Tư Hạo Lam buông Kha Lâm ra, khiến Kha Lâm có chút tiếc nuối. Hắn lắc đầu một cái, nói: "Quá hung hiểm."
Kha Lâm một lần nữa ôm chặt hắn, cười với hắn: "Vậy làm sao bây giờ, nếu tôi giữa đường chết đi sẽ không ai cho em tiền, không ai cho em ăn ngon."
Tư Hạo Lam nghiêm túc đáp lại: "Thế thì phiền phức lớn rồi, không thể để ngươi xảy ra chuyện."
Giọng điệu của hắn rất nghiêm túc, khiến Kha Lâm không có cách nào nhận biết rằng hắn đang đùa giỡn hay là cái khác.
Tư Hạo Lam nói tiếp: "May mà ngươi gặp ta." Hắn nói, một lần nữa quay người dựa vào ngực Kha Lâm, một bộ dáng lười biếng.
Kha Lâm nhíu mày, nhìn phần gáy trắng nõn của hắn: "Sao lại nói vậy?"
Tư Hạo Lam không đeo khăn quàng, lúc này ngồi trong lòng Kha Lâm, dựa lưng vào lồng ngực y, lộ ra một đoạn gáy trắng trẻo, dưới ánh sáng ban đêm yếu ớt nhìn như bạch ngọc.
Thật muốn liếm.
Kha Lâm bị ý nghĩ lưu manh của mình làm cho kinh sợ, không tiếng động mà nhíu mày.
Tư Hạo Lam không phát hiện con sói sau lưng mình đang chảy nước miếng, mà kể một câu chuyện: "Đã từng có một người, trong mệnh cách của hắn ngũ tinh thẳng hàng, cao quý không tả nổi. Mặt của hắn trời sinh tiên cốt, tiền đồ không thể bị giới hạn, cơ duyên vô tận, tương lai chắc chắn sẽ thăng lên hàng tiên thánh."
Nghe thì rất lợi hại, Tư Hạo Lam nói chuyện thật ra dáng thầy bói. "Sau đó thì sao?" Ánh mắt Kha Lâm dính lên cổ Tư Hạo Lam, không yên lòng đáp lại.
"Sau đó hắn gặp ta."
Kha Lâm sững sờ, hỏi: "Gặp em rồi sao nữa?"
Tư Hạo Lam hừ một tiếng, bảo: "Gặp phải ta, đánh trận nào thua trận đó, tiên mệnh trời sinh đều vô dụng, đến bây giờ hắn vẫn không đánh thắng ta, càng khỏi nói đến chuyện đắc đạo thành tiên."
Kha Lâm nghĩ chuyện này bịa còn có đầu có đuôi, y thiếu chút nữa liền tin có một người như thế, nói: "Vậy em còn rất lợi hại nha, trong mệnh có hung, đem tiên mệnh của người khác đều khắc chết rồi."
Kha Lâm cũng không xem là thật, chỉ coi là hai người đang nói chuyện phiếm. Y ôm Tư Hạo Lam, nghĩ rằng muốn ở đây thêm một hồi, liền hỏi: "Vậy mệnh cách của em là gì?"
Âm thanh của Tư Hạo Lam nghe có chút kỳ ảo: "Không xem được."
Sự chú ý của Kha Lâm lúc này mới bị thu hút, hỏi: "Cái gì gọi là không xem được?"
Tư Hạo Lam giải thích: "Ta vốn là cô nhi, không biết ngày sinh tháng đẻ, người đoán mệnh cho ta nhìn thấy ta liền bỏ chạy, ta tự xem bói cho bản thân luôn là một mảnh sương mù trắng xóa mông lung, đại khái ta thật sự là trong mệnh có hung đi."
Hắn lần thứ hai xoay lại, nhìn thẳng vào Kha Lâm, phi thường kiên định nói: "Cho nên, chỉ ở với ta, cho dù thiên đạo tốt đẹp cũng không có một chút tác dụng nào, ông trời cũng không có biện pháp. Ta nhất định có thể phá giải mệnh cách hung ác của ngươi."
Tư Hạo Lam nói lời này sẽ khiến người khác hiểu lầm.
