Chương 12: Máu Tanh
Đã Quán Chủ khăng khăng cho qua, đám người trong Võ Quán mặc dù không cam lòng nhưng cũng đành chấp nhận.
Hàn Tiêu là mặt bài Tinh Thông cảnh của Võ Quán.
Hàn Tiêu b·ị đ·ánh bại, cũng là đánh mặt bọn hắn.
Chưa kể, ánh mắt của Lý Minh khiến cho bọn hắn không thích.
Hoặc phải nói là kiêng kỵ, bởi ánh mắt đó thoạt trông rất tỉnh táo, nhưng thực chất lại ẩn chứa điên cuồng tới cực hạn.
Những tên điên, luôn làm ra những chuyện không ai tưởng tượng được.
Chưa có thực lực thì thôi, đợi khi bọn hắn có thực lực tương xứng, lúc đó bọn hắn thật chính xác là định nghĩa của nguy hiểm.
Không quá xa.
Viêm Vương cũng là một tên điên.
“Đừng dừng lại, tiếp tục đi” Lúc này, Lý Minh quần áo rách nát một nửa, giọng nói khàn khàn nói.
Trong lúc chiến đấu, trong não bộ tiết ra tế bào kích thích làm cho những đau đớn Lý Minh nhận vào giảm xuống trên diện rộng, nhưng thoát ra chiến đấu, cơn đau ập tới làm cho hắn nghiến răng nghiến lợi.
Như một đám kiến lửa bò trên người.
Đau rát, ngứa ngáy, khó chịu.
Lý Minh biểu hiện càng bình tĩnh, nội tâm càng hóa điên cuồng, hung ác.
Lý Minh ban đầu chỉ muốn rèn luyện thân thủ, nhưng hiện tại hắn nhận ra, chiến đấu sẽ giúp hắn giảm đi đau đớn.
Quán Chủ lời còn chưa nguội lạnh, nghe Lý Minh lời nói hung ác, không khỏi nhìn lại Lý Minh lần thứ hai.
Bằng ánh mắt lão luyện của mình, Quán Chủ đoán được nội tình của Lý Minh, biết hắn kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, thậm chí là lần đầu chiến đấu.
Nhưng Lý Minh bình tĩnh xử lý, trong chiến đấu tỉnh táo phân tích đối thủ, làm ra quyết định chính xác, gan dạ phản kích.
Quán Chủ nhận định Lý Minh là thiên tài.
Thiên tài có rất nhiều yếu tố.
Mà loại thiên tài sinh ra để chiến đấu như Lý Minh, rất rất hiếm.
Loại thiên tài này, nếu để bọn hắn có thiên phú tu luyện, ắt hẳn trong tương lai có một phương cắm dùi.
Lý Minh thời khắc này lẽ ra nên biết lùi một bước, hắn không truy cứu, người trong Võ Quán cũng không dám làm trái lời, bất quá Lý Minh lại muốn tiếp tục.
Quán Chủ ánh mắt như điện xẹt, Tự An Quận Chúa, hắn đã muốn tiếp tục, ngài cũng không thể trách tội ta.
“Hầu Xiên, lên đài” Quán Chủ nói, một đám cổ võ sư kích động, nháy mắt một thân ảnh mau lẹ từ trong đám người phóng lên võ đài, còn sợ rằng Lý Minh sẽ bỏ trốn.
…
“Ồ” Tự An Quận Chúa đưa tay vuốt cằm, có một chút bất ngờ Lý Minh làm ra quyết định, có điều nàng không phản đối Lý Minh, ngược lại, nàng có phần rất ưa thích.
Đánh đi.
Người Thanh Diệp trước giờ đánh tất thấy máu.
Không phải, hắn không phải người Thanh Diệp.
Là, Nhân tộc trước giờ đánh tất thấy máu.
Tự An Quận Chúa mỉm cười, nhớ ngày Viêm Vương chưa đăng Vương Giả, Viêm Vương có lần nào đánh không thấy máu, lần nào cũng là băng bó trở về.
….
Mã Trung nhìn thật kỹ Lý Minh, dường như là lần đầu muốn kiến thức hắn.
“Đội trưởng, ngươi là ưa thích Lý Minh rồi đi ? Có muốn chiêu mộ hắn vào đội ngũ ?” Trần Dao Dao nói.
Chiêu mộ.
Mã Trung giật mình, có vẻ như là rất lâu rồi hắn mới tâm động muốn chiêu mộ một người vào đội ngũ.
Là kể từ khi.
Trịnh Lập còn sống.
Năm đó hắn chiêu mộ Trịnh Lập vào đội đặc biệt, cuối cùng lần đó tiến vào di tích, Trịnh Lập cũng không may m·ất m·ạng.
“Đội trưởng, chuyện đã qua lâu, đừng có suốt ngày ủ rũ, ngươi còn là đội trưởng đội đặc biệt, đến hiện tại, thành viên chính thức trong đội không phải chỉ còn mỗi ta và ngươi, còn không mau tuyển thêm nhân viên mới, ta thấy Lý Minh rất được, rất nhu thuận” Trần Dao Dao vỗ vai Mã Trung, hì hì nói.
Con mắt híp thành một vòng nguyệt nha.
Mã Trung khóe miệng thành hình nụ cười, là Trần Dao Dao lấy hai tay đặt trên miệng Mã Trung, làm cho hắn một nụ cười nhân tạo.
Mã Trung đắn đo.
Năm đó đồng đội c·hết trận, vẫn là canh cánh trong lòng Mã Trung.
“Trương lão sư dẫn hắn vào Cục An Ninh, đội trưởng không sớm chiêu mộ hắn, sẽ có người khác chiêu mộ hắn, đội trưởng ngươi nghĩ, trong Cục An Ninh ngoài ngươi ra, còn có ai có thể bảo hộ hắn” Trần Dao Dao nghiêm túc nói.
