Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tộc Đại Kiếp

Chương 1: Thành Phố Dung Nham




Chương 1: Thành Phố Dung Nham

“Để xem nào? Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một là tiếp tục rút bài, hai là buông bỏ hi vọng sống”

Tên hề khuôn mặt lạnh tanh, khóe miệng vẽ nụ cười kéo dài tới hai mang tai, vắt chân lên nhau nói.

Đối diện tên hề, một người đàn ông trung niên mồ hôi nhỏ giọt, hai tay run rẩy kém chút không cầm chắc bài.

Bài trong tay thình lình là hai lá jack và 3, nếu lần tiếp theo rút ra là lá 9 nút trở lên nghĩa là hắn thua.

Người đàn ông trung niên căng thẳng, tỷ lệ hắn sẽ rút ra lá 9 nút trở lên là cực kỳ lớn, nhưng hắn không thể không rút.

Tên hề không hối thúc người đàn ông trung niên, lẳng lặng chờ người đàn ông trung niên rút lá bài tiếp theo.

“Không” Người đàn ông trung niên rút lá bài tiếp theo, là một con jack, rít gào một tiếng, trở tay lật bàn về hướng tên hề, ánh mắt lộ ra vẻ độc ác.



Dứt khoát, trong tay xuất hiện một con dao sắc bén đâm về hướng tên hề.

Đây là ván bài sinh tử, không có thua cuộc, thua cuộc chỉ có c·hết.

Đùng!

Đùng!

Đùng!

Ba t·iếng n·ổ nối tiếp nhau, họng súng trong tay tên hề còn bốc lên khói trắng, trên người đàn ông trung niên xuất hiện ba cái lỗ máu, trong đó một lỗ máu xuất hiện giữa trán cực kỳ bắt mắt.

Người đàn ông trung niên hai mắt rã rời, ngã rầm xuống mặt đất, tên hề từng bước đi tới trước xác người đàn ông trung niên.

“Ta cho ngươi một đoạn nhạc kịch” Tên hề ngâm nga một đoạn tiểu khúc, đưa họng súng vào trong miệng người đàn ông trung niên.

Đùng!

Đạn xuyên qua não, chất lỏng màu trắng tràn lan ra giữa sàn nhà trắng đen giao nhau.

Qua một hồi lâu, tên hề biến mất, chỉ còn xác người đàn ông trung niên.

Một đám người xuất hiện, nhìn thấy tử trạng của người đàn ông trung niên, một đám người sắc mặt kh·iếp đảm.

“Tử trạng này không sai đi đâu được! Vương Viên đã bị tên hề điên Ma Nhãn kia g·iết”

“Vương Viên thật xui xẻo, hắn gặp phải cửa ải không thể nào có đường sống tại Tháp”



“Tại tầng thứ 17 thật gặp được hề điên ?” Một thiếu niên khuôn mặt trắng bệch hỏi.

“Lý Vân, tầng 17 gặp được hề điên là chỉ có thể nói là vận mệnh đã rời bỏ ngươi” Người phụ nữ tên Ngô Diễm nhẹ giọng nói, cánh tay che khuất mắt người đàn ông trung niên.

Lý Vân trong lòng bỗng nhiên nổi lên buồn bã, Vương Viên là một thành viên trong đội nhóm của hắn, có thể nói đồng sinh cộng tử, nay c·hết đi, trong đội ngũ thiếu đi một thành viên, hắn cũng thiếu đi một người huynh đệ.



Lý Minh, cố gắng, học thật tốt, đừng có để phải vào đây như anh.

Hạo Thiên Tháp, nơi c·hết tiệt.

…..

Thành phố Dung Nham, bên dưới là những ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động vài ngàn năm.

Ba năm trước, vừa tròn 18 tuổi, Lý Vân bị người trong Thành phố đưa đi tiến quân Hạo Thiên Tháp.

Hạo Thiên Tháp, vừa là nơi hung hiểm nhât, cũng là nơi một bước lên trời.

Người có thể sống sót bước ra từ Hạo Thiên Tháp đều là một phương đại nhân vật, đảm đương một phía, có địa vị trong xã hội.