Kha Lâm biết rằng hắn không có ý tứ ám muội kia, nhưng vẫn bị câu nói ấy làm cho chấn động.
Cái gì gọi là "ở cùng ta", lại vô chủ đích mà câu dẫn y, tên tiểu yêu tinh này.
Kha Lâm nhìn thẳng vào đôi mắt thản nhiên của Tư Hạo Lam, không nhịn được tức giận nói: "Tôi một đời chiêu hung, em trong mệnh có hung, vạn nhất tôi ở cùng với em tình huống càng thêm ác liệt thì làm sao bây giờ."
Tư Hạo Lam đầy mặt "một người anh lớn che chở em trai", xem thường nói: "Sẽ không. Mệnh ngươi hung ác, ta càng hung ác hơn, dùng ác chế ác, phụ phụ thành chính. Thiên đạo vô tình, hy vọng tinh vận thay đổi còn không bẳng tin tưởng ta."
Tối hôm nay Tư Hạo Lam nói cái gì Kha Lâm đều thuận theo, cho dù hắn bịa ra mấy câu chuyện kỳ quái về mệnh lý, Kha Lâm cũng toàn bộ nghe vào tai. Y ôn nhu nói: "Tôi tin em."
Tư Hạo Lam lúc này mới an tâm, ngáp nhẹ một cái.
Hiện tại đã hơn hai giờ, Tư Hạo Lam hẳn là buồn ngủ rồi, nhưng Kha Lâm không nỡ thả hắn đi.
Kha Lâm nhẹ nhàng ấn Tư Hạo Lam vào trong lồng ngực của mình, Tư Hạo Lam không có cách nào ngỗ nghịch y, cả người như nhũn ra, thuận thế nằm nghiêng sang một bên, mặt dựa vào bờ vai y.
Kha Lâm ôm lấy Tư Hạo Lam, trong lòng thở dài.
Thật sự rất không ổn.
Vì để phá giải mệnh cách của mình, y vẫn muốn quấn lấy Tư Hạo Lam.
Kha Lâm âm thầm bật cười.
Y không tin những điều này, trải qua nhiều chuyện như vậy, y từ lâu đã không tin bất cứ điều gì, nhưng y nguyện ý cứ như thế mượn một cái cớ, có thể khiến cho Tư đại sư chuyên cứu khổ cứu nạn thương hại y.
Có thể là bị bầu không khí xung quanh ảnh hưởng, có thể y một lần nữa tới đây nên tâm tình dậy sóng, Kha Lâm không nhịn được nhìn về phía mảnh ruộng, lên tiếng bảo: "Em nói chắc cũng đúng, tôi quả thật trong mệnh cách có xung khắc, gia đình của tôi cũng không hòa thuận."
Tư Hạo Lam đột nhiên vểnh tai lên.
Đây là lần đầu tiên Kha Lâm chính miệng nói về chuyện trong gia đình y.
Trước đây Tư Hạo Lam chỉ có thể từ đôi câu vài lời từ người khác suy đoán xem Kha Lâm rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, ngày hôm nay Kha Lâm cư nhiên lại chủ động nhắc tới.
Y khẽ khàng nói: "Cha và mẹ tôi chia tay, rồi cha tôi xảy ra chuyện trước."
Khó trách trong mọi sự cố có liên quan tới Kha Lâm đều không có sự xuất hiện của mẹ y. Mai Khâm khi kể về lúc Kha Lâm bị thương, nói về rất nhiều người, chỉ không nhắc tới mẹ Kha Lâm.
Lúc đó Tư Hạo Lam đã nghi hoặc mẹ y ở đâu? Mai Khâm không hề bảo bà ta cũng gặp chuyện trong lúc đó, thể hiện rằng mẹ y còn khỏe mạnh. Kha Lâm chịu nhiều khổ cực như vậy, tại sao bà ta không xuất hiện.
"Người phụ nữ kia phản bội cha tôi." Kha Lâm nói, âm thanh lạnh nhạt, y thậm chí không muốn gọi bà ta là mẹ, "Nhìn những khóm hoa năm đó cha tôi trồng xuống là điều trào phúng tới cỡ nào, đó cũng là một lý do khác tôi không muốn tới nơi này."
