Tư Hạo Lam ngồi dưới đất, phía sau dựa lên thành giường, hít một hơi thật sâu. Con mẹ nó, đói vãi! Y vẫn còn nhớ rõ, như mọi ngày y vừa xử lý xong đám nhân sĩ tu tiên chính phái đến khiêu khích mình, đang ở trên vách núi chỉnh lại mái tóc rối loạn, đột nhiên một luồng gió yêu quái thổi qua đưa y đến gian phòng cổ quái này.
Những vật dụng bày biện trong nhà y đều chưa từng thấy qua, mà cái này không quan trọng, quan trọng là y rất đói! Đói đến hoa mắt chóng mặt, ngực dán vào với lưng, bụng cũng lõm cả vào. "Ngươi đói như vậy là vì thời điểm xuyên không nguyên chủ đang tuyệt thực nha." Tư Hạo Lam nghe thấy một thanh âm vang lên bên cạnh y, nhưng mà trong phòng trống không, ngoại trừ y không hề có người nào khác. Tư Hạo Lam nhíu mày, lại là nhân sĩ tu tiên nào ở chỗ này ra vẻ huyền bí vì y bố trí cạm bẫy.