bên nhau.

Đối với ba mẹ của mình mà nói.

Đới Hạnh San vừa giận lại vừa thấy thương.

Cho dù họ có là người, đã bức chết mẹ ruột của Khâu Kính Hựu.

Thì họ vẫn là ba mẹ của Đới Hạnh San.

Nhìn thấy cô buồn bã như vậy.

Khâu Kính Hựu thật không nỡ từ chối.

Chỉ đành đồng ý với yêu cầu của Đới Hạnh San.

- Thôi, được rồi! Tôi là nể mặt hai đứa nhỏ trong bụng cô, nên mới đồng ý với lời đề nghị này của cô đấy. Người khác, không phải muốn gọi cho tù nhân lúc nào cũng được đâu.

Nhận được sự đồng ý của hắn.

Nét mặt của cô rất nhanh cũng đã bớt ảm đạm hơn.

Đới Hạnh San thật sự rất mong chờ, được nghe thấy giọng nói của ba mẹ cô.

Không có số điện thoại của Quản giáo, nơi giam giữ vợ chồng Đới Mộ Hàn.

Hắn chỉ đành gọi cho Cục trưởng Cục Cảnh sát.

Thấy người ở đầu dây bên kia có dấu hiệu bắt máy.

Khâu Kính Hựu cũng không vòng vo, mà trực tiếp nói.

- Ông gọi điện đến trại giam, kêu người sắp xếp để vợ chồng Đới Mộ Hàn, nói chuyện điện thoại một lúc.

Thường thì phạm nhân được phép gọi điện thoại cho người thân.

Nhưng không phải muốn gọi lúc nào cũng được.

Mà chỉ được gọi vào ngày mà cán bộ tổ chức, cho phạm nhân liên lạc với người thân, mỗi tháng một lần.

Mỗi cuộc gọi không được vượt quá mười phút.

Nhưng dựa vào quan hệ giữa Khâu Kính Hựu với Thất Đằng.

Thì bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể liên lạc được với phạm nhân.

Chiếc siêu xe của Khâu Kính Hựu, vẫn băng băng chạy trên đường quốc lộ.

Đến khi dừng lại trước trung tâm mua sắm, thì hắn cũng vừa vặn nhận được một cuộc điện thoại.

- Khâu Thiếu gia, tôi là Quản giáo trại giam, gọi cho cậu theo lệnh của Cục trưởng Thất. Vợ chồng Đới Mộ Hàn đang ở đây. Không biết cậu có muốn nói chuyện với bọn họ luôn không ạ?

Khâu Kính Hựu không đưa điện thoại cho Đới Hạnh San.

Mà chủ động mở loa ngoài, rồi lạnh lùng nói với tên Quản giáo.

- Đưa máy cho bọn họ.

Không khí nhất thời rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Cho đến khi đoán được, Quản giáo đã đưa điện thoại cho ba mẹ cô.

Đới Hạnh San mới mở lời.

- Ba, mẹ, hai người có nghe thấy giọng nói của con không? Con là Hạnh San đây.

Đầu dây bên kia rất nhanh, đã vang lên giọng nói của Chuyên Tú Uyển, kèm với đó là sự nghẹn ngào.

Dường như bà ta cũng đang rất xúc động, khi lâu lắm rồi mới lại được, nghe thấy giọng nói của con gái.

- Hạnh San, mẹ đây. Mẹ nhớ con lắm! Con ở bên cạnh Khâu Thiếu gia, sống có tốt không?

10 năm trước, bà ta còn gọi Khâu Kính Hựu là thằng này, thằng kia.

Thế mà bây giờ, cũng đã biết gọi một tiếng “Khâu Thiếu gia“ rồi.

Đới Hạnh San ngẩng đầu, dò xét biểu cảm trên mặt hắn.

Ở trước mặt Khâu Kính Hựu, cô đương nhiên không thể có sao nói vậy.

Hơn nữa, Đới Hạnh San cũng không muốn ba mẹ ở trong tù, lại phải lo lắng cho cô.

- Khâu Thiếu gia đối xử với con rất tốt! Đối đãi với con, giống như những người làm khác trong nhà vậy. Không hề phân biệt đối xử. Ba mẹ yên tâm nha!

- Ba mẹ sống ở trong đấy có tốt không? Có còn người nào ức hiếp ba mẹ nữa không?

Lời nói ra khỏi miệng rồi, Đới Hạnh San mới nhận ra bản thân đã lỡ lời.

Lại giật mình nhìn tới Khâu Kính Hựu.

Lần trước, chuyện ba mẹ cô bị tù nhân khác đánh đập, đều là do hắn sắp xếp.

Bây giờ, Đới Hạnh San nói như thế này.

Khác gì đang ngấm ngầm muốn thăm dò, xem Khâu Kính Hựu có cho người, hành hạ ba mẹ cô nữa hay không?

Nhưng khi Đới Hạnh San nhìn nên, thì thấy vẻ mặt của hắn cũng không thể hiện sự tức giận.

Dường như không có ý định trách móc cô.

Trong lòng Đới Hạnh San cũng bớt sợ hãi hơn.

- Ba mẹ ở đây không còn bị đánh giống như lúc mới vào nữa. Chỉ là bình thường ở nhà có người hầu, kẻ hạ nó quen rồi.

- Bây giờ, vào đây phải lao động tay chân. Vẫn có chút không quen. Buổi tối về phòng giam, cứ có cảm giác toàn thân đau ê ẩm.

Là giọng của Đới Mộ Hàn.

Khâu Kính Hựu nghe ông ta lại kể lể với con gái.

Nhịn không được liền chen vào nói một câu.

- Không quen thì làm nhiều sẽ quen. Yên tâm đi! Hai ông bà còn phải ở trong tù cả đời. Tương lai còn rất nhiều thời gian, để thích nghi với cuộc sống lao động khổ sai.

- Trước kia, mẹ tôi phải làm việc cả ngày. Thế mà vẫn phải phục vụ ông, rồi còn bị ông đánh đập, hành hạ. Sao bà ấy vẫn có thể chịu được? rong khi bà ấy là phụ nữ, còn ông là đàn ông?