Ở đây ngoại trừ có nhà xưởng đầy hồi ức tốt đẹp, còn có ruộng hoa bị vứt bỏ. Hoa hồng tượng trưng cho ái tình, tại thời điểm ái tình tan vỡ, tất cả đóa hoa xinh đẹp nhìn không thấy, chỉ còn đọng lại cây gai chói mắt.
Tư Hạo Lam dựa vào Kha Lâm, đưa tay vòng ra sau, xoa xoa lưng y, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Khó trách tính cách Kha Lâm quái gở như thế, ngoại trừ thương tật trên cơ thể, gia đình tan vỡ cũng khiến mặt tình cảm của y bị thiếu hụt.
Kha Lâm cảm thụ được sự an ủi dịu dàng của Tư Hạo Lam, thở dài.
Y thừa nhận bản thân có chút giảo hoạt, nếu y đã mệnh cách hung hiểm, vậy y liền cố ý nhắc lại một số chuyện cũ, khiến Tư Hạo Lam mềm lòng.
Vậy mà thật sự có hiệu quả.
Đây không phải nói rõ là ở trong lòng Tư Hạo Lam, y vẫn có chút phân lượng sao.
Vì chuyện của cha mẹ y, y trở thành người không thể tin tưởng ai khác, luôn nghi ngờ sau lưng người ta có động cơ, nhưng Tư Hạo Lam đã nói "Tin tưởng ta."
Kha Lâm nghĩ, vậy thì tin đi.
Tư Hạo Lam không biết tâm tình phức tạp của Kha Lâm, chẳng qua cảm thấy chuyện của Kha gia sợ là một khoản nợ xấu, dạo gần đây Kha Lâm có nhiều động tĩnh lớn trong sự nghiệp, hy vọng không xảy ra nhiều chuyện mới tốt. Lại nghĩ tới lúc nãy mình vừa khoa trương múa mép, nhất định đảm bảo sẽ làm cho Kha Lâm một đời bình an thuận lợi.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại liền bắt đầu mệt rã rời, thời gian đã khá trễ, khí trời lạnh giá, tuy rằng hắn được Kha Lâm ôm, cả người ấm như mặt trời nhỏ, thế nhưng cũng không thể ngủ ở chỗ này.
Hắn chống đỡ thân thể, nói với Kha Lâm: "Quay về ngủ thôi."
Kha Lâm vẫn không nỡ buông ra, nhưng càng không nỡ khiến hắn thức đêm, nói: "Dìu tôi lên."
Thật phiền phức, cho hắn ôm không phải được rồi sao. Tư Hạo Lam nghĩ như vậy nhưng không dám biến thành hành động. Hắn nằm trong lồng ngực Kha Lâm một hồi lâu, cả người đã mềm nhũn. Hắn cố gắng gượng dậy, quỳ trên mặt đất để dìu Kha Lâm.
Kha Lâm vẫn luôn ôm hắn, lưng có chút mỏi, cầm lấy gậy chống, một tay dùng gậy chống đỡ, một tay kia víu vào cánh tay Tư Hạo Lam, muốn dựa vào người Tư Hạo Lam, từ dưới đất đứng lên.
Ai nghĩ tới rằng Tư Hạo Lam cũng không quá vững vàng, ngày hôm nay hắn kề cận cùng Kha Lâm một thời gian quá dài, toàn thân đều mềm yếu vô lực, tuy rằng rất thoải mái nhưng quá kích thích, đến bây giờ eo cùng chân thẳng đều không thẳng lên được.
Hắn bị Kha Lâm bám vào, đồng thời bị dao động, mất thăng bằng ngã xuống đất.
Kha Lâm không ngờ rằng Tư Hạo Lam có thể ôm công chúa một đại nam nhân bây giờ lại không có chút sức lực nào, sợ hắn ngã sấp mặt xuống, theo bản năng mà đỡ lấy hắn.
Hai người lại ngã trở xuống.
Lần này thẳng thắn trực tiếp nằm trên mặt đất.
Thân thể hai người quấn thành một đoàn, đầu sát bên đầu, Kha Lâm bị xem là cái đệm dưới thân Tư Hạo Lam.
"A, không dậy nổi." Mặt Tư Hạo Lam đỏ bừng lên, thống khổ nói nhỏ.
