Chương 2: Tâm Hỏa
“Tâm Hoả sinh tại hoả diễm, c·hết cũng tại hoả diễm, câu tương truyền này đã có xuất hiện tại thành phố Dung Nham từ rất lâu, cho dù là người bản địa thời đại trước cũng đã có”
“Có lẽ bọn hắn đều đang đi tìm Tâm Hoả, nhưng chưa từng suy nghĩ đầu mối then chốt lại nằm trong câu tương truyền dân gian này”
Lý Minh kích động nói :”Muốn tìm ra Tâm Hoả, tốt nhất là cho nó một mồi lửa, một mồi lửa đủ mạnh để núi lửa đều cảm thấy bị khiêu khích, khiến nó phải từ t·ử v·ong bên trong sống dậy”
Trần Chiêu cũng không kiềm được kích động, các ngón tay không nhịn được siết chặt.
“Núi lửa nhiều như thế, chỉ tính riêng tại thành phố, núi lửa ngầm đã nhiều vô số kể, không lẽ ta đều thử tạc nổ một lần, lúc đó Cục An Ninh tìm tới cửa, cho dù là Trần gia ta cũng không gánh được đại hoạ” Trần Chiêu bỗng nhiên tỉnh táo một chút nói ra.
Tại thành phố Dung Nham, Cục An Ninh đại biểu cho trật tự cùng công chính, cho dù ngươi có gia thế ngập trời, một khi làm xằng làm bậy cũng khó tránh thoát tội.
Hoặc ngươi là vương gia tử nha.
“Nhìn ở đây” Lý Minh từ trong balo lấy ra một sấp tờ cắt địa đồ.
Nhìn xem đều là các tầng địa chất được thông qua các thiết bị phát sóng rada chuyên dụng khảo sát.
Lý Minh chăm chú sắp xếp vị trí tờ cắt các tầng địa chất, dần dần biến hoá vi diệu tại trong mắt Trần Chiêu.
“Hình người !” Trần Chiêu thốt lên.
Các tờ cắt hình địa chất kết hợp lại với nhau không ngờ lại ra hình cơ thể người.
“Đây là đầu người, tay chân…. Còn có, tim người” Trần Chiêu ngạc nhiên.
“Vị trí ta cần tìm chính là ở nơi này” Lý Minh một ngón tay chỉ vào ngực trái cơ thể người địa chất.
Tâm Hoả, trái tim của hoả diễm, đối ứng với cơ thể người, vị trí trái tim.
“Đối ứng bản đồ, Tâm Hoả sẽ nằm tại Thảo Cầm Viên thành phố, tình cờ tại Thảo Cầm Viên có một miệng núi lửa đã ngừng hoạt động” Lý Minh lấy ra bản đồ chỉ vào nói tiếp.
“Khi nào ?” Trần Chiêu kích động hỏi.
“Ngay bây giờ” Lý Minh biết hắn hỏi là khi nào bắt đầu, trả lời ngay.
“Quản gia, chuẩn bị xe, chúng ta tới Thảo Cầm Viên” Trần Chiêu thấy quản gia mang theo điểm tâm lên tới, ngay lập tức phân phó.
Quản gia giật mình, không hiểu thấu vì sao thiếu chủ đã rất lâu không thích đi Thảo Cầm Viên, hôm nay lại chợt muốn đi?
Lý Minh lẳng lặng suy nghĩ.
Bí mật Tâm Hoả có lẽ hắn là người đầu tiên phát hiện.
Hoặc cũng đã có người khác phát hiện ra, nhưng bọn hắn không tìm được nơi đối ứng Tâm Hoả, hoặc có lẽ bọn hắn cũng không dám điên cuồng cho tạc nổ núi lửa.
Bọn hắn không dám, nhưng ta dám.
Ta chỉ còn một người thân là anh trai.
Trần Chiêu trong lòng lúc này cũng nổi lên từng cơn hãi nhiên, Lý Minh là một tên điên, hắn rất lớn mật, chỉ cần có thể tìm được lực lượng, hắn sẵn sàng đánh đổi tất cả.
