Chương 11: Hung Ác
Trận đấu kết thúc trong tiếng hô nhận thua của đối thủ, Lý Minh trận đấu đầu tiên chiến thắng đơn giản.
Quá đơn giản.
Lý Minh trong lúc chiến đấu tâm không tạp niệm, chỉ một ý nghĩ duy nhất, đánh bại đối thủ.
Dẫn đến hắn nội tâm bình tĩnh đến đáng sợ, không có gì khác ngoài ý thức chiến đấu.
Đã ghiền.
Lần đầu tiên giao thủ với người khác, Lý Minh có một tí kích động.
Cảm giác đánh bại đối thủ, như một hạt giống nảy mầm trong trái tim hắn.
Ta muốn tiếp tục chiến đấu.
Lý Minh các đốt ngón tay ngứa ngáy.
Chu Vinh chắp tay nhận thua, không một tiếng động lùi về sau hậu trường, không một ai trách cứ hắn thua cuộc bạc nhược.
Bất quá là một võ sư, Chu Vinh đến chính bản thân hắn còn không chấp nhận được.
“Để hắn cho ta” Cổ võ sư trong hàng ngũ vỗ vai Chu Vinh, an ủi hắn, nói xong phóng lên trên võ đài.
Chu Vinh thở dài một tiếng, quăng cho hắn ánh mắt cổ vũ.
“Hàn Tiêu, Tinh Thông cảnh võ sư, am hiểu chưởng pháp, xin được chỉ giáo” Cổ võ sư tự báo tính danh.
“Lý Minh, xin được chỉ giáo” Lý Minh đáp lễ.
Bản thân báo đầy đủ sở trường, Lý Minh thì chỉ báo tên họ, Hàn Tiêu nổi giận, không xem người khác ra gì.
Có điều Hàn Tiêu trách oan Lý Minh, Lý Minh tiếp xúc võ kỹ không bao lâu, hắn thật không biết chính mình am hiểu là cái gì.
Lý Minh võ kỹ chỉ có một bộ Cổ Võ Quyền Tự An Quận Chúa cho hắn, cho nên nói am hiểu cũng không phải, chỉ là nội tình nông cạn chỉ có một.
Không muốn dùng không được.
“Hàn Tiêu, đánh bại hắn”
“Tên tiểu tử vô lễ kia, nhận thua nếu không muốn khóc nhè rời khỏi Võ Quán”
Nhóm cổ võ sư hô vang.
Khí thế vô tình chèn ép Lý Minh, bốn phương tám hướng áp lực làm cho tay chân cứng nhắc.
Ngược lại, Hàn Tiêu tinh thần phấn chấn, nội tâm tự tin không gì sánh được.
“Lý Minh hiện tại không chỉ đánh với Hàn Tiêu, còn phải chống chịu áp lực từ người trong Võ Quán, đánh trên sân nhà người ta, đây là không thể tránh khỏi” Mã Trung nhìn tình hình nói.
Trần Dao Dao cắn ngón tay.
Để Lý Minh bị một đám cổ võ sư bắt nạt, nàng có chút không nhịn được.
Các ngươi một đám võ sư cậy già lên mặt ăn h·iếp một đứa trẻ, còn có mặt mũi.
“Lý Minh, cố lên” Trần Dao Dao mặc kệ, trở tay hô to.
Ngay lập tức, Trần Dao Dao lạnh người, hàng loạt ánh mắt như có như không lạnh như băng nhìn về phía nàng.
“Đội trưởng, áp trận cho ta một lúc” Trần Dao Dao đẩy Mã Trung ra phía bên ngoài.
Mã Trung hướng đám cổ võ sư phất tay.
Các ngươi cứ tiếp tục, mặc kệ ta là được.
“Đội trưởng, ta phát hiện ngươi thật ra rất nhát gan” Trần Dao Dao bất mãn nói.
Mã Trung im lặng không nói.
Người ta vừa chỉ điểm ta, ta không tiện phát biểu ý kiến nha.
“Chị Dao” Nghe tiếng hô quen thuộc, Lý Minh ánh mắt tìm kiếm, thấy được hai người Trần Dao Dao và Mã Trung.
“Đỡ đòn” Hàn Tiêu lúc này hô.
Hai tay làm chưởng, lòng bàn tay lấp lánh ánh sáng màu vàng, chưởng pháp như trường hà liên miên nước chảy, dồn dập mà tới.
Chưởng lực chạm qua vạt áo, ngay lập tức vạt áo rách tơi tả, Lý Minh chấn động, chưởng pháp Hàn Tiêu cảnh giới đăng phong tạo cực, chiêu trong chiêu không một kẽ hở.
Mà lại, Hàn Tiêu ý thức chiến đấu so với Chu Vinh mạnh hơn nhiều.
Hàn Tiêu hừ lạnh xông tới, chưởng pháp hắn trong Tinh Thông cảnh không đối thủ, tại Thành Tự An nổi danh.
Đại chưởng đánh tới người, thân thể Lý Minh tức thì theo đó hất văng lên không trung.
“Lý Minh trúng chiêu” Trần Dao Dao lo lắng.
Hàn Tiêu ánh mắt kinh ngạc, trên không trung, Lý Minh không bị làm sao, trước lúc đại chưởng hắn rơi vào người Lý Minh, Lý Minh phản ứng mau lẹ, đưa tay đón đỡ.
Lý Minh hai cánh tay tê dại, chưởng ấn mới tinh xuất hiện trên hai cánh tay.
Chưởng lực thật mạnh.