Bọn họ áp quá gần, cơ hồ mỗi một nơi trên thân thể đều dán sát, Kha Lâm thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở khi Tư Hạo Lam nói chuyện. Y khẽ ngẩng đầu lên, liền đối mặt với đôi mắt ngập ánh nước của Tư Hạo Lam, sau đó là cái mũi cao, tiếp theo là đôi môi đỏ thắm.
Từ góc độ Kha Lâm nhìn lên là bầu trời đầy sao, màn đêm dày đặc trở thành bối cảnh tuyệt mỹ, Tư Hạo Lam lưng đeo ngàn ngôi sao xán lạn so với ánh sao còn xinh đẹp hơn.
Nhất thời, hô hấp của Kha Lâm trở nên dồn dập hơn nhiều.
Bờ môi mềm mại mà nở nang gần trong gang tấc. Kha Lâm ở trong lòng mắng một câu.
Mẹ nó, là nam nhân thì hôn một cái.
Vì thế, y nhấc nửa người lên, tiến một bước rút gần khoảng cách với Tư Hạo Lam, áp lên đôi môi ở giữa không trung kia.
"Chụt."
Tư Hạo Lam: "?"
Tư Hạo Lam trừng đôi mắt đẫm nước, bất khả tư nghị nhìn người phía dưới, mà ánh mắt Kha Lâm sâu thẳm, đôi mắt tối đen đến mức có thể hút người ta vào. Y liếm liếm môi mình.
Thật là mềm, có chút nóng, còn muốn lại lần nữa.
Kha Lâm thuận theo lời kêu gọi trong lòng, giơ tay vòng ra sau gáy Tư Hạo Lam, ấn nhẹ đầu hắn xuống, trực tiếp hôn lên.
"A." Tư Hạo Lam không hề có năng lực chống cự, bị giam cầm trong lồng ngực Kha Lâm, mặc y muốn gì lấy đó.
Kha Lâm hôn rồi hôn, vẫn cảm thấy chưa vừa lòng, trực tiếp ôm lấy hắn nỗ lực trở mình, đem Tư Hạo Lam nhấn ngã xuống đất, từ trên đè xuống hôn lấy hắn.
Nhiệt độ của người trong ngực đột nhiên tăng lên, còn nóng rực hơn hồi nãy. Kha Lâm cảm thấy người này nhất định là làm từ đường, làm sao vừa nếm thử đã ngon ngọt đến thế.
Tư Hạo Lam vẫn giữ nguyên vẻ nhu thuận, lúc mới bắt đầu còn trừng Kha Lâm, sau đó đều nhắm mắt lại.
Hắn thuận theo khiến Kha Lâm cực kỳ thỏa mãn, lòng tràn đầy vui mừng. Thỏ lớn không chống cự lại y, thật là quá tốt.
Kha Lân dần dần thả chậm nhịp điệu, nhẹ nhàng hôn, nhu tình như nước.
Nhưng mà y hôn một hồi lại phát giác có cái gì đó không đúng. Y cuối cùng rời khỏi miệng Tư Hạo Lam, cúi đầu nhìn người dưới thân.
Hô hấp của Tư Hạo Lam phi thường gấp gáp, sắc mặt ửng hồng, hai mắt nhắm chặt, không nhúc nhích.
Đây là đang trách móc y sao? Kha Lâm tằng hắn một cái, giải thích nói: "Bầu không khí quá tốt rồi."
Tư Hạo Lam không có phản ứng.
"Lam Lam?" Kha Lâm nghi hoặc mà vỗ vỗ gò mà của hắn, vẫn không có động tĩnh.
"Này." Kha Lâm cau mày tiếp tục gọi, "Tư Hạo Lam?" Y thậm chí khẽ lay Tư Hạo Lam, thân thể Tư Hạo Lam mềm như không có xương cốt, theo động tác của y lay động.
Cho dù lay mạnh tới cỡ nào, thỏ lớn từ đầu tới đuôi vẫn nhắm mắt lại.
Lần này Kha Lâm hoảng rồi. Y gọi nửa ngày, rốt cuộc xác định được một chuyện.
Tư Hạo Lam đã ngất đi.