Nhưng người t·ử v·ong tại Hạo Thiên Tháp đếm không hết, hằng năm số lượng người đi vào và đi ra Hạo Thiên Tháp chỉ có thể nói tỷ lệ thấp đến đáng thương.

Dẫn đến một số học viện được thành lập với mục đích, sinh tồn và phát triển trong Hạo Thiên Tháp, đào tạo các đại nhân vật.

Thắng Võ là một trong số đó, cũng là học viện nổi danh nhất Thành phố Dung Nham.

Thư viện Thắng Võ,

Lý Minh 13 tuổi, ba năm trước, anh của hắn Lý Vân ở trong đoàn người đi vào Hạo Thiên Tháp, cho đến hiện tại đều chưa có thông tin liên lạc, không biết sống c·hết.

Theo ý nguyện của anh trai, Lý Minh có thể chọn vào học một học viện hậu cần, chuyên hỗ trợ cho các đại nhân vật đi vào Hạo Thiên Tháp, không cần phải đích thân đi vào Hạo Thiên Tháp.

Lúc đó, tính mạng không nguy hiểm.

Bất quá Lý Minh không làm theo ý nguyện Lý Vân, hắn tuổi còn nhỏ nhưng hiểu rõ Lý Vân đi vào Hạo Thiên Tháp là nguy hiểm cỡ nào.

Càng đoán được ba năm không có không tin liên lạc Lý Vân, đang có ý vị như thế nào.

Cho nên một năm trước, Lý Minh 12 tuổi nhập học Thắng Võ, hắn phải tìm được anh trai hắn, Lý Vân.

Người c·hết phải thấy xác, Lý Minh càng không tin Lý Vân sẽ c·hết.

“Để có thể tiến vào Hạo Thiên Tháp, ta ít nhất cần có chứng chỉ cấp độ Lão Làng, thông thường người tới 18 tuổi đều sẽ ở cấp độ Tinh Thông, bất quá thân là Học viên Thắng Võ, đều là những mầm mống tương lai, để an toàn, thực lực các Học viên nên là Lão Làng” Lý Minh suy nghĩ.



Tân Thủ, Tinh Thông, Lão Làng, Tinh Anh, Cao Thủ, Lục Địa Cao Thủ.

Lý Minh hiện tại đang ở cấp độ Tân Thủ, còn kém một cấp độ ở giữa mới có thể tiến vào Hạo Thiên Tháp đi tìm Lý Vân.

“Còn kém nhiều lắm, muốn tới cấp độ Lão Làng, ta ít nhất phải mất 3 năm” Lý Minh âm trầm.

3 năm nữa, không biết Lý Vân có còn xác hay không?

Lý Minh không đợi được.

“Phải đi tìm trợ giúp” Lý Minh nghĩ liền làm, rời khỏi thư viện.

…..

“Thiếu gia, bằng hữu của ngài Lý Minh tìm gặp” Quản gia cúi người nói.

“Lý Minh tới! Tốt, ta tới gặp hắn” Trần Chiêu nằm bệt giữa sàn tập, nghe Lý Minh tới, hắn bật người dậy, dùng khăn lau mồ hôi trên người, nhanh chóng nói.

“Trần Chiêu” Lý Minh thấy Trần Chiêu mở cửa, khuôn mặt nhanh chóng mỉm cười nói.



Trần Chiêu vồ tới ôm Lý Minh, cười hớn hở :“Mấy lần trước gọi ngươi tới nhà ta chơi, ngươi đều không tới, lần này tới còn ngại ngùng cái gì a! Mau vào nhà chơi”

“Quản gia, chuẩn bị cho Lý Minh một chút đồ điểm tâm” Trân Chiêu nói :”Lý Minh, ngươi uống cái gì ?”

“Tùy tiện” Lý Minh không suy nghĩ nói.

Trần Chiêu phất tay :”Cho hắn nước cam”

“Được” Quản gia gật đầu, phân phó người làm chuẩn bị điểm tâm.

Tại Thắng Võ, Trần Chiêu xem như là bạn thân của Lý Minh, có thể nói là tâm đầu ý hợp.

Trần Chiêu gia thế lớn, bản thân lại không dựa vào gia đình mà lớn lối, chỉ xem như đây là hoàn cảnh thuận lợi để phát triển thành cường giả.

