Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 128: Chẳng có tư cách gì.




Sau khi biết được lời mà Khâu Kính Hựu vừa nói, hoàn toàn không phải chỉ là đùa cho vui.

Mao Duệ càng thêm bàng hoàng.

Vậy là số tiền 3 tỷ của ông ta, cứ như vậy không cánh mà bay hay sao?

Không! Không thể như thế được.

Mao Duệ không thể cứ thế mà chấp nhận, sự thật phũ phàng như thế này được.

Lần này thì không còn nể nang gì nữa, ông ta trực tiếp trở mặt.

- Chủ tịch Khâu, cậu cố tình chơi tôi đúng không? Rõ ràng lúc đầu, không phải chính miệng cậu đảm bảo với tôi, là khi tôi đầu tư vào trái phiếu, thì lợi nhuận hằng năm sẽ là 12 phần trăm hay sao?

- Cho dù cậu có đem tiền của tôi đi đầu tư, vào các hạng mục của Tập đoàn khác. Thì một ông chủ lớn như cậu, cũng phải biết tìm hiểu xem doanh nghiệp nào có tiềm năng, rồi mới đầu tư vào chứ?

- Tôi ký hợp đồng với cậu. Tại sao bây giờ cậu có thể rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm như thế được?

Đàm phán không được, Mao Duệ trực tiếp chuyển sang đe dọa Khâu Kính Hựu.

- Bây giờ, tôi không cần lợi nhuận gì nữa. Nhưng tôi yêu cầu cậu, hoàn trả số tiền 3 tỷ kia cho tôi. Bằng không, tôi sẽ kiện cậu vì tội lừa đảo, chiếm đoạt tài sản đấy.

Nghe ông ta nhắc đến việc kiện tụng, bộ dạng của Khâu Kính Hựu vẫn rất thản nhiên, không hề có một chút hoảng sợ.

Suốt 10 năm nay, giết người, buôn lậu, rửa tiền... bao nhiêu việc xấu xa, hắn cũng đều đã làm qua.

Khâu Kính Hựu sớm đã phạm pháp rồi!

Lý nào lại sợ mấy lời dọa nạt của Mao Duệ?

- Chủ tịch Mao nói vậy thì oan cho tôi quá! Giấy trắng, mực đen viết rất rõ ràng. Tôi cho ngài đọc kỹ rồi mới ký tên. Sao bây giờ ngài lại nói là tôi chơi ngài?

- Lời đảm bảo bằng miệng thì làm gì có giá trị.

- Không biết Chủ tịch Mao có từng nghe qua câu “không phải thứ gì lấp lánh cũng là vàng” hay chưa?

- Chúng ta đều là người làm ăn, tất cũng phải hiểu rõ là thông tin nội bộ, thì không được phép để nó lọt ra ngoài.

- Ban đầu, khi tin tức Tập đoàn Vạn Thiên vỡ nợ chưa được truyền ra ngoài. Tôi cảm thấy đó là một Tập đoàn có tiềm năng, có khả năng đem lại lợi nhuận cho ngài, nên mới đầu tư vào đó.

- Ai mà biết được sau khi đầu tư vào, thì mới phát hiện ra Tập đoàn đó đang đứng trước nguy cơ phá sản.

- Trong hợp đồng tôi đưa cho ngài đã ghi rất rõ ràng, đó là bên phía ngân hàng chúng tôi không chịu trách nhiệm đảm bảo về lợi nhuận, cũng như là vốn đầu tư của ngài.

- Bây giờ, nếu ngài muốn đi kiện thì cứ việc. Nhưng tôi muốn nhắc nhở ngài một câu, cận thận không khéo chẳng những kiện không được, mà còn bị kiện lại vì tội vu khống đấy.

Chuyện Tập đoàn Vạn Thiên vỡ nợ là có thật.

Nhưng Khâu Kính Hựu không đem tiền của Mao Duệ đầu tư vào đó, mà đã đem đi đầu tư vào một dự án địa ốc vô cùng tiềm năng.

Lợi nhuận của số tiền đó, bây giờ đã lên tới con số hơn một trăm triệu đô.

Nhưng hắn lại không muốn trả lại cho ông ta nữa.

Cho nên, mới cố tình bịa ra một câu chuyện, là số tiền đầu tư của Mao Duệ đã bị mất, do dự án đầu tư bị thua lỗ.

Còn về phía Tập đoàn Vạn Thiên.

Khâu Kính Hựu chỉ cần hứa rằng, sẽ cho bọn họ mượn tiền để vực dậy Tập đoàn.

Thì bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn, giống như mấy con chó ngay.