…..
Quản gia đổ mồ hôi hột, đến lúc này hắn cũng nhận ra, thiếu chủ đang muốn cho thuốc nổ tạc nổ núi lửa.
Đây còn là hành vi của người bình thường!
Quả thật so điên còn điên hơn đi!
Hai chiếc xe, một xe quản gia chở Lý Minh và Trần Chiêu, theo sau là một chiếc xe tải chở thuốc nổ.
“Mở cổng” Bảo vệ Thảo Cầm Viên xem xét thấy là xe của Trần gia, gật đầu cho vào.
Hai chiếc xe dễ dàng đi vào bên trong Thảo Cầm Viên.
Để giữ an toàn cho người bên trong, Trần Chiêu đã cho người liên hệ Thảo Cầm Viên từ trước, hôm nay Thảo Cầm Viên chỉ có bọn hắn.
Bên trong Thảo Cầm Viên có một miệng núi lửa, là miệng núi lửa duy nhất tại đây, cho nên đi vào đã có thể thấy được.
Hai chiếc xe dừng lại, tổng cộng có 6 người xuống xe.
“Đem thuốc nổ mang lên miệng núi lửa, miệng núi lửa đã ngừng hoạt động từ lâu, nhanh chóng mang lên, không có nguy hiểm” Quản gia nói.
Nhanh chóng, đám người đã khuân vác thuốc nổ chất trong miệng núi lửa.
“Lý Minh, hoàn thành” Trần Chiêu nói.
“Được” Lý Minh gật đầu, nhận lấy bộ điều khiển, chỉ cần một cái nhấn nút, toàn bộ thùng thuốc nổ này sẽ tạc nổ miệng núi lửa.
Sẽ không xảy ra chuyện lớn.
Hắn đã khảo sát, miệng núi lửa này đã dừng hoạt động từ lâu, dung nham trong lòng đất cũng đã cạn.
Có p·hát n·ổ, chỉ là miệng núi lửa sẽ bị vùi lấp.
Mất đi một kỳ quan mà thôi.
“Tất cả lui ra xa”
Mọi người trong nhóm đều là người có kinh nghiệm, giữ khoảng cách với miệng núi lửa.
“Các người muốn làm gì ?” Bảo vệ trong Thảo Cầm Viên phát hiện bất thường, lớn tiếng quát.
“Im lặng một chút” Nháy mắt, bảo vệ ngất xỉu, một người trong nhóm đánh ngất hắn.
“Kéo qua một bên”
Lý Minh nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay có chút không chắc chắn nhấn nút.
……
Ngay lúc này, trước toà thị trưởng, các phóng viên đều hướng ánh mắt về thị trưởng phát biểu.
“Đại biểu Thành phố Dung Nham, đại biểu người dân trong thành phố, ta cảm tạ Cục An Ninh đã giữ cho thành phố luôn trong tình trạng trật tự và hài hoà”
Thị trượng vừa dứt lời, chỉ thấy trên bầu trời nổi lên một đám mây lửa.
Ầm!
Mọi người kinh hãi, không khí từ hài hoà chuyển sang la hét.
“Giữ vững an ninh” Người Cục An Ninh quát lớn trấn an thường dân.
“Tên nào chạm vào trật tự tại Thành phố Dung Nham, tên đó muốn c·hết” Cục Phó Cục An Ninh Trần Quán Âm tức giận.
“Tìm đầu nguồn phát ra v·ụ n·ổ, ngay lập tức, ngay lập tức” Trần Quán Âm vung tay quát.
Một đoàn xe Cục An Ninh nổi còi, vụt nhanh về hướng Thảo Cầm Viên.
“Thị trưởng, ngài có sao không ?” Phóng viên ân cần hỏi thăm.
Trông thấy ngài thị trưởng đáng kính, khuôn mặt trắng xám.