Bản tính hào sảng, thẳng thắn, không giống như con em giới quyền quý, dẫn đến hắn cũng bị xem như dị loại trong giới quyền quý.

Lý Minh, từ trước tới giờ bản tính không thích nhiều lời, có gì nói đó, chưa từng nói dối cho qua, cho nên cũng khiến một số người không vừa lòng, cũng như xem dị loại.

Thế là Trần Chiêu với Lý Minh không bàn mà hợp.



“Ta muốn tiến vào Hạo Thiên Tháp, ta cần ngươi trợ giúp” Lý Minh không giấu diếm nói.

Trần Chiêu giật mình, trầm giọng nói :“Ta biết ngươi muốn vào Hạo Thiên Tháp tìm anh trai, nhưng hiện tại có phải quá sớm đi, ngươi chỉ mới ở cấp độ Tân Thủ, ít nhất đều phải Lão Làng mới đủ an toàn”

“Ta biết, nhưng là quá lâu, ta sợ anh ta không chờ được” Lý Minh lắc đầu.

Trần Chiêu trầm mặc, thật, thiên phú Lý Minh xem như bình thường, đợi đủ Lão Làng cũng phải 3 năm nữa, thậm chí lâu hơn.

“Ta cần ngươi giúp” Lý Minh nói.

“Như thế nào ?” Trần Chiêu từ chối nói: “Ngươi muốn ta lén đưa ngươi vào Hạo Thiên Tháp, điều đó cũng không thể đi, như thế là g·iết ngươi, quá mức hồ đồ”

“Không” Lý Minh nói :“Ngươi quên truyền thuyết Thành phố Dung Nham rồi đi”

“Ý Lý Minh ngươi là truyền thuyết đó” Trần Chiêu giật mình nói.

Tâm Hỏa.

Trái tim của Thành phố Dung Nham, là nhịp đập của các ngọn núi lửa khổng lồ bên dưới lòng đất.

Nghe đồn là Tâm Hỏa đã tắt, cho nên các ngọn núi lửa cũng dừng hoạt động.

Tương truyền tại Thành phố Dung Nham, Tâm Hỏa còn là đầu nguồn của lực lượng thần bí, người sở hữu Tâm Hỏa sẽ có được thực lực thông thiên.

Nhưng trước tới giờ, đừng nói người dân trong thành phố, chỉ riêng những người nghe truyền thuyết về Tâm Hỏa đều đã lục tung cả thành phố để đi tìm.

Bởi vì tìm không được, truyền thuyết về Tâm Hỏa cũng dần chìm vào dĩ vãng.

“Ta đã tìm được đầu mối về Tâm Hỏa” Lý Minh gật đầu, trong giọng nói lộ ra một chút kích động.

“Thật ?” Trần Chiêu khó tin nói.

Bởi vì Lý Minh từ trước tới giờ có gì nói đó, nếu là người khác Trần Chiêu đã không tin, riêng Lý Minh thì hắn nguyện tin tưởng.

“Ngươi quên ta có cái gì hay sao ?” Lý Minh đắc ý nói.

Người khác thi vào Thắng Võ, văn võ cùng nhau, riêng Lý Minh phần lớn là dựa vào văn để thi đậu, cho nên nói chỉ tính riêng khả năng trí tuệ của mình, Lý Minh dư sức đậu vào các học viện hậu cần, chỉ là qua Thắng Võ liền lộ ra không quá quan trọng.

“Tâm Hỏa sinh tại hỏa diễm, ngày nó c·hết cũng tại hỏa diễm, muốn tìm được nó chỉ có thể tại đó, ta với ngươi đi cho nổ núi lửa” Lý Minh kích động nói.



“Ở đâu ?” Trần Chiêu không nhịn được nói.

“Chuẩn bị cho ta một thùng thuốc nổ” Lý Minh dặn dò: “Loại cấm”

“Được” Trần Chiêu gật đầu.

Một thùng thuốc nổ loại cấm, đối với hắn không khó.

Lúc này, quản gia đem điểm tâm đi tới, thấy hai thiếu niên khuôn mặt hớn hở, không nghĩ tới là bọn hắn sẽ chuẩn bị đem một thùng thuốc nổ đi tạc núi lửa.