Bây giờ, Khâu Kính Hựu muốn thêu dệt chuyện, liên quan đến Tập đoàn Vạn Thiên, như thế nào mà không được?

Con làm thì cha chịu.

Có trách thì phải trách Mao Duệ không biết dạy con.

Động vào hắn, là Mao Uẩn Hương đã sai ngay từ đầu rồi!

Dám tính kế với Khâu Kính Hựu, bất kể là ai hắn cũng đều sẽ không tha.

Bây giờ, Mao Duệ mới biết bản thân bị lừa thì cũng đã quá muộn.

Ông ta không ngờ, bản thân lăn lộn trong giới thương trường bao nhiêu năm nay, mà lại bị một thằng trẻ ranh giống như Khâu Kính Hựu dắt mũi.

Khi không bị mất toi một khoản tiền lớn.

Kẻ lừa đảo ở ngay trước mặt, nhưng Mao Duệ lại chẳng thể làm được gì.

Càng nghĩ, Mao Duệ càng không thể nuốt trôi cục tức này.

Bởi vì quá kích động, mà huyết áp của ông ta đột ngột tăng cao.

Cơn đau từ bên trong lồng ngực lan ra khắp các tế bào, khiến Mao Duệ gần như sắp không thể thở nổi.

Ông nặng lề thở ra một hơi, dùng một bàn tay ôm ngực, ngón trỏ ở bàn tay còn lại chỉ thẳng vào mặt Khâu Kính Hựu, giận dữ nói.

- Cậu...

Nhưng Mao Duệ còn chưa nói được hết câu, thì cơ thể đã vô lực mà ngồi phịch xuống ghế sofa.

Mao Uẩn Hương thấy tình hình sức khỏe của ba mình, có vẻ không ổn thì rất lo lắng, vội vàng vuốt ngực cho Mao Duệ.

- Ba... ba có sao không?

Rồi cô ta quay lại nhìn Khâu Kính Hựu, bằng khuôn mặt chứa đựng sự căm phẫn.

Hận không thể tát cho hắn vài phát vào mặt.

- Khâu Kính Hựu, có phải ngay từ đầu anh đã tính kế để lừa đảo, hòng chiếm đoạt tài sản của ba tôi hay không?

- Tôi nói cho anh biết, loại người bỉ ổi, hạ lưu, vô liêm sỉ giống như anh, sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp đâu!

Không đúng!

Ban đầu, Khâu Kính Hựu vốn không có ý định sẽ lừa Mao Duệ.

Tất cả đều là tại những việc làm ngu xuẩn của Mao Uẩn Hương đêm qua, đã vô tình chọc giận hắn.

Nên Khâu Kính Hựu mới quyết định, không trả lại tiền cho ba cô ta nữa.

Cho dù kế hoạch hãm hại hắn thất bại.

Thì cô ta cũng giống như Châu Tinh Sa, vẫn phải trả giá đắt cho việc dám chọc vào Khâu Kính Hựu.

Sau khi bị Mao Uẩn Hương mắng cho một trận.

Khâu Kính Hựu lại giống như người vô cảm.

Nét mặt cũng không có thay đổi gì nhiều.

- Mao Tiểu thư nói tôi lừa đảo, chiếm đoạt tài sản của ba cô. Vậy xin hỏi cô có bằng chứng gì không?

- Tội danh vu khống có thể khiến cô bị phạt tiền từ 1 đến 5 vạn tệ, và bị phạt tù từ 3 đến 7 năm đấy.

- Nếu trên đời này thật sự có báo ứng, thì chắc Mao Tiểu thư phải làm chuyện gì xấu xa lắm, nên mới bị người ta làm nhục rồi.

Vừa nói dứt lời, Khâu Kính Hựu lập tức đứng dậy, không khách sáo mà nói.

- Nếu Chủ tịch Mao muốn kiện tôi ra toà thì cứ việc, tôi xin theo hầu. Còn bây giờ, tôi không rảnh ngồi đây tiếp chuyện hai người nữa. Mời Chủ tịch Mao cùng Mao Tiểu thư về cho.

Hắn xoay người với ý định trở lại phòng ăn, để xem Đới Hạnh San đã dùng bữa sáng xong chưa.

Trước khi đi mất, còn không quên căn dặn người của mình.

- Hàm Minh, tiễn khách!

Chuyện còn chưa giải quyết xong, thế mà Khâu Kính Hựu lại ngang nhiên rời khỏi phòng khách.

Khiến Mao Uẩn Hương vô cùng tức tối.

- Này, Khâu Kính Hựu... anh mau quay lại đây ngay cho tôi! Mau trả tiền cho ba tôi! Bằng không, tôi không tha cho anh đâu.