“Các vị, các người dân của Thành phố Dung Nham, xin mọi người hãy an tâm, nguy hiểm đã qua, Cục An Ninh đã lên đường tìm kiếm h·ung t·hủ, chắc chắn h·ung t·hủ sẽ b·ị b·ắt giam” Ngài thị trưởng lên giọng trấn an.
“Vì trật tự của thành phố”
….
Tiếng nổ kinh thiên động địa, mặt đất rung chuyển, miệng núi lửa đất đá nổ văng.
Ánh lửa xông thẳng trời, đám lửa như hoá thành một con quái vật giương nanh múa vuốt, miệng nó ngửa lên trời rít gào.
Lý Minh, Trần Chiêu, đám người sắc mặt trắng bệch, mặc dù đã chuẩn bị dụng cụ phòng hộ, hai tai vẫn không khỏi muốn điếc hỏng.
Hoả long giương vuốt, lao ra khỏi miệng núi lửa, xông vào vân tiêu, hoả long lần nữa xuất hiện nhào tới trước Lý Minh, nó mở miệng dường như muốn nuốt trọn hắn.
Lý Minh hai chân dính chặt mặt đất, hai mắt nhìn chăm chăm hoả long.
Tâm Hoả.
Hắn có thể xác định đây là Tâm Hoả.
Đây là thứ lực lượng hắn tìm kiếm, không sai vào đâu được.
“Đã là đồ vật của ta, làm sao ta lại chạy trốn” Lý Minh rủ bỏ cơn sợ hãi, tự giễu.
Cánh tay hắn vươn tới phía trước, năm ngón tay trước tiên chạm vào hoả long, nháy mắt, hoả long nuốt trọn Lý Minh.
Vù!
Hoả long hoá thành một giọt máu, giọt máu long lanh như pha lê, rơi vào trên trán Lý Minh, tự động dung nhập trái tim.
Hai mắt tối sầm, Lý Minh ngất xỉu.
“Thiếu gia, Lý Minh ngất xỉu” Quản gia liếc mắt nhắc nhở.
Vừa rồi v·ụ n·ổ thật rất lớn, cho dù là hắn cũng không khỏi tim đập nhanh.
“Mau chóng rời đi” Người bên cạnh nhắc nhở.
Vụ nổ này chắc chắn đã khiến cho người Cục An Ninh để ý tới, không rời đi nhanh sẽ bị bọn họ tìm tới tận cửa.
“Không có Tâm Hoả” Trần Chiêu ánh mắt có tí tiếc nuối.
Đám người Trần Chiêu không gặp hoả long, cũng không thấy giọt máu kia rơi vào người Lý Minh, chỉ cho rằng tinh thần hắn yếu đuối bị v·ụ n·ổ xung kích ngất xỉu.
Lần này không tìm được Tâm Hoả, còn rước phải Cục An Ninh.
Làm ăn lỗ vốn.
Quản gia nhìn ra tâm tư Trần Chiêu nói :”Trần gia chúng ta hằng năm quyên góp cho Cục An Ninh kha khá hoàng kim, người Cục An Ninh cho dù có bắt được cũng sẽ giơ tay đánh khẽ, nhất là chúng ta cũng không có gây ra án mạng”
Quản gia thở dài một tiếng.
Xem như bỏ nhiều một chút tiền để lắng lại.
Ít nhất là thiếu gia vui lòng.
“Đi” Hai chiếc xe phóng khỏi Thảo Cầm Viên.
Qua không bao lâu, tiếng còi xe đặc hữu của Cục An Ninh đi tới.
“Đã là vụ cho nổ miệng núi lửa thứ 7” Trần Quán Âm cau mày.
Thảo Cầm Viên lúc này bên trong đã là một bãi bừa bộn.
Miệng núi lửa lởm chởm, đất đá, kiến trúc bên trong thành một đống hỗn độn.
Trần Quán Âm đạp nát một khối đá, đưa tay quét bột thuốc nổ còn trên mặt đất.
“Cho người kiểm nghiệm loại thuốc nổ, xuất xứ, nguồn gốc” Trần Quán Âm hít một hơi phân phó.
“Vâng Phó Cục”