Mã Trung giật mình, nghiêm túc suy nghĩ, trong Cục An Ninh ngoài ta ra còn ai có thể bảo hộ hắn.
Trong mắt dần nhóm lại sự tự tin.
Trần Dao Dao đẩy kính mắt.
Đội trưởng, ngươi thật ngây thơ.
Trần Cục Phó, Kim Cục Trưởng còn chưa có đi đâu.
…
Hầu Xiên am hiểu trảo công, so Hàn Tiêu chưởng pháp lực lượng không bằng, nhưng sở trường ở sắc nhọn, linh hoạt.
Phối hợp trảo công, Hầu Xiên công phu mấy năm dưỡng móng tay dài như vuốt hổ, năm ngón tay chộp tới Lý Minh, tiếng gió theo đầu ngón tay kêu rít.
Đối với trảo công của bản thân, Hầu Xiên cực kỳ tự tin, có thể so năng lực chiến đấu tổng hợp hắn không tính mạnh nhất, nhưng chỉ so về lực sát thương, trảo công hắn tuyệt đối đáng sợ nhất.
Trảo công công kích âm hiểm, lại thêm sắc bén, chỉ cần trúng một đòn, mất da thịt là chuyện nhỏ, đáng lo ngại là mất máu quá nhiều mà c·hết.
Bởi vì tính nguy hiểm của trảo công, Hầu Xiên không thường xuyên có cơ hội luận bàn với người trong Võ Quán, cho dù có luận bàn, đều là lưu thủ, không đánh hết sức.
Lần này, Quán Chủ cho Hầu Xiên lên đài, thật muốn nói rõ.
Quán Chủ muốn Lý Minh ăn đau khổ.
Quán Chủ suy tính, chỉ cần không nguy hiểm tính mạng, Tự An Quận Chúa sẽ không có lý do làm khó dễ hắn.
Hầu Xiên cả người như mãnh hổ săn mồi, nhào tới Lý Minh, hai vuốt sắc bén chộp vào người.
Lý Minh chờ Hầu Xiên tới gần trong gang tấc, một cước không cách nào đoán trước từ bên dưới nhắm vào cằm Hầu Xiên.
Cước lực so quyền lực mạnh hơn, mà lại có chuẩn bị từ trước, một cước này tinh chuẩn, hung tàn, đúng thời điểm.
Hầu Xiên trừng to mắt, gió lạnh từ dưới cằm thổi tới, mát lạnh, hành động quá nhanh, mọi thứ đều là diễn ra trong chớp mắt.
Rắc.
Hầu Xiên dồn lực vào một chân trụ, mặt sàn võ đài gạch nứt làm đôi, Hầu Xiên ngửa người ra sau, theo tầm nhìn hắn, Lý Minh một cước đá vào khoảng không.
Lý Minh đá hụt.
Thời điểm phản công.
Hầu Xiên sóng lưng kéo vụt cả người bật dậy, bất quá chỉ là vừa ngẩng đầu nửa đường, hai mắt trợn tròn.
Hắn tính toán ta.
Lý Minh càng đánh càng mạnh, cả về kinh nghiệm ứng chiến lẫn võ lực.
Và lại càng hung tàn.
Hắn ra chiêu trong vô thức đều là sát chiêu.
Lý Minh một cước kia không tính là hụt, đợi Hầu Xiên kịp phản ứng, một cước đã thuận theo trọng lực đá ngược xuống.
Có trọng lực gia trì, một cước này đá không những không có tí nào không thuận, ngược lại gió thuyền xuôi dòng.
Ầm!
Hầu Xiên hai chân quỵ xuống mặt đất, gạch trên sàn vỡ nát theo vị trí hai đầu gối, Lý Minh chân rút khỏi hai cánh tay Hầu Xiên.
Lý Minh vốn nhắm vào giữa mặt Hầu Xiên, có điều Hầu Xiên không phải tay mơ, phản ứng nhanh chóng, phòng thủ mặt kịp thời.
“Nhắm vào giữa mặt, quá vô sỉ” Nhóm võ sư thấy Hầu Xiên ăn thiệt thòi, tức giận hô.
Lý Minh đánh tới, Hầu Xiên trong thời điểm này chỉ có thể đỡ đòn, Hầu Xiên đầu óc tê dại, Lý Minh từ đầu đến cuối nhắm vào đầu hắn mà đánh.
“Tên khốn vô liêm sỉ” Hầu Xiên phẫn nộ hô.
Trảo công cào rơi một mảng da thịt trên cánh tay Lý Minh.
Lý Minh hai mắt đỏ bừng, v·ết t·hương do Hầu Xiên gây ra kém chút thấy xương trắng, cơn đau kích thích thần kinh Lý Minh căng thẳng cực điểm.
Cổ Võ Quyền.
Lý Minh một quyền rồi lại một quyền đấm lên trên người Hầu Xiên, một màn máu tanh diễn ra.
Hầu Xiên xương cốt đứt rời, đầu óc nửa ngất xỉu.
Các đầu ngón tay hắn dính máu thịt Lý Minh, trên nắm đấm Lý Minh cũng dính lấy máu của hắn.
“Lý Minh, dừng lại” Trần Dao Dao gấp rút hô.
Lý Minh nắm đấm dừng giữa không trung, miệng thở hổn hển, hai tay chống chân trụ vững thân hình.
“Chị Dao, ta lại thắng” Lý Minh quay sang cười.
Nụ cười rất tinh khiết.
Hầu Xiên toàn thân nhuốm máu, xương cốt nứt nẻ, thê thảm nằm một chỗ trên võ đài.