Nhưng ho dù cô ta có gọi khàn cả tiếng, thì Khâu Kính Hựu cũng không quay lại.

Mà chỉ có Hàm Minh đứng ra, thay hắn tiếp lời Mao Uẩn Hương.

- Không biết hai người muốn tự rời khỏi đây. Hay muốn tôi gọi Vệ sĩ kéo hai người ra khỏi biệt thự?

Cô ta trừng mắt nhìn Hàm Minh mà đáp.

- Ba tôi đường đường là Chủ tịch của một Tập đoàn lớn, còn tôi là thiên kim Tiểu thư của một gia tộc danh giá. Để tôi xem, ai dám động vào ba con tôi?

Đúng!

Hai cha con Mao Uẩn Hương, một người là ông chủ lớn, còn một người là Tiểu thư quyền quý.

Nhưng mà đều ngu ngốc như nhau cả.

Hàm Minh thầm nghĩ trong lòng, rồi nhìn Mao Uẩn Hương mà nở một nụ cười thương mại.

- Thiếu gia của tôi đã có lệnh, cho dù cô có là con của ông trời, thì cũng vẫn bị đuổi ra khỏi đây, như người bình thường.

Nói đoạn, Hàm Minh vẫy gọi hai người Vệ sĩ, đang đứng chắp tay canh giữ ở hai bên cửa chính, trực tiếp phân phó.

- Hai người tiễn cha con Mao Chủ tịch ra ngoài giúp tôi. Đừng để lát nữa Thiếu gia quay lại, còn nhìn thấy bọn họ ở đây.

Mao Uẩn Hương vẫn không chịu thua, còn muốn tiếp tục phân bua với Hàm Minh, nhưng lại bị Mao Duệ ngăn cản.

- Được rồi! Đừng phí thời gian cãi nhau với bọn họ nữa. Không có ích gì đâu. Món nợ của Khâu Kính Hựu với hai ba con chúng ta, từ từ ba sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.

- Còn bây giờ, chúng ta về thôi. Chứ mà để bị Vệ sĩ lôi ra ngoài thì mất mặt lắm!

Mao Duệ nói nhỏ vào tai con gái.

Cô ta nghe xong cơn giận mới dịu đi được vài phần.

Rồi cũng không tiếp tục làm loạn, ở biệt thự của Khâu Kính Hựu nữa.

Mà ngoan ngoãn theo ba mình rời khỏi.

Khâu Kính Hựu quay trở lại phòng ăn, nhìn thấy tô cháo được chuẩn bị riêng cho Đới Hạnh San đã hết.

Ngay cả sữa trong ly, cũng đã được người uống cạn.

Thì vô cùng hài lòng, mà vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

- Xin lỗi, vì để mấy mẹ con chờ lâu! Bây giờ, tôi sẽ đưa cô lên phòng tiếp tục đọc sách.

Lại một lời xin lỗi nữa, được thoát ra từ miệng của hắn.

Khâu Kính Hựu lại dùng hai tay bế Đới Hạnh San lên, ôm cô ra khỏi phòng ăn.

Bởi vì phòng ăn nằm ngay bên cạnh khu vực phòng khách.

à vừa rồi cha con Mao Duệ lại nói lớn tiếng như vậy.

Đới Hạnh San đương nhiên là không thể không nghe thấy.

Bây giờ, trong đầu cô chỉ có một nghi vấn.

Liệu người đêm qua làm nhục Mao Uẩn Hương, có phải là Khâu Kính Hựu hay không?

Nếu như người làm nhục Mao Uẩn Hương không phải là hắn.

Thì không lý nào hôm nay, cha con Mao Duệ lại tìm đến tận đây.

Mà Mao Uẩn Hương lại một mực khẳng định, rằng đêm qua đã gặp Khâu Kính Hựu ở hộp đêm như vậy được.

Chẳng phải tối hôm qua, sau khi đi dự tiệc trở về.

Vì giận Đới Hạnh San chuyện cô có ý định, uống thuốc phá thai.

Nên hắn đã tiếp tục rời khỏi biệt thự ngay sau đó hay sao?

Nếu như chuyện Mao Uẩn Hương bị làm nhục, không có liên quan đến Khâu Kính Hựu.

Vậy tại sao hắn và Hàm Minh lại phải nói dối, ở trước mặt cha con Chủ tịch họ Mao kia?

Khâu Kính Hựu thật sự là loại người, làm nhục con gái nhà người ta, nhưng lại không dám thừa nhận như vậy sao?

Đôi bàn tay mảnh khảnh lại vòng lên ôm cổ hắn.