Hàn Tiêu cười lạnh, giữa không trung không có nơi mượn lực, ngươi còn tránh né được nữa đi.
“C·hết” Hàn Tiêu gầm lên, chưởng pháp liên miên nối đuôi nhau, khắp nơi đều thấy chưởng pháp phô thiên cái địa mà tới.
Lý Minh ánh mắt bình tĩnh, chưởng đầu tiên rơi vào trên người, Lý Minh chân mày chợt nhíu, đau rát.
Có một chưởng này tạo điểm tựa, Lý Minh mượn lực giữa không trung xoay người né tránh, thân thể xoay một vòng rơi vào trên đầu Hàn Tiêu.
Lý Minh hai tay chồm tới bắt lấy đầu Hàn Tiêu, thân thể tiếp tục mượn lực xoay tròn.
Hàn Tiêu biểu cảm chấn kinh, bắt đầu từ phần đầu, cả người hắn bị Lý Minh nắm xoay một vòng giữa không trung, nếu không phải thân thể cứng rắn, chỉ sợ đều bị Lý Minh bẻ gãy cổ.
Hàn Tiêu chợt cảm thấy sợ sệt.
Lý Minh trong cả quá trình giao thủ, chưa một lần mất bình tĩnh, ánh mắt trước sau như một, chỉ muốn chiến thắng hắn.
Hàn Tiêu không cam lòng thua cuộc, chưởng pháp mặc dù trong tư thế cực kỳ xấu, uy lực giảm mạnh nhưng vẫn là đánh ra tới.
“Vẫn còn chưa bỏ cuộc” Lý Minh chân mày hơi nhíu, mặc dù chỉ là giao lưu thông thường, nhưng Hàn Tiêu ý chí chiến đấu kinh người.
Nếu ở trên chiến trường, chắc chắn Hàn Tiêu sẽ là một tên chiến sĩ tất thấy máu, không phải ngươi c·hết thì ta sống.
Bởi vì Hàn Tiêu ngoan cố, Lý Minh cũng bị kích thích hung ác, Cổ Võ Quyền đánh tan chưởng lực, Hàn Tiêu mở to mắt kinh hãi.
Một quyền này trong gang tấc dịch chuyển từ giữa trán rơi xuống ngực, nếu không Hàn Tiêu không c·hết ắt cũng trọng thương.
Mặc dù vậy, Cổ Võ Quyền là quyền pháp của Bán Vương, uy lực có chỗ không tầm thường.
Xương ngực lõm vào bên trong, Hàn Tiêu há mồm phun lượng lớn máu tươi.
Lý Minh nắm lấy cổ áo Hàn Tiêu, trong mắt hung tính chưa hoàn toàn tiêu tán.
Hàn Tiêu chưởng pháp đánh cho hắn da thịt đau rát, sắp thua còn muốn ngọc thạch cùng vỡ, cuối cùng hoàn toàn kích thích Lý Minh sâu bên trong tiềm thức một loại bản năng, hung tính.
Lạnh lẽo.
Đó là cảm giác của mọi người trong Võ Quán khi nhìn vào mắt Lý Minh.
Lại thêm Lý Minh nắm lấy cổ áo Hàn Tiêu, tất cả đều cho rằng hắn muốn g·iết c·hết Hàn Tiêu.
“Buông tay” Nhóm người cổ võ sư sắc mặt ngưng trọng quát.
Lý Minh buông tay ném Hàn Tiêu rơi võ đài, nhóm cổ võ sư kiểm tra thương thế Hàn Tiêu xong xuôi, khuôn mặt mới hơi hòa hoãn.
Hàn Tiêu tính mạng không lo.
“Thiếu niên, chỉ là luận bàn, nhưng ngươi ra tay quá nặng” Cổ võ sư lên tiếng.
Nghe vậy, Lý Minh chân mày nhíu chặt.
Ỷ đây là sân nhà nên ăn h·iếp hắn ?
Không lẽ chỉ Hàn Tiêu mới có đặc quyền đánh hắn trọng thương ?
Đại Hoàng Cẩu thấy Lý Minh bị đám cổ võ sư ăn h·iếp, lớn tiếng sủa, khí tức cấp độ Cao Thủ nháy mắt đè ép toàn trường.
Cao Thủ.
Đám người cổ võ sư sắc mặt kinh hãi.
Cấp độ Cao Thủ, bọn hắn ở đây duy nhất chỉ có Quán Chủ mới sánh ngang.
“Không lẽ chính là nó” Quán Chủ khuôn mặt hoài nghi.
Đại Hoàng Cẩu thực lực là Cao Thủ, tự tiện đi lại trong Thành Tự An, chỉ có duy nhất một con, đó là sủng vật của Tự An Quận Chúa.
Thiếu niên này là người của Tự An Quận Chúa.
“Thiếu niên, chuyện này đến đây coi như dừng lại, ân oán giữa ngươi và Hàn Tiêu, cả hai đã giải quyết bằng thực lực” Quán Chủ thức thời nói.
Quán Chủ tự thân nhượng bộ, đám cổ võ sư còn tưởng mình nghe nhầm.
“Quán chủ” Bọn hắn không từ bỏ nói.
“Chuyện đến đây là chấm dứt” Quán chủ trầm giọng nói, phất tay, không ai trong Võ Quán dám tiếp tục hó hé.
“Coi như là ngươi thông minh” Bên trong hành cung, Tự An Quận Chúa hừ một tiếng.
Một màn này nàng nhìn từ đầu đến cuối.