Mặc dù trong lòng đặt ra vô số câu hỏi về chuyện này.

hưng Đới Hạnh San lại chẳng dám mở miệng hỏi hắn.

Bởi vì. cô căn bản chẳng có tư cách gì, để can thiệp vào chuyện riêng của Khâu Kính Hựu cả.

Lúc hắn bế Đới Hạnh San đi ngang phòng khách, thì cũng đã không còn thấy cha con Mao Uẩn Hương ở đó nữa.

Khâu Kính Hựu ôm theo Đới Hạnh San, đi thẳng một mạch vào trong thang máy.

Để chiếc thang máy thông minh đưa bọn họ lên lầu trên.

...

Đến khi thai nhi trong bụng của Đới Hạnh San, được mười tuần tuổi.

Khâu Kính Hựu liền gọi Bác sĩ đến siêu âm cho cô, xem rốt cuộc có phải là cô, đã mang thai đôi hay không.

Bởi vì, hắn đã cho người đặt mua toàn bộ trang thiết bị hiện đại, dùng trong khoa sản.

Để Bác sĩ theo dõi quá trình phát triển, của thai nhi trong bụng Đới Hạnh San.

Nên rất nhanh đã có kết quả khám thai, mà Khâu Kính Hựu không cần phải đợi lâu.

Trên đời này, chắc cũng chẳng có ai tốt với con gái, của người đã hại chết mẹ ruột của mình.

Chăm chút từng li, từng tí giống như Khâu Kính Hựu.

- Chúc mừng Thiếu gia! Cô Đới thật sự đã mang thai đôi. Dự kiến là đến tuần thứ 16 trở đi, là có thể siêu âm giới tính của em bé.

- Nhưng từ tuần thứ 16 đến tuần 18, tỉ lệ nhận biết chính xác giới tính của thai nhi, chỉ đạt khoảng 80 phần trăm.

- Nếu như Thiếu gia muốn biết chính xác hơn, về giới tính của hai đứa trẻ trong bụng cô Đới, để không bị hụt hẫng. Thì hãy đợi đến tuần thứ 20, mới siêu âm giới tính của thai nhi cho chắc chắn ạ.

Sau khi siêu âm và phân tích hình ảnh. của thai nhi qua máy vi tính.

Một người Bác sĩ đại diện cho một đám người. được Khâu Kính Hựu thuê về, chỉ để chăm sóc cho mẹ con Đới Hạnh San, trong thời gian mang thai.

Đứng ra báo cáo kết quả cho hắn biết.

Toàn bộ Bác sĩ và Chuyên gia dinh dưỡng, mà Khâu Kính Hựu thuê về, đều là phụ nữ.

Bọn họ cũng biết rõ, Đới Hạnh San không phải là vợ của hắn.

Nên không có bất kỳ một ai, dám gọi cô là “Khâu Thiếu Phu nhân”.

Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San, cùng ngồi trên một chiếc ghế dài trong phòng.

Nghe Bác sĩ báo cáo kết quả, hắn vô cùng vui vẻ.

Nhịn không được lại vươn tay, xoa xoa chiếc bụng đã hơi nhô lên của Đới Hạnh San.

Trong bụng của Đới Hạnh San bây giờ, không chỉ một mà chứa tới hai đứa con của Khâu Kính Hựu.

- Tốt lắm!

Hắn thản nhiên buông một câu tán thưởng.

Quay lại, ra hiệu cho Hàm Minh, đưa cho đám Bác sĩ cùng Chuyên gia dinh dưỡng kia, mỗi người một tấm thẻ ngân hàng.

- Trong mỗi tấm thẻ này có một vạn tệ, thưởng cho mọi người.

- Sau này, các người chỉ cần chăm sóc tốt cho mẹ con Hạnh San. Biết điều, không tò mò, không nhiều chuyện. Thì ngoài tiền lương hằng tháng ra, mỗi khi tôi vui. Tất cả đều sẽ có thưởng.

Một đám người nhận lấy tấm thẻ từ tay Hàm Minh.

Nghe Khâu Kính Hựu nói hết lời, bọn họ đều vui vẻ mà cúi đầu trước mặt hắn.

- Vâng, cảm ơn Thiếu gia!

Trong lúc tất cả những người, có mặt trong phòng đều cảm thấy vui vẻ.

Thì Đới Hạnh San lại có cảm giác, trong lòng nặng trĩu.

Giống như có một tảng đá lớn đè lên.

Chỉ mang thai một đứa, cô đã chẳng biết phải lo cho tương lai của nó thế nào.

Huống hồ, bây giờ lại còn mang thai đôi.

Càng nghĩ đến hai đứa nhỏ trong bụng.

Đới Hạnh San lại càng cảm thấy phiền não.